EM CỨ THÍCH ANH NHƯ VẬY

Vào tháng ba, một đoạn clip giới thiệu chỉ dài vỏn vẹn 1 phút trở nên phổ biến trên Weibo và nhanh chóng vượt hơn 10 triệu lượt xem.

Đoạn clip này là do đoàn làm phim phóng sự được chú ý nhất trong nước công bố, cho mọi người biết chủ đề phim trong quý mới của họ sẽ theo chân các bác sĩ không biên giới tiến vào châu Phi.

Bác sĩ không biên giới, tổ chức nhân đạo mà nhiều người chỉ nghe nói đến nhưng chưa hiểu rõ, lại một lần nữa khơi gợi sự hứng thú của mọi người.

Khi đoàn Thời Song công bố đoạn clip, đặc biệt cảm tạ tập đoàn Minh Thịnh, thật sự là bởi có được tài trợ y tế của tập đoàn Minh Thịnh họ mới có thể đến đó, cũng có nhiều người hiểu chuyện đã nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc trong đoạn giới thiệu.

Mặc dù bóng dáng của Dịch Trạch Thành chỉ chợt lóe lên trong đoạn phóng sự nhưng những con mắt tinh tường đã sớm nhận ra.

Hơn nữa vào lần phỏng vấn trước của anh ta, quá khứ từng làm bác sĩ ngoại khoa đã sớm bị người ta biết rõ, và việc đã từng là thành viên tổ chức bác sĩ không biên giới cũng đã công bố trong lần phỏng vấn đó.

Bài báo ca ngợi rằng đây là nhóm những người có chủ nghĩa lý tưởng đi trên bờ vực của cái chết.

Mỗi người trong số họ đều có sự nghiệp lý tưởng và cuộc sống tốt đẹp ở đất nước của mình, nhưng họ lại bằng lòng từ bỏ những điều này để đến các quốc gia nghèo khó, lạc hậu, thậm chí còn có chiến tranh không ngừng.

Điều khiến bọn họ duy trì là lòng nhân ái trong trái tim.

Ngày thứ hai sau khi đoàn phim phóng sự Thời Song phát hành đoạn phim, Hoắc Từ công bố trên Weibo kế hoạch triển lãm ảnh mới nhất của cô.

Đồng thời tuyên bố rằng tất cả lợi nhuận thu được từ buổi triển lãm ảnh sẽ được quyên góp cho tổ chức Bác sĩ không biên giới, để giúp họ trong các dự án phúc lợi công cộng ở Trung Quốc.

Vì vậy, việc Hoắc Từ bị thương cũng đã được lý giải.

Dựa trên thời gian bị thương ước tính, lúc đó cô ấy hẳn là đang ở châu Phi công tác. Vẫn luôn cho rằng rất nhiều người trong giới nhiếp ảnh đang chỉ trích Hoắc Từ, cho rằng cô ấy đem sự nghiệp nhiếp ảnh trở nên quá mức thương mại. Công việc trên phương diện thời trang của cô ấy là thành công không còn nghi ngờ gì nữa, thế nhưng trước đây cô thành danh với tư cách một nhiếp ảnh gia hiện trường.

Lần này Hoắc Từ thông báo tin tức về triển lãm ảnh, xem như đã chặn được miệng một số người.

Chỉ là triển lãm còn chưa chính thức bắt đầu, trước khi thấy được tác phẩm của cô ấy, không ai dám nói năng lực bao nhiêu năm nay của cô là tiến bộ hay thụt lùi.

Dù là phê bình hay khen ngợi thì vẫn chưa ai dám lên tiếng.

Giới nhiếp ảnh im lặng, thế nhưng nhiệt độ trên mạng lại bùng nổ. Bài thông báo trên Weibo của cô lập tức áp đảo các minh tinh, đề tài triển lãm ảnh lưu động lần này của Hoắc Từ lập tức trở thành chủ đề nóng nhất trên Weibo.

Hai giờ sau, Weibo của Dịch Trạch Thành cập nhật, anh đăng lên Weibo Hoắc Từ: “Mong chờ triển lãm ảnh của em”.

Giọng điệu có phần khách sáo xa cách, nhưng nếu xem lại Weibo của Dịch tiên sinh, tổng cộng có hai bài, tất cả đều có liên quan đến Hoắc Từ.

Hiện nay độ nổi tiếng trên mạng của Dịch Trạch Thành rất cao, nếu như nói cuộc phỏng vấn trước kia khiến mọi người quan tâm đến anh, như vậy thì bức ảnh trong thư viện lại khiến người ta sinh ra cảm giác của mối tình đầu.

Chắc hẳn mỗi người khi còn là một nữ sinh đều hi vọng có thể xuất hiện một chàng trai như Giang Trực Thụ* bên cạnh mình.

*Giang Trực Thụ, nam chính trong phim Thơ Ngây (Itazura na Kiss)

Cao lớn, đẹp trai, thông minh, dường như không gì là không làm được. Trong tấm ảnh chụp lúc phỏng vấn, Dịch Trạch Thành chín chắn thận trọng, có loại khí chất bá đạo ngạo nghễ. Tấm ảnh chụp ở thư viện lại khiến người ta sinh ra loại cảm giác gần gũi. Ánh nắng, bàn học, thư viện, còn có thiếu niên anh tuấn an tĩnh ngồi ở đó, trộm ngẩng đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt tuấn tú của anh.

Bài đăng Weibo lúc đầu hiện giờ đã được 110.000 lượt chia sẻ và hơn 500.000 lượt thích.

Ngay cả Hoắc Từ cũng giữ cho mình một bức ảnh, cô hỏi đây là ảnh của anh chụp khi nào, anh hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không quá để tâm nói có lẽ là năm nhất hoặc năm hai đại học gì đó.

Hoắc Từ tính toán, có chút tiếc nuối: “Khi đó em còn đang học sơ trung (*)”.

(*) Sơ trung: trung học cơ sở, gồm 3 lớp từ thấp tới cao: sơ nhất, sơ nhị, sơ tam. Tốt nghiệp sơ trung tương đương tốt nghiệp phổ thông cơ sở (lớp 9) ở Việt Nam.

Dịch Trạch Thành sửng sốt, sau đó đem cô ôm vào lòng, đặt cô lên giường hôn, cho tới khi hôn đủ rồi liền mỉm cười hỏi: “Em đây là đang ám chỉ anh lớn hơn em nhiều tuổi sao?”

Vì thế vị lớn tuổi Dịch Trạch Thành cả đêm đó khiến cho Hoắc Từ không xuống giường nổi.

Bởi vì ngày hôm đó là ngày mở bán vé trước ở Bắc Kinh, tung ra không quá ba phút, tất cả vé triển lãm trong ngày đã bán hết.

Khi nhà tài trợ cung cấp dịch vụ liên hệ với Bạch Vũ, anh ta cười tươi như hoa, vui mừng khỏi phải nói. Thời gian dự kiến ở trạm triển lãm Bắc Kinh vốn là năm ngày, ngày đầu tiên bán vé chỉ là thử nghiệm, kết quả đạt được thành tích tiêu thụ này đều khiến cho mọi người vui vẻ.

Bạch Vũ mừng khấp khởi gọi trà chiêu đãi mọi người trong văn phòng.

Vì mấy ngày nữa là đến triển lãm, mấy ngày nay Hoắc Từ đều không có công việc nào khác, chỉ chuyên tâm phụ trách triển lãm. Ảnh chụp đã chuẩn bị xong, khi Bạch Vũ tiến vào, bưng một tách cà phê: “Nghỉ ngơi một chút đi.”

“Tối nay nhà tài trợ hẹn chúng ta ăn cơm, cho đến nay đều là anh đi xã giao, nhưng triển lãm ảnh sắp bắt đầu rồi, hôm nay em nhất định phải đi”, Bạch Vũ quay lưng ngồi trên ghế, cằm gác lên cánh tay đang khoác lên lưng ghế.

Hoắc Từ nhíu mày, anh ta lập tức ầm ĩ đứng dậy: “Lần này không thể tùy hứng nữa, anh đã hẹn với người ta rồi. Huống hồ lần này chính là cơ hội, đối phương nói nếu cuộc triển lãm lưu động trong nước lần này đạt hiệu quả tốt thì còn có thể tài trợ chúng ta đến châu Âu và Hoa Kỳ, em ngẫm lại xem lần này đối với em mà nói có lợi nhiều như thế nào.

Đến lúc đó cô không chỉ là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong nước nữa.

Bạch Vũ hiểu rõ cô, biết cô là người có cốt cách, đã làm thì sẽ làm một cách tốt nhất.

Hoắc Từ biết những việc hậu trường của lần triển lãm này đều do anh phụ trách, cô chỉ phụ trách tác phẩm, đã lâu như vậy, chỉ cần một câu nói của cô, anh đều có thể tiền phó hậu kế (*)

(*) Người trước ngã xuống, người sau tiến lên; người trước hi sinh, người sau tiếp bước. Ở đây ý là Bạch Vũ đứng sau hỗ trợ cho Hoắc Từ.

Vì thế cô gật đầu: “Có thể”.

Thật hiếm khi mời được vị tổ tông này, Bạch Vũ càng thêm vui vẻ.

Bởi vì buổi tối còn phải tham gia buổi tiệc xã giao nên Hoắc Từ gọi điện trước cho Dịch Trạch Thành, nghe cô nói vậy, anh cũng không nhiều lời, còn dặn cô uống ít rượu. Khi sắp gác máy, anh gõ bút vào tờ giấy hai lần, trầm giọng nói: “Trước khi kết thúc gọi cho anh, anh đến đón em”.

“Không cần, tới lúc đó gọi tài xế chỉ định (*) là được rồi”. Hoắc Từ nói.

(*) Tài xế được chỉ định (代驾): khi uống say, nếu ko thể lái xe thì họ có thể gọi dịch vụ để có tài xế đến lái xe mình về. 

Đầu bên kia im lặng vài giây, kiên trì nói: “Anh đến đón em”.

Hoắc Từ biết anh đang lo lắng cho mình đi về một mình buổi tối “Vậy được, trước khi kết thúc, em sẽ gọi cho anh”.

***

Khi Lục Lâm Chính tiến đến ngồi vào ghế, Hoắc Từ mới đến không lâu, đang ngồi trên sô pha nhìn điện thoại. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu xanh lam rộng rãi, lộ ra chiếc cổ trắng nõn và xương quai xanh nhỏ nhắn. Khi cô cúi đầu, mái tóc dài buông nhẹ xuống gò má, khiến người khác muốn đưa tay giúp cô vén tóc.

Bạch Vũ vừa nhìn thấy người bước vào đã vội đứng lên đón tiếp: “Triệu tổng, ngài trăm công nghìn việc còn có thể dành chút thời gian đến đây. Xin cảm ơn ngài đã ủng hộ.

Giám đốc Triệu vội cười, cẩn thận đưa mắt nhìn Lục Lâm Chính bên cạnh, không ngờ chỉ là một cuộc xã giao thông thường lại có thể kinh động đến ông chủ.

Hoắc Từ đứng dậy, liếc mắt liền trông thấy Lục Lâm Chính cùng với dáng vẻ tươi cười đắc ý.

Cô hơi sững sờ, thật không nghĩ tới nhà tài trợ lần này lại là anh ta.

“Tôi đã nói, chúng ta sẽ sớm gặp lại”. Lục Lâm Chính bước tới trước mặt cô, thân ảnh thon dài, trên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười nhẹ, không có bộ dáng không đứng đắn lần trước.

Hoắc Từ bình tĩnh nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Thật đáng tiếc, lần này không có kịch hay để xem”.

Việc dọa nhảy lầu lần trước cũng đủ thú vị.

Bị chế nhạo như vậy, Lục Lâm Chính cũng không tức giận, hơi nhướng mày: “Nếu cô đã thích xem, bây giờ tôi có thể gọi cô ta đến biểu diễn”.

Hoắc Từ: “…….” Tốt lắm, anh thật không biết xấu hổ.

Những người khác không hiểu chuyện gì nhìn bọn họ nói chuyện, vẫn là giám đốc Triệu phản ứng trước, cười to: “Lục tiên sinh, anh và Hoắc tiểu thư quen nhau sao”.

“Đương nhiên”. Lục Lâm Chính nhìn chằm chằm cô, hôm nay cô mặc một chiếc quần tây mỏng màu đen, hai chân thon dài thẳng tắp, lộ ra mắt cá chân nhỏ trắng tinh tế.

Anh khẽ cúi đầu nhìn thoáng qua.

“Nhiếp ảnh gia Hoắc đối với tôi mà nói như sấm bên tai”. Lục Lâm Chính nhìn cô, mặt mang ý cười.

(*) 如雷贯耳 [rúléiguànner]: như sấm bên tai; tên tuổi vang dội (thường là lời ca tụng khi mới gặp người nổi tiếng)

Hễ là người quen biết vị thiếu gia nhà họ Lục này đều biết anh ta tính tình quái dị. Hôm nay những người theo anh ta đến đây đều là người trong công ty, bình thường nếu ở công ty tình cờ gặp vị thiếu gia này đều mang sắc mặt u ám, chưa từng nhìn thấy bộ dạng nói chuyện tốt như vậy của anh ta. Cho nên tất cả mọi người không khỏi nhìn Hoắc Từ nhiều hơn.

Quả nhiên bộ dáng xinh đẹp sẽ chiếm được ưu thế.

Sau khi ngồi xuống, giám đốc Triệu đặc biệt mời Lục Lâm Chính và Hoắc Từ ngồi vào chỗ: “Hôm nay Hoắc tiểu thư là người chủ trì, mà Lục tổng của chúng ta là khách quý, hai vị hẳn nên ngồi ghế đầu”.

Hoắc Từ lạnh lùng nhìn anh ta, đây là nguyên nhân cô không muốn đến các buổi xã giao, nhìn thấy những người này làm trò hề, thực sự là ngay cả ăn cơm cũng không muốn nghĩ đến.

Trong buổi tiệc, có người muốn rót rượu cho Hoắc Từ, Bạch Vũ nhanh chóng ngăn cản.

Lục Lâm Chính nghiêng đầu nhìn cô, hỏi khẽ: “Cô không uống rượu?”

“Không uống”. Hoắc Từ không chút nể tình nói.

Anh ta cũng không tức giận, cười nói: “Tôi cũng không thích uống rượu, hôm nay chi bằng chúng ta cùng uống nước đi”.

Này quả thật là cưng chiều. Ngoại trừ Bạch Vũ, tròng mắt những người khác đều như sắp rớt xuống. Bên ngoài có tin đồn, nói Lục thiếu gia không để tâm đến phụ nữ. Trước kia có cô gái lấy việc nhảy lầu ra đe dọa, kết quả Lục thiếu gia không quan tâm đến quá khứ, chỉ kêu người ta nhanh đi chết đi.

Mọi người nhanh chóng phụ họa theo: “Hiện tại có chủ trương sống xanh, hẳn nên uống ít rượu. Uống nước tốt cho sức khỏe.”

Thế là mọi người trên bàn đổi sang uống nước, loại nước khoáng từ núi Alps (*), từ nước ngoài nhập về, một bình mấy trăm tệ.

(*): Tên dãy núi lớn nhất Châu Âu giáp biên giới Pháp và Ý.

Nhưng như vậy cũng thật nhàm chán.

Bạch Vũ trong lòng hồi hộp, nhìn bộ dáng của vị Lục tổng này đúng là có ý nghĩ không an phận với Hoắc Từ.

Người mà trước kia anh ta tiếp xúc đều là vị Triệu tổng kia, ban đầu khi anh ta tìm nhà tài trợ, là công ty này tìm đến. Công ty không lớn không nhỏ nhưng ra tay lại rất hào phóng. Ngoại trừ việc tiền đền bù nếu phá vỡ hợp đồng hơi nhiều, những thứ khác đều khiến Bạch Vũ hoàn toàn hài lòng.

Ai ngờ bữa cơm hôm nay như thế nào lại xuất hiện vị Lục tổng này.

Xem ra chính là nhắm vào Hoắc Từ.

Bạch Vũ quen biết cô lâu như vậy, không biết đã giúp cô chắn bao nhiêu vận đào hoa. Nghĩ tới hoa đào lần này là do chính mình đưa tới, anh lập tức thấy cổ mình hơi lạnh. Dịch tiên sinh sẽ không giết chết anh chứ?

Nhớ tới dáng vẻ Dịch Trạch Thành khi bao che và bảo hộ lương thực, Bạch Vũ cảm thấy cái mạng nhỏ này của mình thật đáng lo ngại.

Khi Hoắc Từ từ nhà vệ sinh bước ra, Bạch Vũ đã chờ sẵn ở bên ngoài. Anh nói khẽ: “Nếu không thì em về trước đi, anh quay lại nói một tiếng với bọn họ, nói em không thoải mái nên về trước rồi”.

Cô nhướng mày: “Anh không sợ đắc tội với người ta sao?”

“Bà cô ơi, mắt anh có mù cũng nhìn ra được”. Bạch Vũ vội vàng xin cô tha thứ.

Trước tiên anh quay lại giữ chân nhóm người kia để cho cô đi nhanh. Hoắc Từ cười, nhìn anh rời đi.

Thang máy tới, cô đi vào ấn nút lầu một, cửa đang từ từ đóng lại đột nhiên có người tiến vào. Lục Lâm Chính ung dung nhìn cô: “Đi sớm như vậy cũng nên lên tiếng chào hỏi nhỉ, để người khác chờ không tốt lắm đâu”.

Khóe miệng anh ta nhếch lên, lại lộ ra bản chất xấu xa.

Hoắc Từ tựa vào vách thang máy, đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Dịch Trạch Thành. Cô nhìn điện thoại, ngay cả đầu cũng không muốn ngẩng lên: “Phải không? Anh không phải cũng cùng đi rồi sao?”

Nhà hàng trên tầng bảy, thang máy đóng lại, tín hiệu liền không tốt lắm.

Ngay khi Hoắc Từ định ngẩng đầu lên nói, đột nhiên đèn trong thang máy chợt chớp tắt, một lúc sau thang máy bỗng lắc lư dữ dội. Hoắc Từ vội vọt tới phía trước ấn hết các nút. Sau đó quay lại đứng ở góc tam giác trong thang máy, Lục Lâm Chính sắc mặt trắng bệch nhìn cô.

Sau một lúc lâu, thang máy ngừng rung lắc.

Nhưng ánh đèn lại vụt tắt, thang máy dường như đã dừng lại ở đâu đó.

Thấy thang máy không có động tĩnh, Hoắc Từ bắt đầu bấm chuông báo động. Một lúc sau nhân viên phụ trách hỏi thăm tình hình của bọn họ, Hoắc Từ bình tĩnh nói cho anh ta có hai người bị kẹt trong thang máy.

“Được rồi, tiểu thư xin hãy kiên nhẫn đợi một lát, nhân viên bảo trì của chúng tôi đang đến đây”, một giọng nữ dịu dàng an ủi cô.

Sau khi tắt điện thoại, trong thang máy yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

So với sự bình tĩnh của Hoắc Từ, tiếng hít thở của người đàn ông bên cạnh có vẻ nặng nề hơn. Khi hô hấp anh ta càng lúc càng dồn dập, Hoắc Từ nhịn không được hỏi: “Anh không sao chứ?”

Giọng nói của cô trong trẻo nhưng lại lạnh lùng thờ ơ, nhưng vào thời điểm này lại như một dòng suối chảy nhẹ nhàng xoa dịu căng thẳng trong lòng Lục Lâm Chính.

Anh ta có chút buồn cười hỏi: “Cô không sợ? Sao có thể bình tĩnh như vậy?”

“Sợ, không nhìn thấy lúc nãy tôi lập tức nhấn tất cả các nút sao?” Chính là sợ thang máy này rơi xuống, cô còn chưa gả cho Dịch Trạch Thành đâu, nếu chết đi như vậy thật sự quá oan uổng rồi.

Có lẽ do cùng cô nói chuyện nên nỗi sợ hãi trong lòng anh đã giảm đi nhiều.

“Tôi rất sợ”, anh ta đột nhiên nói khẽ. Hoắc Từ im lặng lắng nghe cho đến khi anh ta tiếp tục nói: 

“Lúc nhỏ tôi từng bị bắt cóc, cho nên rất sợ những nơi tối tăm”.

Anh vừa dứt lời, một ánh đèn chợt sáng lên trong thang máy tối om.

Là ánh sáng từ điện thoại của Hoắc Từ.

Xung quanh không còn tối nữa, Lục Lâm Chính ngoảnh đầu nhìn cô, gương mặt xinh đẹp kia vẫn lạnh lùng như thường.

Nhưng lại khiến người khác có cảm giác an tâm khó giải thích.

Thời điểm hai người được cứu ra, đã có một nhóm người chờ ở cửa. Quản lý nhà hàng lập tức tiến lên liên tục nói xin lỗi với bọn họ. Chỉ là Lục Lâm Chính lười dông dài với bọn họ: “Đã có thời gian xin lỗi thì lo bảo dưỡng thang máy thật tốt đi”.

Hoắc Từ nhìn thấy anh ta còn có khí lực mắng người, cười nhạo một tiếng rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

Lục Lâm Chính chắn trước mặt cô: “Hôm nay thật cảm ơn cô”.

Hoắc Từ ngẩng đầu, tay anh ta vươn đến, vén lên một sợi tóc dài xõa trên má cô, sợi tóc mềm mại sượt qua đầu ngón tay. Anh ta đem mái tóc dài của cô thả ra sau tai, thấy cô nhíu mày mới cười khẽ: “Bẩn rồi”.

“Hoắc Từ”

Sau lưng vang lên một giọng nói, Hoắc Từ quay đầu lại liền thấy Dịch Trạch Thành đang đứng ở cửa.

Im lặng nhìn cô và Lục Lâm Chính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi