EM CỨ THÍCH ANH NHƯ VẬY

Tấm màn dày che cửa sổ không cho ánh sáng chiếu vào, dù cho bầu trời có đầy sao, thì một tia sáng cũng không thể xuyên qua. Vào lúc nửa đêm, Dịch Trạch Thành bị Hoắc Từ bên cạnh làm cho thức giấc, cô nửa đêm gặp phải ác mộng.

“Hoắc Từ,” anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ về vai cô, thì thầm gọi tên cô.

Một lúc sau, Hoắc Từ từ từ mở mắt, lưng đã ướt đẫm.

Cô thất thần vẫn chưa bình tĩnh mở mắt, đầu óc vẫn còn mắc lại trong cơn ác mộng kia, đến cơ thể cũng run lên. Dịch Trạch Thành thấy cô sợ như vậy, đưa tay ôm lấy cô, thầm thì hỏi: “Gặp ác mộng sao?”

“Ừm,” cô đáp nhẹ, giọng có chút khàn khàn.

Dịch Trạch Thành nhấc chăn bông lên, xoay người bước ra khỏi giường, đưa tay bật đèn ngủ. Anh mang dép đi ra ngoài, trở về ngay sau đó còn rót cho cô một cốc nước ấm, đưa cốc cho Hoắc Từ, "Uống chút nước đi."

“Có phải em đã đánh thức anh rồi không?” Hoắc Từ sờ lên trán, một lớp mồ hôi mỏng.

Dịch Trạch Thành lắc đầu, ngồi trên giường vỗ nhẹ vai cô, có chút bất an hỏi: “Có phải là do áp lực công việc quá lớn không?”

“Không phải” Hoắc Từ lắc đầu, cô cũng không biết vì chuyện gì, lại đột nhiên gặp ác mộng, đến bây giờ trong lòng vẫn chưa hoàn hồn, tim vẫn đập loạn.

Nhìn thấy cô uống hết nước trong chiếc ly thủy tinh, Dịch Trạch Thành cầm lấy ly, anh vươn tay nhìn thoáng qua đồng hồ đang ở trên đầu giường, đã 1 giờ 51 phút sáng.

Nhìn cô dụi mắt, Dịch Trạch Thành hạ giọng nói: “Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi.”

Mãi tới khi cô nằm xuống, Dịch Trạch Thành mới tắt đèn đầu giường, nằm xuống bên cạnh cô. Anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng, Hoắc Từ dáng cao nhưng mảnh khảnh, vóc dáng gầy yếu trong vòng tay làm anh thật đau lòng. Nghĩ đến cảnh cô tỉnh dậy mồ hôi nhễ nhại trên mặt, anh khẽ thở dài, xem ra phải tìm chút thời gian đưa cô đi chơi cho thoải mái.

Bên ngoài Nam Sudan ngàn dặm, lúc này đang bị bủa vây trong chiến tranh.

Những cuộc không kích đột ngột, vốn dĩ là bệnh viện cứu người, trong nháy mắt đã trở thành địa ngục trần gian. Lúc này những người ở trong bệnh viện, đều một mực muốn nhảy ra ngoài, vì không ai biết được, khi nào thì pháo đạn lại rơi xuống.

Tiếng thét chói tai, kèm theo tiếng than khóc, tiếng máy bay thỉnh thoảng lướt qua trên đỉnh đầu.

“Làm sao bây giờ, bác sĩ Hoắc vẫn còn ở bên trong,” là một y tá người Trung Quốc đang chăm sóc bệnh nhân, lập tức bật khóc.

Kiều Lãng không biết mình làm thế nào có thể lấy được radio, mãi cho đến khi đầu bên kia truyền tới tiếng tạp âm ầm ĩ, cô mới từ từ nói: “Báo cáo, đây là bệnh viện Hòa Bình Juba, 2 phút trước bệnh viện bị tấn công, yêu cầu chi viện, yêu cầu chi viện.”

Lúc này những chiến sĩ đội mũ bảo hiểm xanh, đang giúp đưa hết bệnh nhân ra ngoài.

Kiều Lãng nhìn những người lính phía sau, trực tiếp ra chỉ thị: “Các anh đều đi giúp đi, chuyển những người đang nằm bất động ra. Tôi đến phòng phẫu thuật xem thử.”

“Tiểu đội trường,” tiểu đội phó gọi cô, lo lắng nói: “Tôi cùng đi với cô.”

“Không cần, anh chú ý vô tuyến, nếu tôi xác minh được tình hình, sẽ thông báo cho các anh.” Kiều Lãng nhìn chằm chằm vào nơi bỗng có lỗ thủng lớn ở phía sau bệnh viện.

Cô phải đi.

Khi chạy đến cổng bệnh viện, cô đã bị đuổi theo từ phía sau, đó là Tôn Ngộ, đại đội trưởng tiểu đoàn bộ binh gìn giữ hòa bình Trung Quốc. Anh ta vẻ mặt bình tĩnh nhìn Kiều Lãng, nói: "Kiều Lãng, cô quá liều lĩnh rồi, tại sao có thể một mình xông vào được."

“Bác sĩ người Trung Quốc của chúng tôi đang tiến hành ca phẫu thuật bên trong, bây giờ không biết sống chết ra sao, anh đừng ngăn cản tôi.” Kiều Lãng hung hăng nhìn Tôn Ngộ, tay nắm chặt súng, khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Tôn Ngộ nhìn cô, “Ai muốn ngăn cản cô chứ?”

Anh ta vẫy tay ra hiệu, những người lính có đạn thật phía sau anh ta bước theo. Anh ta hô to: "Đây là Bệnh viện Hòa bình Juba. Đội ngũ y tế Nam Sudan của chúng ta đang đóng tại bệnh viện này. Bây giờ tôi hi vọng các bạn tìm được toàn bộ các bác sĩ Trung Quốc, hơn nữa phải đảm bảo an toàn cho họ."

Anh ta quay đầu nhìn Kiều Lãng, "Người Trung Quốc đi đâu, đội bảo hộ của người Trung Quốc sẽ đi đến đó, cô cho rằng tôi sẽ rời bỏ người dân của đất nước mình sao?"

Nói xong, anh ta liền dẫn đầu lao vào trong bệnh viện.

Lúc ngày nguồn điện của bệnh viện đã bị phá hủy, thang máy đương nhiên không dùng được. Mọi người đi thang bộ, thẳng lên tầng trên. Bởi vì luôn phải cảnh giác với đợt tập kích tiếp theo, mặc dù đã trang bị vũ trang đầy đủ, mỗi người vẫn bước đi cẩn thận không dám dừng lại.

Khi đến cửa phòng phẫu thuật, liền nhìn thấy cửa bị lệch, bọn họ nhanh chóng xông vào.

Bên trong là một khung cảnh hỗn loạn, bởi vì sắc trời đã tối mờ, bệnh viện lại ở trong trạng thái mất điện toàn bộ, bọn họ thậm chí không nhìn rõ được tình huống bên trong. Mãi cho đến khi có người bật đèn pin cầm tay, liền sau đó có người hô to, ở trong này, ở trong này.

Tất cả mọi người bước tới vây quanh, liền nhìn thấy trong góc sụt lún, có 2 người đang bị mắc lại.

Có một người hô lớn: “Cứu tôi, cứu người.”

“Chúng tôi là người Trung Quốc, là đội gìn giữ hòa bình,” Tôn Ngộ nói lớn.

Nhưng trong lòng Kiều Lãng vẫn có chút hồi hộp, cô vì tìm được một người Trung Quốc mà thấy hạnh phúc, thế nhưng đây lại là giọng của một người phụ nữ.

“Có một bác sĩ cũng ở chỗ này, ông ấy bị vùi lấp rồi,” người phụ nữ khóc nấc.

Bởi vì pháo đạn rơi từ trên trời xuyên xuống, nên toàn bộ bên trong căn phòng toàn là gạch đá vỡ nát. Kiều Lãng gần như có thể nghe thấy chính âm thanh run rẩy của bản thân, cô hỏi: “Bị vùi bên dưới là bác sĩ Hoắc Minh Chu?”

“Đúng vậy,” người phụ nữ kích động.

“Cứu người,” đại đội trưởng Tôn Ngộ hô to, gần như toàn bộ binh lính đều bỏ súng xuống, bắt đầu cứu người.

Bởi vì sợ ánh sáng sẽ thu hút sự chú ý của máy bay, không ai dám dùng đèn pin, thế nhưng tất cả mọi người đều đồng tâm hiệp lực cứu người. Bởi vì dưới đống đổ nát, thứ bị chôn vùi là đồng bào của họ, những người mà họ cam kết bảo vệ bằng chính súng đạn của mình.

Buổi sáng lúc nào cũng bận rộn, lúc Hoắc Từ thức dậy, trễ một chút. Dịch Trạch Thành đã tắm rửa xong đang thay quần áo, cô trách: “Anh phải gọi em dậy sớm chứ, trễ mất rồi.”

“Ai dám trừ lương em?” Dịch Trạch Thành vừa cài nút áo sơ mi, vừa nở nụ cười.

Trong phòng tắm truyền tới giọng của cô không chịu thua: “Dịch tiên sinh, thái độ của anh đối với chuyện này là không tốt. Chính anh cũng là ông chủ, phải lấy mình ra làm gương chứ.”

Dịch Trạch Thành thương cô tối qua ngủ không yên giấc, buổi sáng đặc biệt gọi cô dậy trễ nửa tiếng. Không nghĩ lại rơi vào cảnh bị oán trách thế này.

Anh nhìn cô đang vội vàng hấp tấp, liền nói: “Anh đi làm bữa sáng, em từ từ thôi, không phải lo lắng.”

Đang lúc làm món trứng chần trong bếp, điện thoại trong túi quần anh vang lên, anh một tay cầm thìa một tay móc điện thoại ra, có thể nhìn rõ là Liễu Như Hàm.

Sớm vậy sao?

Dịch Trạch Thành nghe máy, đầu dây bên kia đã lên tiếng trước: “Trạch Thành, chào cháu, bác là Thẩm Phương Đường, ba dượng của Hoắc Từ.”

“Chào bác,” anh ngạc nhiên, không nghĩ Thẩm Phương Đường lại đích thân gọi đến, lúc này có tiếng cót két trong nồi.

Đầu dây bên kia sợ bị nghe được, nên tìm cách hỏi anh: “Cháu hiện giờ có tiện nghe điện thoại không, phiền cháu tìm nơi yên tĩnh một chút, tốt nhất là đừng để Hoắc Từ nghe thấy.”

Dịch Trạch Thành điềm tĩnh, hạ giọng nói: “Cháu hiện giờ đang rất tiện, Hoắc Từ cũng không ở bên cạnh, có chuyện gì bác cứ nói đi ạ.”

Thế nhưng khi Thẩm Phương Đường nói xong, anh vốn dĩ cho rằng mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, không ngờ trong nháy mắt, vẫn cảm thấy hoang mang tột cùng.

Bởi vì ông ta nói: “Ba của Hoắc Từ ở Nam Sudan đã xảy ra chuyện, hôm qua Nam Sudan phát sinh nội chiến, ông ấy ở bệnh viện bị không kích, ông ấy vì cứu những y bác sĩ bên cạnh, mà bị thương rất nặng. Sự việc này trước tiên được thông báo đến cho người nhà, nhưng mà bác cảm thấy nên nói cho cháu trước.”

“Cháu cảm ơn,” Dịch Trạch Thành sau khi nghe xong, hít thở thật sau, phải qua rất lâu, anh mới hoàn hồn để nói được câu này.

Bên cạnh Thẩm Phương Đường, Liễu Như Hàm đang nức nở, bà và Hoắc Minh Chu dù đã ly hôn, nhưng họ đã có 20 năm tình nghĩa phu thê. Mặc dù không còn tình yêu, nhưng tình thân làm sao chối bỏ, huống hồ nếu như biết ông xảy ra chuyện như vậy, Hoắc Từ phải làm sao, cô nữ nhi yếu đuối phải làm sao bây giờ.”

“Em muốn đi tìm Tiểu Từ.” Liễu Như Hàm mặt đẫm lệ nhìn Thẩm Phương Đường.

Thẩm Phương Đường đưa tay siết chặt lấy bàn tay bà, ý bảo bà bình tĩnh lại. Hiện giờ chuyện đã như vậy, bà đi qua đó chỉ làm cho Hoắc Từ thêm đau khổ.

“Bệnh viện nhất định sẽ thông báo cho Hoắc Từ, cho nên cháu…..” Ngay lúc Thẩm Phương Đường dặn dò anh, đột nhiên từ phía phòng tắm vang lên một âm thanh lớn, giống như có gì bị vỡ.

Kể cả người luôn lãnh đạm như Dịch Trạch Thành, trong chớp mắt, tim như ngừng đập.

Anh đành phải thất lễ, cắt điện thoại, ném điện thoại lên bàn, lao về phía phòng ngủ. Khi mở cửa phòng tắm, anh nhìn thấy tấm kính phía trên bồn rửa mặt hướng ra cửa, vỡ tan tành. Hoắc Từ đứng đó với đôi chân trần, Dịch Trạch Thành bước tới, liền nhìn thấy trên má cô có một vệt máu, là do mảnh thủy tinh cắt qua.

Tim anh như nhảy dựng lên, tự nhiên trong phút chống, anh cảm thấy chân mình mềm nhũn.

Nếu như mảnh thủy tinh đó không phải cắt trúng má cô, mà bay thẳng đến mắt cô……

“Hoắc Từ, sao vậy?” trong thời khắc đó, ngay cả giọng nói của anh, cũng có vài phần hoảng loạn.

Anh vừa hỏi hết câu, Hoắc Từ đã xoay người rời đi.

Lúc cô quay trở lại phòng khách, Dịch Trạch Thành đuổi theo, anh đưa tay ghì lấy vai cô, hô lớn: “Hoắc Từ.”

“Bọn họ gọi điện thoại nói ba xem xảy ra chuyện rồi, em phải đi xem,” cô sắc mặt bình tĩnh, giống như thể cô thực sự chịu đựng được, đến cả ánh mắt cũng rất bình tĩnh.

Nhưng điều này làm cho người ta càng lo sợ hơn, bởi vì ánh mắt cô quá bình tĩnh.

Huống hồ cô nói muốn đi xem thử, đi đâu xem chứ, Hoắc Minh Châu giờ đã ở Nam Sudan, cô ở Bắc Kinh. Thái độ bình tĩnh của cô giống như, Hoắc Minh Châu nằm ở một bệnh viện không xa, cô thì lúc nào cũng có thể ghé qua.

“Hoắc Từ, sự việc vẫn chưa tới mức quá tệ, ba đúng là bị thương, nhưng đang được y bác sĩ bên kia tận tình cứu chữa, em nên bình tĩnh lại,” Dịch Trạch Thành đưa tay ôm lấy cô.

Thật không ngờ, bị cô đẩy mạnh ra, cô liền hét lớn: “Em không đủ tỉnh táo sao? Em hoàn toàn không đủ tỉnh táo sao? Đó là ba em, là ba của em.”

Cô tức giận, chính vì quá sợ, cho nên cô mới tức giận chính bản thân nhu nhược.

Nhưng sao lại có thể không sợ? Đó là ba cô, là nam thần từ nhỏ tới lớn của cô. Người ba số một của cô, cô không hề run sợ mà cưỡi lên cổ ông một cách uy phong, cô lần đầu trên sân băng, ông ở ngay phía trước cẩn thận từng li từng tí nắm lấy tay cô, sợ cô bị ngã.

Cô chính là viên minh châu của ba.

Thế nhưng bây giờ viên minh châu ấy sẽ mất đi vị thần luôn che chở cho mình?

“Hoắc Từ, đừng sợ, không sao đâu, đúng rồi, ba yêu em như vậy, ông cũng vẫn chưa đem em giao cho anh mà,” Dịch Trạch Thành tiến đến, ôm cô vào lòng.

Đến cả giọng của anh cũng run lên, Hoắc Từ của anh đang sợ, thật đau lòng.

**

Nam Sudan bất thình lình xảy ra nội chiến, làm cho hơn 300 dân thường tử vong, thậm chí đến cả hai binh sĩ trong đội duy trì hòa bình cũng hi sinh, cùng với đó là một số nhân viên cứu trợ bị thương nặng.

Nhưng trong thời điểm đó, vẫn có một số người hoàn toàn không bỏ qua chuyện này.

Có những người lạnh nhạt chế nhạo, hiện nhờ trên núi mọi người đều không có bác sĩ khám bệnh, những người này thì hay rồi, lại chạy đến châu Phi. Giờ không phải là có lỗi với những đồng thuế của người dân sao, cho bằng trực tiếp chết ở đó luôn đi.

Mạc Tinh Thần sáng sớm lướt Weibo, nhìn thấy những bình luận quá đáng như vậy, thực sự muốn đánh cho một trận.

Cô làm biếng cắt gọt, trực tiếp chia sẻ tin này lên Weibo của mình, cười khẩy đáp: cho mọi người xem lũ thiểu năng.

Weibo của cô trước này luôn rất bình yên ôn hòa, chủ đề nói chuyện của cô hầu hết đều xoay quanh vấn đề thời trang, fan hâm mộ của cô thật không ngờ, mới sáng sớm lại có thể nhìn thấy một tin kích động đến vậy.

Kết cục là cô không ngờ rằng, tự nhiên lại có người đuổi với Weibo của cô mà lăng mạ.

Có người nói rằng cô là người của công chúng, không nên phát ngôn như thế.

Cô không hề khách khí mà đáp lại: thật ngại quá, mình chưa bao giờ xem bản thân mình là người của công chúng cả, mình chỉ đang làm việc mà bản thân mình thấy vui mà thôi. Huống hồ chuyện phát ngôn như vậy, mình thực sự không nhịn được. Bạn có biết những bác sĩ viện trợ ở châu Phi kia vĩ đại đến thế nào không? Bạn có biết họ đã trải qua những chuyện gì không? Nếu như bạn cái gì cũng không biết, thì mong các bạn có thể ngậm miệng lại.

Kết quả là vừa gửi xong, Bạch Vũ đã gọi điện thoại cho cô.

Anh nói: “Em hiện giờ có thể liên hệ với Hoắc Từ không?”

“Sao vậy? Cậu ấy không đi làm sao?” Mạc Tinh Thần giờ tự đi đến bệnh viện, cô là bác sĩ xét nghiệm, công việc cũng coi như nhàn nhã.

Bạch Vũ: “Em không xem tin tức sao?”

“Tin tức nào? Mỗi ngày đều có biết bao nhiêu tin mới như thế,” Mạc Tinh Thần dứt khoát nói, cô cũng vừa mới tức giật vì một mẫu tin đây.

“Chính là tin tức về nội chiến ở Nam Sudan, bệnh viện bị không quân phục kích, nếu như anh nhớ không nhầm thì ba của Hoắc Từ cũng đang ở Nam Sudan,” Bạch Vũ bởi vì cả buổi sáng vẫn không liên hệ được với Hoắc Từ, lo lắng tới mức phát hỏa, vừa lúc mấy người trẻ tuổi trong phòng làm việc đang thảo luận về sự kiện này, họ đều dạt dào cảm xúc, vẫn là nên sống ở một quốc gia hòa bình thì an tâm hơn.

Mạc Tinh Thần sửng sốt, thông suốt mà đứng bật dậy, lo lắng đến lắp bắp: “Không, sẽ không trùng hợp đến vậy chứ?”

“Anh hiện giờ thực sự không thể liên hệ được với Hoắc Từ, hơn nữa trợ lý của Dịch Tiên Sinh cũng có nói qua điện thoại, Dịch tiên sinh hôm nay cũng không lên công ty, em có nghĩ là thực sự xảy ra chuyện rồi không?” Bạch Vũ cũng muốn tự vả miệng mình, chửi mình đồ miệng quạ.

Thực sự hôm nay có quá nhiều điều bất thường, Hoắc Từ chưa bao giờ lỡ hẹn, huống hồ cô biết rõ hôm nay có quảng cáo phải chụp.

Mạc Tinh Thần lập tức nói: “Em đến nhà cậu ấy xem sao?”

Bệnh viện cô đang làm việc, cách nhà Hoắc Từ 15 phút, so với phòng làm việc của Bạch Vũ thì gần hơn. Đây cũng là lý do mà Bạch Vũ gọi điện cho cô.

Chờ cô xin nghỉ phép xong, lái xe thẳng đến bên đó.

Khi ở dưới nhà Hoắc Từ, đột nhiên gặp được hai người bọn họ. Mạc Tinh Thần nhìn hai người, thở phào một hơi, đang muốn phàn nàn tại sao lại không chịu nghe điện thoại, liền nhìn thấy chiếc vali trên tay Dịch Trạch Thành.

“Hai người lại muốn ra ngoài? Hoắc Từ cậu hôm nay không phải có buổi chụp ảnh sao?” Mạc Tinh Thần vội vàng hỏi.

Hoắc Từ nhìn cô một cái, sắc mặt hờ hững, không hề đáp lại.

Vẫn là Dịch Trạch Thành bên cạnh gật đầu: “Thành thật xin lỗi, bọn tôi có việc phải ra sân bay gấp, phiền cô nói lại với Bạch Vũ một tiếng, công việc của Hoắc Từ trong vài ngày tới sợ phải gác lại.”

“Hai người muốn đi Nam Sudan?” Mạc Tinh Thần khẩn trương hỏi.

Dịch Trạch Thành mặc dù không nói, nhưng cô hiểu rõ, cô đoán đúng rồi. Cô lập tức thở dốc, chăm chú nhìn Dịch Trạch Thành: “Dịch Trạch Thành, anh điên rồi, anh có biết Nam Sudan bây giờ loạn đến thế nào không? Hôm qua đã chết nhiều người như vậy rồi, mà anh còn dám dắt theo cậu ấy đi?”

“Mạc Tinh Thần, cậu tránh ra.” Hoắc Từ hờ hững nhìn cô.

Mạc Tinh Thần nước mắt tuôn ra, cô nói: “Hoắc Từ, tớ hiểu rõ cậu đang lo cho ba, nhưng bên kia thật sự quá nguy hiểm.”

“Chính vì thế nên nhất định ba đang đợi tới,” vẻ mặt Hoắc Từ ánh lên vẻ dịu dàng, cô nói: “Ba đang đợi tớ, đợi tớ đón về nhà.”

Dịch Trạch Thành đưa tay ôm lấy vai cô, hạ giọng nói: “Chúng ta cùng đi đón ba về nhà.”

Sau khi đến sân bay, điện thoại của Dịch Trạch Thành lại vang lên lần thứ hai, lần này người gọi là Dịch Hoài Trạch. Anh trước khi gác máy, nói nhỏ: “Ba, cảm ơn ba.”

“Con cùng với Hoắc Từ đều phải cẩn thận,” Dịch Hoài Trạch giọng trầm ổn, nhưng cuối cùng, thở dài một hơi, nói: “Nhớ an ủi Hoắc Từ nhiều một chút, chúng ta không ai muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.”

Lần này ở Nam Sudan không chỉ có đội quân y Trung Quốc bị thương vong nặng nề, mà hai binh sĩ gìn giữ hòa bình của Trung Quốc cũng đã thiệt mạng. Khi đến văn phòng, anh nhận được tin có thêm hai liệt sĩ nữa.

Người lính trẻ mang theo niềm mong đợi của quê hương và gia đình đã lặn lội đến nơi xa xôi này nhưng cuối cùng lại không thể trở về quê hương.

Làm một quân nhân, anh vì bọn họ mà tự hào, cũng chính vì bọn họ mà thương xót, vì người nhà của họ mà tiếc thương.

Một giờ sau, một máy bay phản lực tư nhân bay đến Uganda, Châu Phi.

Sau khi Hoắc Minh Chu bị thương, Đại sứ quán Trung Quốc đã lập tức phái người đến đưa ông đi, cùng với một số binh sĩ gìn giữ hòa bình khác cũng bị thương, chuyển đến bệnh viện ở Entebbe, Uganda. Tại đó, các bác sĩ Trung Quốc đã nhanh chóng tiến hành, hội chẩn cho một số bệnh nhân bị thương.

Hoắc Từ đến trễ hơn 6 tiếng so với đội y tế trong nước, lúc cô đến Entebbe, trời đã chạng vạng tối.

Mặc dù cô đúng là người nhà, nhưng lại đến trước với thân phận cá nhân, lúc ở bệnh viện, bị quân đội có đạn thật giữ lại. Dịch Trạch Thành phải gọi điện thoại về nước, quân đội trong nước liên hệ lại với bên này, mãi một lúc sau họ mới thả cho hai người vào, đã sau đó 1 tiếng đồng hồ.

Trong 1 giờ này, Hoắc Từ đứng yên ở cổng bệnh viện, nếu như Dịch Trạch Thành không ép cô uống bình nước, thì cô không hề cử động.

Hoắc Minh Chu giờ vẫn đang ở ICU*, bệnh viện cho bọn họ vào, nhưng chỉ được nhìn qua cửa kính.

*ICU: Khu chăm sóc tích cực, ICU, hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân.

Ngay lúc muốn thay đồ, cô đột nhiên quay đầu, nhìn Dịch Trạch Thành bên cạnh.

Trong giờ phút này, cô cần anh hơn bao giờ hết.

Anh đưa tay ôm lấy cô, nói nhỏ: “Đi thay quần áo đi, rồi chúng ta cùng đi tìm ba, em vẫn chưa nói với ba, chuyện anh cầu hôn em sao?”

“Em nói rồi, ngày thứ hai sau khi anh cầu hôn, em đã kể rồi,” giọng cô có chút run run, lúc này xem ra, loại chuyện thường tình thế này lại làm cho cô bớt lo lắng hơn.

Sau đó Dịch Trạch Thành nở nụ cười, hạ giọng nói: “Con rể xúi quẩy của ba, đáng ra nên diện kiến ba vợ rồi.”

Ngay lúc bọn họ thay xong quần áo, từ trong ICU có một người bước ra. Hoắc Từ không ngờ, mình lại gặp Kiều Lãng ở đây. Cánh tay của Kiều Lãng đang bó băng trắng, hiển nhiên là bị thương rồi.

“Cô đến rồi à?” Kiều Lãng không khỏi trợn mắt, không ngờ chỉ trong vòng 2 ngày, đã tới rồi.

Hoắc Từ nhìn cô: “Bảo trọng.”

Nói xong, cô định đi vào trong phòng bệnh, nhưng Kiều Lãng gọi cô lại: “Hoắc Từ.”

“Bác sĩ Hoắc trước khi hôn mê, vẫn còn có ý thức,” Kiều Lãng quay qua nhìn cô, một lúc sau mới nói tiếp: “Ông gọi tên cô.”

Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng cô có thể nghe được rành mạch.

Cô cứ nghĩ rằng cô vĩnh viễn không có cách nào cho Hoắc Từ biết, ba của cô yêu cô tới mức nào, thế nhưng vào chính giờ phút quan trọng này, ít nhất cô không muốn Hoắc Từ phải tiếc nuối.

Có trời mới biết, lúc đó cô đã hy vọng, ông có thể gọi lớn tên cô.

Bên trong khung cửa kính, người đàn ông trung niên cao lớn kia, giờ đang nằm bất động, thậm chí đến cả nhịp thở của ngực phập phồng lên xuống cũng rất mỏng manh tựa hồ như không thể nhìn thấy. Chỉ có chiếc máy điện tâm đồ ở bên cho cô biết, ông vẫn còn sống.

Ở trên đường đi, cô đã nghĩ đến vô số khả năng, tới khi gặp được ông, cô thực sự sẽ vừa giận vừa sợ, hoặc là sẽ dùng hết sức gọi ông dậy.

Nhưng chính vào lúc này, lòng cô vui biết bao.

Ít nhất là, ông vẫn còn sống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi