EM CỨ THÍCH ANH NHƯ VẬY

Dịch Trạch Thành, em đau.

Giọng Hoắc Từ mềm như bông, vô cùng tủi thân, khóe mắt hơi phiếm hồng, dường như là đang tủi thân vì anh không tiến lên đỡ cô ngay.

Vừa rồi, khi thấy cô, người đàn ông đang tức giận đến không nói nên lời, đột nhiên trong lòng thầm thở dài một hơi.

Cô bắt thóp được anh rồi.

Quả thực là điên rồi, trên đường đến đây, Dịch Trạch Thành ngồi ở trong xe đã suy nghĩ kỹ, lát nữa khi gặp cô thì anh nên dạy dỗ cô như thế nào. Cô bị thương nặng như vậy, vừa mới dạo một vòng qua cửa âm phủ, vậy mà còn dám nóng nảy chạy đến đây quậy phá. Lần này, bất kể thế nào anh cũng phải dạy cho cô một bài học.

Để cho cô biết, chuyện nào là chuyện quan trọng.

Hiện tại, chỉ một câu của cô, đã khiến những suy nghĩ trừng phạt, những nguyên tắc trong đầu anh đều tan thành mây khói.

Anh tiến lên một bước, bế cô lên.

Hoắc Từ dịu dàng ngoan ngoãn, dựa vào trong ngực anh, lại tủi thân mà than một tiếng: “Đau quá”

“Vừa lắm." Dịch Trạch Thành lạnh lùng trả lời.

Lời này rất nặng, cũng thật sự đau.

Sau khi hai người đâm thủng tầng giấy cửa sổ, Dịch Trạch Thành mọi chuyện đều theo cô, mặc dù anh lạnh lùng với người khác, nhưng anh lại dịu dàng hết mức có thể với Hoắc Từ. Lời nói như vậy quả thật làm cho Hoắc Từ thấy chột dạ.

Thật ra do cô tự thấy chột dạ, cho nên không dám tức giận mà chỉ ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh.

Một cô gái cao 1m72, nặng còn chưa đến 50kg, bị người đàn ông ôm chặt vào trong lòng. Dù cho cơ thể cô chỉ mỏng như tờ giấy nhưng chuyện gì cũng đều xông lên trước tiên. Bọn họ quen biết nhau lâu như vậy, cô cũng đã gây hoạ vài lần.

Nói một câu không dễ nghe, thì Dịch Trạch Thành không sợ cô gây chuyện.

Nhưng cô không thể không để ý đến cơ thể mình như vậy.

Mạc Tinh Thần và Thiệu Nghi đang đứng ngoài thang máy đều trợn tròn mắt, vẫn là do cảnh sát nhiều chuyện hỏi một câu: “Ngài là?”

“Bạn trai cô ấy." Sắc mặt Dịch Trạch Thành lạnh lẽo như cũ, thế nhưng lại mở miệng ra nói mình biết cái người vừa mới gây hoạ này.

Cảnh sát nghe thế thì nhanh chóng nói: “Người nhà tới đúng lúc lắm, vị tiểu thư này cùng hai người bạn bè của cô ấy đến phá đám cưới của người ta rối tinh rối mù. Kết quả là trên người cô ấy còn có vết thương. Chúng tôi đang chuẩn bị đưa cô ấy đi bệnh viện, sau đó còn phải làm một bản tường trình.”

Hoắc Từ vùi đầu vào trong ngực Dịch Trạch Thành, lúc đập phá hôn lễ cô cảm thấy cực kỳ sảng khoái, nhưng lúc này nghe kể lại thì đúng là có chút mất mặt.

Mà hai người khác, cũng cúi đầu ủ rũ, không hề hé răng.

Nói thật, ba người đều không phải là người thích gây chuyện. Đặc biệt là Thiệu Nghi, cô lớn lên giống như chuẩn mực của sách giáo khoa, đây là lần đầu tiên cô vào cục cảnh sát. Trong lòng ngoại trừ muốn tìm chỗ trút giận thì cũng có chút ngại ngùng.

Hơn nữa còn liên luỵ Hoắc Từ, miệng vết thương vỡ ra như vậy, trong lòng Thiệu Nghi cũng thấy khó chịu.

Đã có sẵn thang máy nên mọi người cùng nhau đi vào. Đến khi xuống dưới lầu, ra khỏi thang máy, Dịch Trạch Thành nghiêng đầu nói với Dương Minh: “Gọi điện thoại nói luật sư Kim đến đây một chuyến.”

Anh vẫn không nỡ bỏ cô, nên chỉ có thể thu dọn tàn cuộc rối rắm này thôi.

Lúc bọn họ xuống dưới, cũng đúng lúc gặp cô dâu, chú rể đang đi xuống. Dù sao hôn lễ cũng không thể làm tiếp được nữa, đều phải đến cục cảnh sát làm bản tường trình. Dù sao khi gọi điện cho cảnh sát đã nói là tụ tập gây rối, nếu đã là tụ tập thì cả hai bên đều có trách nhiệm.

Ai cũng đừng mong trốn được.

Bên này bởi vì Hoắc Từ có thương tích, nên có hai cảnh sát đưa cô đi bệnh viện.

Mạc Tinh Thần và Thiệu Nghi cũng muốn đi với Hoắc Từ, cũng may cảnh sát cũng hiểu được tình huống vừa rồi, biết bọn họ tranh cãi vì tình cảm, mà những người này cũng không phải là người xấu, người bị họ quậy phá mới chính là người khiến người ta buồn nôn. Nên dứt khoát đưa bọn họ đến bệnh viện hết.

Hoắc Từ là người bệnh, lên xe Dịch Trạch Thành đi rồi. Còn hai người khác nhận được đãi ngộ đặc biệt chính là được ngồi xe cảnh sát đi.

Lên xe, Mạc Tinh Thần mở cửa sổ xe xuống, hâm mộ nhìn một hàng xe hơi bên cạnh, dẫn đầu chính là một chiếc Maybach, theo sau là chiếc Mercedes màu đen. Cô áp sát lên song sắt của xe cảnh sát,  khẽ nói: “Cậu nhìn Hoắc Từ đi, người ta ngồi xe Maybach, phong cách diễn chính là phim thần tượng tổng giám đốc bá đạo. Còn chúng ta là tình cảm song sắt.”

Không chỉ có Thiệu Nghi bị chọc cười, mà ngay cả hai vị cảnh sát trong xe cũng không nhịn cười được.

Bạn nói xem những người trẻ tuổi bây giờ đều suy nghĩ cái gì vậy?

Mạc Tinh Thần yên lặng áp vào song sắt, nhìn chiếc Maybach bên ngoài rời khỏi.

Chẳng qua là không khí trên Maybach cũng không hòa bình mấy, Dương Minh lái xe, phía sau rất yên tĩnh. Dịch Trạch Thành ôm người đặt vào xe rồi ngồi xuống bên cạnh, không nói lời nào, cũng không nhìn Hoắc Từ.

Không đến một hồi, Hoắc Từ bắt đầu nhỏ giọng hít không khí, âm thanh của cô không lớn nhưng trong xe yên tĩnh thì lại đặc biệt rõ ràng.

Cô hít một hơi thì sắc mặt người đàn ông bên cạnh lại khó coi hơn một phần.

Đến khi anh gõ gõ lên lưng ghế lái, nói: “Lái nhanh lên một chút.”

Hoắc Từ hé miệng cười đắc ý, muộn tao.

(*) Muộn tao: Là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Dù ngoài tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ, nhưng nội tâm bên trong lại mãnh liệt như lửa.

Người đàn ông bên cạnh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ mà không chịu nhìn cô.

Hoắc Từ cũng có chút bất đắc dĩ, cô đành phải vươn ngón tay ra, túm vạt áo khoác của anh, kéo một chút, không phản ứng. Kéo hai cái, vẫn không phản ứng. Kéo lần ba, vậy mà người đàn ông lại dời ánh mắt sang bên cạnh.

Hoắc Từ: “...”

Lòng dạ của người đàn ông này thật sự hẹp hòi.

Quả thật lúc này Hoắc Từ đang đau không chịu nổi nhưng cô cũng biết, anh là quá lo lắng cho cô nên mới tức giận. Lúc cô đang nghĩ nên dỗ anh thế nào thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra thì thấy là Bạch Vũ gọi tới.

Hoắc Từ không nghĩ nhiều, bắt máy, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy được một giọng nói như muốn hỏng mất ở đối diện.

“Hoắc Từ, anh đã bị em phá huỷ, đời này của anh đều bị hủy ở trong tay em rồi. Vì sao em lại đối xử với anh như vậy, vì sao vậy." Bạch Vũ khóc lóc thảm thiết.

Ngược lại, Hoắc Từ rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Nói vào trọng tâm.”

“Em có biết chuyện em đi phá đám cưới đã bị người ta phát trực tiếp (livestream) rồi hay không, có hơn một triệu người coi, là hơn một triệu người đó." Bạch Vũ thực sự tức giận đến đau gan, nếu như bây giờ Hoắc Từ đang ở trước mặt anh, nói không chừng anh thật sự có thể cùng chết chung với cô.

Bạch Vũ càng kích động thì Hoắc Từ lại càng lạnh nhạt, cô không để ý, nói: “À, vậy thì thế nào?”

“Vậy thì thế nào hả? Vậy mà em còn hỏi thế nào à, mấy năm qua hình tượng của em đều là nữ thần cao lãnh, thần bí, em là nữ thần chứ không phải là một mụ đàn bà đanh đá đến phá đám cưới của người ta. Hiện tại hơn một triệu người coi trực tuyến hiện trường em phá đám cưới, vậy thì sau này em còn duy trì hình tượng như thế nào?”

Chuyện đáng sợ nhất của giới giải trí chính là OOC, một khi một loại tính cách đã được định sẵn bị phá vỡ thì phải đối mặt với vực thẳm mất fans.

(*) OOC: Out Of Character: Vượt khỏi tính cách, hình tượng đã được định hình sẵn.

Tuy Hoắc Từ không phải là minh tinh, nhưng nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn đi trên con đường thương mại hoá. Bây giờ Hoắc Từ có thể trở thành nhiếp ảnh gia có giá trị thương mại cao nhất, một phần là dựa thực lực, một phần khác chính là dựa vào số lượng fans hâm mộ bướng bỉnh sau lưng không thua bất kỳ minh tinh nào.

Nữ thần cao lãnh, đột nhiên đi phá đám cưới người khác hơn nữa còn tạt sơn màu xanh lục cho chú rể nữa chứ.

Sau khi Bạch Vũ xem hết đoạn phát sóng trực tiếp, anh chỉ hận không thể ngất xỉu. Bây giờ phương tiện truyền thông thật sự là quá mức phát triển, một người bạn trên mạng tùy tiện live stream, ai ngờ lại có thể trở thành người chủ trì phòng phát sóng trực tiếp tại hiện trường.

Hoắc Từ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tuy rằng cô đang hỏi nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt không để ý, Bạch Vũ không thấy nét mặt cô nhưng cũng có thể đoán được lúc cô nói những lời này cô chẳng để ý chút nào.

Bạch Vũ hận không thể hiện tại nhào tới trước mặt Hoắc Từ rồi liều mạng với cô. Anh nói: “Nếu em thật sự biết anh ta là một tên cặn bã thì em phải nói với anh chứ, anh sẽ đích thân đến phá giúp em, dù sao thì anh cũng chỉ là người đại diện. Cùng lắm thì anh phải ngồi xổm mười lăm ngày trong phòng tạm giam thôi. Em tự đi làm gì vậy hả, vết thương trên người em vẫn chưa có lành đâu.”

Hoắc Từ cười khẽ an ủi: “Anh đừng kích động như vậy, có lẽ nó không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.”

“Ha ha." Phía đối diện truyền đến tiếng cười châm biếm của Bạch Vũ, sau đó bên cạnh có người nói nhỏ cho anh biết chuyện Hoắc Từ đã lên đầu hot search, có hơn một triệu người tìm hiểu, phía sau trên Hoắc từ có một chữ hot đỏ chót.

Hoắc Từ: “...” Hiện tại người thích xem náo nhiệt vẫn còn rất nhiều.

“Em còn dám nói không nghiêm trọng như vậy, hai người bọn em, không ai làm anh bớt lo cả, rốt cuộc em đã suy nghĩ cái gì hả, bình thường em là người bình tĩnh thế nào mà bây giờ lại không chịu động não như thế chứ?”

“Nếu không thì bây giờ anh nhân cơ hội này thay đổi hình tượng cho em đi, em thấy hình tượng hành hiệp trượng nghĩa cũng không tệ đâu." Tự Hoắc Từ cũng cảm thấy rất vừa lòng, khẽ nở nụ cười.

“Hoắc Từ, hiện tại em đang ở đâu, em nói cho anh biết em đang ở đâu, bây giờ anh sẽ đến giết chết em, anh với em cùng nhau chết, em nhanh chóng nói địa chỉ ra đây cho anh." Bạch Vũ gần như là kết thúc bằng những tiếng gào thét.

Thấy Bạch Vũ rất tức giận, Hoắc Từ đang muốn an ủi anh một chút thì điện thoại đã bị người bên cạnh lấy đi rồi, cô chỉ thấy Dịch Trạch Thành vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh tôi, những chuyện nhỏ nhặt như vậy đừng có mang tới làm phiền cô ấy, cô ấy cần phải nghỉ ngơi.”

Nói xong, thẳng tay tắt điện thoại.

Hoắc Từ nhìn Dịch Trạch Thành, thấy anh đang cầm tay mình, khóe miệng mím chặt, trông có vẻ vẫn còn lạnh nhạt. Cô vươn ngón tay ra, kéo kéo cổ tay áo của anh, “Dịch Trạch Thành, em đau.”

Dịch Trạch Thành nhìn nét mặt cô, lại nhìn cái áo len trắng đã nhiễm đỏ, trái tim cứng lại làm cho câu xứng đáng trong lòng không thể nào nói ra được. 

Anh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Hoắc Từ, cau mày, hạ quyết tâm rồi nói: “Hoắc Từ, nếu lần sau em còn dám làm liều như vậy, anh...”

“Em đảm bảo." Hoắc Từ không chút suy nghĩ, lập tức trả lời.

Cô nói xong, Dịch Trạch Thành thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái. Anh không nhanh không chậm lấy điện thoại ra, sau đó mở phần ghi âm lên, đặt vào trong lòng bàn tay cô, “Em hứa đi, đừng có miệng nói không bằng chứng.”

Hoắc Từ chớp chớp đôi mắt, cúi đầu nhìn cái điện thoại màu đen trong lòng bàn tay, kinh ngạc.

“Không cần phải làm tới như vậy chứ." Hoắc Từ cười một cái.

Dịch Trạch Thành lạnh nhạt nhìn cô, khẽ nói: “Ngại quá, anh chính là người nghiêm túc như vậy đấy.”

Hoắc Từ: “...”

Cô nói: “Anh làm như vậy, rất dễ làm bạn gái của anh mích lòng đó.”

“Bây giờ bạn gái anh đang làm anh mích lòng.”

Được đó, cô nói một câu thì người ta đã có một chuyện chờ cô rồi. Hoắc Từ tự biết mình đuối lý nên chán nản hỏi: “Anh muốn em bảo đảm như thế nào anh mới vừa lòng?”

Dịch Trạch Thành không nhanh không chậm nói một lần, Hoắc Từ ngây ngẩn cả người, lập tức nói: “Bây giờ em đang bị thương, anh không thể ép buộc em ký một hiệp ước bất bình đẳng được.”

Vì thế, cuối cùng Hoắc Từ với vẻ mặt khuất nhục mà lặp lại lời anh nói vừa rồi một lần.

(*) Khuất nhục: Áp bức và lăng nhục

Lúc trước vẫn còn là Hoắc tiểu thư, bây giờ lại giống như một con mèo sữa mềm mại. Gương mặt toàn là tủi thân, trông rất giống như mới bị ai đó ức hiếp xong.

Dịch Trạch Thành nhìn nét mặt Hoắc Từ, anh biết cô chính là một kẻ lừa đảo, cố ý muốn làm cho anh đau lòng.

Nhưng mà cho dù biết rõ như thế thì lòng này của anh, vẫn rất đau.

Tới bệnh viện, Dịch Trạch Thành ôm cô đi thẳng vào thang máy, khi trở về phòng bệnh, bác sĩ đã chờ sẵn ở đó. Thấy cả người cô toàn máu, ngay cả bác sĩ cũng giật nảy mình.

Những người khác đều chờ ở bên ngoài, Dịch Trạch Thành ở trong phòng nhìn.

Quả thật miệng vết thương đã bị rách, hơn nữa còn có chiều hướng muốn rách thêm một lần nữa và phải may lại một lần nữa.

Sau khi xử lý xong, cảnh sát đi vào làm biên bản cho cô. Mặt mày cô tái nhợt nằm ở trên giường, nhưng vẫn vô cùng khách sáo mời cảnh sát ngồi trên ghế sô pha. Vốn bọn họ muốn đưa cô đi nhưng nhìn dáng vẻ này chắc hẳn là không đưa đi được rồi.

Huống hồ cảnh sát cũng không phải là người không có ánh mắt, phòng bệnh cao cấp ở bệnh viện quân y này không phải là nơi ai cũng có thể ở.

Dịch Trạch Thành đứng bên cạnh mép giường, người đàn ông đẹp trai, cao lớn lộ ra khí chất tự phụ lạnh lùng, ở cửa phòng bệnh còn có ba bốn vệ sĩ mặc đồ tây đang đứng.

Ngay cả khi hỏi chuyện thì cảnh sát cũng đều rất khách sáo.

Hoắc Từ, người phá đám cưới, đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên vô cùng bình tĩnh, trầm ổn nói: “Nếu như đối phương kiện tôi, tất cả thiệt hại tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Sao có thể làm như vậy, vốn dĩ việc này chính là chuyện của tớ, cho dù có bồi thường tiền thì cũng nên là tớ trả." Thiệu Nghi nhìn vết thương của Hoắc Từ trở nên như vậy, vốn dĩ trong lòng đã không dễ chịu. Thế thì làm sao đồng ý cho Hoắc Từ tự gánh vác được.

Tiền bạc, Hoắc Từ không quan tâm. Nhưng Thiệu Nghi cũng không muốn để Hoắc Từ phải thiệt hại mọi mặt như vậy.

“Còn có tớ, tớ cũng có đập đồ, phải bồi thường thì tớ cũng muốn bồi thường." Mạc Tinh Thần không chút quan tâm.

Cảnh sát thấy ba người còn tranh nhau, buồn cười nói: “Yên tâm, là của ba người, không ai chạy được.”

Luật sư Dịch Trạch Thành gọi rất nhanh đã đến, trao đổi với cảnh sát, cũng không phải là chuyện gì lớn. Dù sao cũng không phải là đánh nhau thật mà chỉ là cãi nhau kịch liệt thôi, một lát phải đợi người báo án muốn làm đến cùng hay là muốn hòa giải.

Ba người ký tên lên biên bản, để lại số điện thoại, dù sao nếu còn chuyện gì thì vẫn phải liên hệ với bọn họ.

Dịch Trạch Thành và luật sư Kim đưa cảnh sát đi ra ngoài, Dịch Trạch Thành vẫn luôn đứng một bên không nói chuyện. Tuy rằng anh không mở miệng, nhưng khí thế quá mạnh mẽ làm cho hai vị cảnh sát lúc hỏi chuyện cũng phải nhẹ nhàng hơn ba phần.

Người vừa đi, Mạc Tinh Thần đã ồn ào, nói: “Hoắc Từ, cậu đó không phải cậu nói là làm phẫu thuật ruột thừa sao, sao lại biến thành vết thương của súng, cậu bị trúng đạn khi nào đó?”

Thấy Mạc Tinh Thần đứng dậy, Hoắc Từ đánh giá bụng cô nàng, cười đùa: “Sao tớ không biết cậu mang thai khi nào nhỉ?”

Lúc Mạc Tinh Thần trước mặt mọi người nói mình mang thai, Thiệu Nghi vẫn chưa đến. Đây là lần đầu Thiệu Nghi nghe thấy, lập tức quay đầu lại nhìn vào bụng Mạc Tinh Thần hỏi: “Cậu mang thai khi nào đó?”

Nói đến cái này, Mạc Tinh Thần đúng là có chút ngại ngùng.

Mạc Tinh Thần ấp a ấp úng nửa ngày, mới nói: “Không phải tớ sợ bảo vệ động thủ với chúng ta hay sao, tớ đã nhanh trí nghĩ ra biện pháp này.”

“Thế nào, tớ thông minh không?” Mạc Tinh Thần còn đang đắc ý chớp chớp mắt với Hoắc Từ, giống như đang tự hào bản thân trong lúc bất ngờ đã đột phá, những người bảo vệ đó không ai dám tiến lên đụng vào cô.

Lúc này Hoắc Từ thật sự ngạc nhiên, cô trợn mắt há hốc mồm.

“Cậu có biết chuyện chúng ta đi phá hôm nay đã bị người ta phát sóng trực tiếp rồi không, cậu đã tự lan truyền tin đồn của mình ở trước mặt hơn một triệu người, cậu thật là ghê gớm nha. Người khác chủ động chạy trốn, bác bỏ tin đồn, còn cậu thì chủ động lan truyền tin đồn cho mình." Hai chữ ‘ngu ngốc’ cứ vòng tới vòng lui trong miệng Hoắc Từ nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống.

Mạc Tinh Thần nhất thời nghẹn lời.

Mạc Tinh Thần nhìn Hoắc Từ và Thiệu Nghi, nửa ngày sau mới khô khốc hỏi: “Hiện tại tớ nên làm sao bây giờ?”

“Tốt nhất là cậu nên cầu nguyện để cô bảy dì tám nhà cậu, tất cả đều không lên mạng." Hoắc Từ cười lạnh một tiếng.

Mạc Tinh Thần sắp khóc, cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, Dịch Trạch Thành đã trở lại.

“Lần này thật sự cảm ơn ngài." Thiệu Nghi nhanh chóng đứng dậy.

Mạc Tinh Thần cũng đứng dậy theo, nét mặt uể oải.

Dịch Trạch Thành thản nhiên nhìn thoáng qua Mạc Tinh Thần, nói: “Tôi sẽ để cho luật sư Kim đi hòa giải với đối phương, mọi người không cần lo lắng.”

“Lần này thật sự là làm phiền ngài quá." Nét mặt Thiệu Nghi tràn ngập xin lỗi.

Dịch Trạch Thành không có lạnh lùng như trước, nét mặt có chút dịu dàng, nói; “Không có gì, cần phải vậy. Dù sao mọi người cũng là bạn của Hoắc Từ.”

Trong lòng Mạc Tinh Thần gào một tiếng, mẹ kiếp, năng lực bạn trai thế này thật là hâm mộ.

Chẳng qua là cô cũng biết phải tăng thể diện cho Hoắc Từ nên dù trong lòng sông cuộn biển gầm thì trên mặt vẫn đặc biệt thản nhiên.

Thiệu Nghi thấy Hoắc Từ cũng mệt mỏi nên kéo Mạc Tinh Thần rời khỏi. Nhưng mà điện thoại Dịch Trạch Thành lại đột nhiên vang lên, anh đi ra ngoài nhận cuộc gọi.

Anh vừa ra khỏi cửa, Mạc Tinh Thần đã tiến lên phía trước hai bước, gọi đặc biệt chân thành: “Xin chào, ba Hoắc.”

Hoắc Từ dựa vào đầu giường, cười toe toét nhưng lại hơi bị động vào miệng vết thương. Thiệu Nghi bị một tiếng ba này làm cho sửng sốt, cô vẫn chưa hiểu tại sao, đã thấy Mạc Tinh Thần bổ nhào về phía mép giường Hoắc Từ.

Mạc Tinh Thần gào lên hâm mộ: “Ba Hoắc, ba dạy cho con đi.”

Hoắc Từ nhìn Mạc Tinh Thần, cậu có chút liêm sỉ nào không hả?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi