EM CÒN NHỚ TÔI KHÔNG?

Một tiếng đồng hồ sau xe mới đến 《Một nửa ngọt ngào》. Tiệm bánh này Trì Nghiệp Đàn đã nghe đến, là tiệm đồ ngọt vô cùng nổi tiếng, được rất nhiều cô gái yêu thích, cũng là quán cafe nổi ầm nổi ĩ vững vàng trên mạng mấy năm gần đây. Có điều Trì Nghiệp Đàn chưa bao giờ tới, chủ yếu là vì cách chỗ hắn ở quá xa, bình thường hắn đến quán cafe đều chỉ là vì uống một ly cafe và gõ chữ, chứ không phải đến để chụp hình sống ảo.

Vừa vào cửa, Cố Hàm liền thấy Mẫn Thiều Kỳ đang ngồi trong góc vắng vẻ chơi điện thoại đi động, mặc dù không phải cuối tuần, nhưng trong tiệm vẫn có không ít người, theo kinh nghiệm của Cố Hàm, bình thường ở tầng hai sẽ đông hơn tầng một.

“Kỳ Kỳ!” Cố Hàm gọi cậu.

Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu, nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, đứng dậy đi tới: “Anh hai!”

Trì Nghiệp Đàn cẩn thận quan sát Mẫn Thiều Kỳ một lần. Mẫn Thiều Kỳ hơi gầy, nhưng thật sự rất đẹp mắt, nhìn vào rất đơn thuần, vẫn còn giữ lại cảm giác ngây ngô của thiếu niên.

“Dạo này thế nào?” Cố Hàm quan sát Mẫn Thiều Kỳ, thấy trạng thái của cậu rất tốt, cũng yên tâm.

Mẫn Thiều Kỳ cười híp mắt, nói: “Em với Cố Ngạo đều rất tốt. Hôm qua Tứ thiếu và Thần Thần cho tụi em một thùng hải sản tươi sống, nói anh, anh cả và anh Trang Duy đều không có nhà, chỉ có thể chia cho tụi em một nửa. Từ trưa ngày hôm qua cho tới sáng hôm nay, em với Cố Ngạo toàn ăn hải sản, nếu mà cứ ăn tiếp như thế này, tương lai một tháng sau chắc chắn sẽ không nhìn thấy hải sản trên bàn cơm nữa.”

Cố Hàm bật cười, trạng thái của Mẫn Thiều Kỳ hiện tại đã hoàn toàn khác với lúc vừa mới gặp lại Cố Ngạo, là một đứa trẻ vừa tự tin vừa sáng sủa, đây chính là điều mà cả nhà đều muốn thấy: “Ăn không hết thì để vào tủ đông, mặc dù hải sản đông lạnh rồi ăn không được ngon như lúc đầu, nhưng vẫn tốt hơn là bọn em ăn một lần rồi không muốn ăn lại nữa.”

“Dạ, em mà lại để cho anh ấy ăn thêm hai bữa nữa, có lẽ anh ấy cũng không muốn về nhà ăn cơm luôn.” Mẫn Thiều Kỳ nói đùa, ánh mắt lập tức chuyển tới trên người Trì Nghiệp Đàn.

Trì Nghiệp Đàn có thể xem như là nửa người nổi tiếng, lại còn come out với Cố Hàm, Mẫn Thiều Kỳ đương nhiên nhận ra hắn, lễ phép nói: “Xin chào Trì tiên sinh!”

Cố Hàm đặt tay lên vai Mẫn Thiều Kỳ nói: “Em gọi Trì ca đi. Nghiệp Đàn, đây là Mẫn Thiều Kỳ, anh gọi Kỳ Kỳ giống em là được.”

Mẫn Thiều Kỳ ngoan ngoãn gọi: “Trì ca!”

Trì Nghiệp Đàn gật đầu, đưa túi giấy trong tay cho cậu: “Xin chào, không biết em thích ăn cái gì, nên tùy tiện mua mấy thứ. Trước đây Cố Hàm đã mang bánh mì em làm cho anh ăn, rất ngon. Hôm nay nhớ tới, muốn mua một ít, làm phiền em rồi.”

Túi đồ ăn vặt này là mua trên đường đến đây, tới gặp người nhà Cố Hàm, hắn nhất định không thể đến tay không.

Mẫn Thiều Kỳ vội vàng nhận lấy: “Cám ơn, Trì ca khách khí rồi. Em vốn dĩ cũng thích làm những thứ này, không thể tính là phiền toái, mẻ đầu tiên đã cho vào lò, tầm hai mươi phút nữa là sẽ được. Hai người có thể mang về trước.”

Cố Hàm nghe Mẫn Thiều Kỳ nói, ý tứ là một mẻ này vẫn chưa hết, nhìn mấy cái lò nướng ở đây, đều rất lớn: “Em định làm bao nhiêu vậy?”

“Giữ lại để mình ăn một ít, tiện thể làm bánh mì sáng mai bán luôn.” Mẫn Thiều Kỳ nói.

《Một nửa ngọt ngào》 bán cả bữa sáng, loại này tốn nhiều thời gian, thường sẽ được làm vào ngày hôm trước, đối với món đơn giản như sandwich, bánh mì sẽ được nướng chín trước, sáng mai lấy ra dùng.

“Đừng vất vả quá, về sớm một chút.” Cố Hàm cũng không muốn đứa trẻ nhà mình làm lụng vất vả, thích thì thích, không cần thiết phải quá mệt mỏi, đứa trẻ nhà ai nhà nấy đau lòng.

“Dạ, em biết rồi.” Mẫn Thiều Kỳ đáp, “Hai anh ngồi trước đi, em pha cafe cho hai người.”

Khách hàng có nhân viên phục vụ tiếp đãi, người nhà đương nhiên cậu phải tự mình tiếp đãi.

Cố Hàm giữ cậu lại: “Bọn anh vừa mới ăn tối, không khát.”

Trì Nghiệp Đàn cũng nói: “Không cần bận rộn, không biết có tiện xem em làm bánh mì như thế nào được không? Anh muốn học, ngày thường có thể làm cho Cố Hàm ăn.”

Trì Nghiệp Đàn muốn làm bánh mì cho anh hai, đương nhiên là được rồi….! Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy Trì Nghiệp Đàn mặc dù thoạt nhìn không dễ ở chung, nhưng khi nói chuyện vẫn có thể cảm nhận được anh ấy rất dịu dàng, có lẽ là bởi vì có anh hai ở đây.

Mẫn Thiều Kỳ nhìn nhìn Cố Hàm nói: “Không có gì là không tiện cả. Nhưng nhân bánh và bột mì đều đã chuẩn bị xong, anh có lẽ chỉ có thể nhìn được bao bánh như thế nào mà thôi, em sẽ gửi công thức cho anh sau.”

Bánh mì của 《Một nửa ngọt ngào》 chia thành hai loại có nhân và không nhân, bột đều được làm từ lúa mì nguyên chất, hầu hết nhân bánh đều là ít đường ít béo, giúp cho những khách hàng đang giảm béo cũng có thể yên tâm ăn.

“Cám ơn em!” Trì Nghiệp Đàn cũng không chắc mình có thể làm ngon được như Mẫn Thiều Kỳ hay không, nhưng ít nhất những lúc Cố Hàm đột nhiên muốn ăn, hắn cũng có thể làm được.

Trì Nghiệp Đàn không động tay, nhưng học rất nghiêm túc, đừng nhìn bao nhân bánh mì đơn giản như vậy, không cẩn thận sẽ bị lòi ra ngoài.

Ấn tượng của Mẫn Thiều Kỳ đối với Trì Nghiệp Đàn rất tốt, con người nghiêm túc sẽ luôn tạo được ấn tượng tốt cho người khác, Mẫn Thiều Kỳ dự tính về nhà sẽ nói tốt giúp Trì Nghiệp Đàn, mặc dù không hiểu bao nhiêu, nhưng ít nhất vẫn có thể nói vài câu.

Lấy được bánh mì, Cố Hàm và Trì Nghiệp Đàn chuẩn bị quay về đoàn phim.

Cố Hàm nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Muốn ăn cái gì thì bảo người trong nhà làm rồi đưa qua cho em, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Em biết rồi, anh hai yên tâm, em có thể tự chăm sóc bản thân.” Mẫn Thiều Kỳ tiễn hai người ra tới cửa.

Cố Hàm mỉm cười gật đầu: “Có việc thì nhớ gọi điện, mau vào đi thôi, không cần phải tiễn.”

Trên đường trở về, Cố Hàm lấy một cái bánh mì nóng hổi ra ăn, nguyên liệu 《Một nửa ngọt ngào》 dùng đều là loại tự nhiên nhất, mặc dù mùi vị không đậm đà, nhưng càng ăn càng thấy ngon.

“Cho anh ăn một miếng.” Mùi thơm của bánh mì làm cho Trì Nghiệp Đàn thấy thèm, không đói bụng, nhưng muốn ăn một miếng.

Cố Hàm đưa cho hắn cắn một miếng, không chút khách khí đả kích Trì Nghiệp Đàn: “Em cảm thấy anh sẽ không làm ra được cái hương vị này.”

Trì Nghiệp Đàn cười nói: “Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng anh không có áp lực, dù sao cũng đều để cho em ăn.”

Cố Hàm có một cảm giác đáng ngờ, nhưng anh lại không có bằng chứng.

Mẫn Thiều Kỳ về nhà kể cho Cố Ngạo nghe chuyện đã gặp Trì Nghiệp Đàn, cũng nói mặc dù nhìn Trì Nghiệp Đàn không dễ ở chung, nhưng thật ra con người rất tốt, còn cùng cậu học làm bánh mì, nói là muốn làm cho anh hai ăn.

Cố Ngạo “Hừ!” một tiếng: “Anh ta là một tác gia, nấu cơm có thể ăn nổi sao?”

Mẫn Thiều Kỳ vui vẻ nói: “Anh đây là đang kỳ thị nghề nghiệp đó, cái này thì có liên quan gì chứ?”

Cố Ngạo cầm tay Mẫn Thiều Kỳ: “Anh ta có trả tiền không?”

Cho anh hai ăn, đương nhiên miễn phí, nhưng Trì Nghiệp Đàn ăn thì phải trả tiền, đây chính là do Kỳ Kỳ nhà hắn vất vả làm ra.

“Có trả, trả cho em một túi đồ ăn vặt, đều là món em thích.” Mẫn Thiều Kỳ nói.

Sắc mặt Cố Ngạo liền tốt lên: “Vậy thì còn được.”

****

Có bánh mì làm bữa sáng, liền có động lực để rời giường, có điều bọn họ không mang về nhiều, quay đi quay lại chỉ còn lại hai cái, vừa đủ cho bữa sáng ngày hôm nay.

“Ngày mai chúng ta lại quay về với bữa sáng của khách sạn.” Trì Nghiệp Đàn xúc động nói. Đoàn phim đang quay tới giai đoạn quan trọng, hắn không thể thoát thân quay về nhà được, tạm thời không thể tự mình làm, cũng không nên làm phiền Mẫn Thiều Kỳ mãi.

“Hoàng tử trở thành kẻ nhà nghèo không thích ứng được à?” Cố Hàm trêu chọc hắn.

Trì Nghiệp Đàn cười nói: “Anh là sợ Hoàng tử chân chính không thích ứng được.” Nói xong, Trì Nghiệp Đàn nắm tay Cố Hàm, hôn một cái lên mu bàn tay anh.

Chuông cửa vang lên, Trì Nghiệp Đàn ra mở cửa.

Tỉnh Phẩm kích động tiến vào, trước tiên là chào hỏi Cố Hàm, sau đó nói: “Ông chủ, công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Internet Thịnh Thần (Thịnh Thần Network Technology Co. Ltd.) vừa mới liên hệ với em, muốn mời anh sáng tác một thế giới mới cho game của bọn họ.”

Cố Hàm nhếch miệng, không nói gì.

Trì Nghiệp Đàn nghi hoặc: “Tìm tôi? Tôi trước giờ chưa từng viết cái này, tại sao tự dưng lại để mắt đến tôi?”

Tỉnh Phẩm vội vàng nói: “Chưa từng viết thì có thể học hỏi mà… Ông chủ, hiện tại Thịnh Thần chiếm trọn một nửa giang sơn lĩnh vực game online trong nước. Hợp tác với bọn họ chính là đánh vào thị trường những người trẻ tuổi, đây là cơ hội khó có được, chúng ta nhất định phải bắt lấy.”

Hiện tại Trì Nghiệp Đàn đã rất nổi tiếng, nhưng nếu muốn giữ vững phong độ, hoặc là tiến xa hơn, thì phải đánh vào thị trường người trẻ tuổi, người trẻ tuổi mới là tương lai.

Trì Nghiệp Đàn lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy hứng thú, đây đối với hắn mà nói chính là thử nghiệm để mở rộng đại não, có lẽ sẽ có chút thu hoạch.

“Tiểu thuyết trong tay tôi đã sắp hoàn thành rồi, cũng có thể nhận, nhưng phải đợi 《Nữ Thừa tướng》 đóng máy, cậu xem thử thời gian của bọn họ có được hay không?” Công việc thì phải hoàn thành xong cái này mới làm tiếp cái khác được, xung đột thời gian thì đành chịu thôi.”

“Được, em sẽ nói chuyện với bọn họ.” Tỉnh Phẩm vui vẻ đáp lời. Y cũng không biết ông chủ của mình sao lại may mắn đến vậy, có thể khiến cho Thịnh Thần ngỏ ý muốn hợp tác. Đi theo ông chủ như vậy, y cảm thấy chính mình cũng thật may mắn!

Nói xong chuyện chính, Tỉnh Phẩm lại nói: “Ông chủ, sáng nay em mới nghe đồn kịch bản 《Nghịch Phong Hành》 bị rò rỉ, phát hiện trong kịch bản có chỗ sao chép, tình hình cụ thể thế nào thì không rõ, trước mắt đoàn phim 《Nghịch Phong Hành》 đang chi tiền để đè tin xuống, không biết có thể thương lượng được hay không.”

Trì Nghiệp Đàn khinh thường cười lạnh một tiếng: “Đây là chuyện không sớm thì muộn. Nếu như Cảnh Thiên Nhiên đã cho rằng đạo văn không có vấn đề, vậy thì đạo văn sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện trong tác phẩm của gã, có lẽ ban đầu chỉ là thử nghiệm, sau khi thấy không sao thì liền trở nên không kiêng dè gì nữa, bị bới ra cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”

Sở dĩ Cảnh Thiên Nhiên không bị dư luận công kích vì phát ngôn ủng hộ đạo văn, là vì lời này gã không có nói công khai, chỉ có người trong giới mới biết, ôm thái độ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên ai cũng không nói ra ngoài, cũng là bởi vì không có chứng cứ xác thực. Hiện tại hay rồi, Cảnh Thiên Nhiên tự mình đạo văn, chẳng khác gì đem chứng cứ bày trước mắt thiên hạ.

Tỉnh Phẩm cho rằng chuyện này có thể phát triển theo bất kỳ hướng nào: “Chuyện này nếu như bọn họ làm quan hệ công chúng thích hợp, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội xào một lớp nhiệt độ, nếu như làm không tốt, vậy thì xào thành khét luôn.”

Rất nhiều người cảm thấy thị trường hiện tại rất không công chính, sự kiện cũng vậy, tác phẩm cũng thế, đôi khi rõ ràng đang bị dư luận công kích, thế nhưng cuối cùng lại đạp đúng chiều gió của dư luận, thu được thành tích vô cùng ấn tượng, khiến cho mọi người rất mực quan tâm. Hai chữ “Công chính” này thật sự không biết phải định nghĩa như thế nào. Nhưng trên thực tế, thủy quân cũng được, khống chế bình luận cũng thế, bề nổi nhìn thấy được nhiều khi đều là do tiền bạc tác động, khiến cho mọi người hiểu lầm rằng sự việc không nghiêm trọng đến thế, dẫn dắt suy nghĩ của dư luận, biến một sự việc lẽ ra nên được xem trọng trở thành chuyện gió thoảng mây bay. Nhưng trên thực tế, vô luận là thị trường nào, người tiêu dùng chủ lực vĩnh viễn luôn là số đông thầm lặng, một tác phẩm rốt cuộc có tốt hay không, có đáng giá để bỏ tiền ra hay không, giá trị toàn diện cuối cùng đều là do nhóm người này quyết định. Cho nên rất nhiều phim điện ảnh có thể dựa vào thủy quân lật mặt, lừa gạt khán giả đến rạp, cuối cùng kết quả nhận được chính là sự chế giễu và nhận thức sâu sắc của cư dân mạng đối với việc vận dụng tư bản. Chiêu trò lừa gạt này dùng một lần hai lần còn được, chứ dùng thường xuyên, sẽ không có ai cứ mãi mắc lừa, phương thức này sớm muộn gì cũng sẽ mất đi hiệu lực.

Giống như phim của Cảnh Thiên Nhiên, lần nào cũng xào đến nóng hôi hổi, nhưng điểm số lại cứ bộ sau thấp hơn bộ trước, độ hot đương nhiên cũng giảm dần đều. Dù cho việc sao chép lần này là thật hay giả, là lăng xê để quảng bá hay là đạo nhái trắng trợn, đều có thể chứng minh hai chuyện, một là chỉ dựa vào lăng xê quảng bá thì rất khó để mà tồn tại lâu dài trong cái thị trường này, cho nên chỉ có thể chơi càng ngày càng lớn; hai là, Cảnh Thiên Nhiên sợ là đã không còn viết được gì nữa.

Trì Nghiệp Đàn nói: “Cho người nghe ngóng một chút, đừng để bọn họ dời sự chú ý sang đoàn phim chúng ta, thông báo cho YC bên kia một tiếng.”

Tỉnh Phẩm đáp: “Được, em lập tức đi làm.”

Sau khi Tỉnh Phẩm rời đi, Cố Hàm kéo Trì Nghiệp Đàn đến ghế sôfa ngồi xuống, nói: “Nói cho anh biết một chuyện.”

Trì Nghiệp Đàn vừa ăn bánh mì vừa gật đầu nói: “Em nói đi.”

“Thịnh Thần là công ty của lão Tứ nhà em.” Việc này anh vẫn chưa nói với Trì Nghiệp Đàn, đây là bởi vì sau khi Trì Nghiệp Đàn nghe xong tình huống gia đình anh cũng không hỏi thêm gì, hai người vẫn cứ sinh hoạt như trước đây, cho nên mặc dù Cố Hủ đã đề cập với anh, anh cũng quên mất tiêu.

Trì Nghiệp Đàn bật cười: “Anh đã bảo mà, làm sao tự dưng lại tìm tới anh. Như vậy xem ra vẫn là anh chiếm hời rồi.”

“Anh không muốn làm thì không cần phải miễn cưỡng.” Cố Hàm bênh vực người nhà, nhưng vẫn sẽ hướng về Trì Nghiệp Đàn, dù sao bây giờ đối với anh, Trì Nghiệp Đàn cũng là người rất quan trọng.

Trì Nghiệp Đàn lập tức nói: “Không có, không miễn cưỡng, anh còn cảm thấy rất hứng thú. Hơn nữa có thể hợp tác hay không vẫn chưa biết được, còn phải xem ý tưởng của hai bên có thống nhất được hay không.”

Cố Hàm yên tâm: “Lão Tứ vẫn là người tương đối dễ ở chung.”

“Vậy thì tốt.” Trì Nghiệp Đàn cũng không sợ gặp người nhà Cố gia, vị Cố Tứ thiếu gia này chịu tìm đến hắn, tương đương với việc cho hai người một cơ hội để tìm hiểu lẫn nhau, đây là một chuyện tốt, cũng khiến cho Trì Nghiệp Đàn càng thêm mong đợi với lần hợp tác làm game online này.

Hết chương 53

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi