EM CƯỜI GIÓ KHẼ THỔI

Hết trung thu thì đến quốc khánh, Kỷ Hạ thu xếp hành lý về quê, Phó Ninh Tất nhiều lần bảo muốn tới nhà cô chơi nhưng cô đều từ chối.

Trong thôn của cô, một việc bé tí cũng sẽ bị đồn thổi thành chuyện trọng đại. Nếu cô dẫn Phó Ninh Tất về, có khi mọi người sẽ nói cậu là người yêu của cô, chuyện này thì không sao, nhưng có thể sẽ đồn thành cháu rể của bà nội cô.

Ít nhất hiện tại cô còn chưa muốn khoa trương như thế.

Kì nghỉ này kéo dài làm cô không còn thấy căng thẳng nữa, nghỉ ngơi thật thoải mái.

Hôm cô về trường, Phó Ninh Tất chạy tới đón, giúp cô bắt taxi, còn để vali lên xe hộ cô, cực kì chu đáo.

Kỷ Hạ bất đắc dĩ nhìn cậu, “Cậu tới đây làm gì? Một mình tôi cũng đi được.”

“Tôi kéo vali hộ cậu, làm tay sai cho cậu nữa, cậu không thấy vui à?”

Kỷ Hạ cười tủm tỉm lườm cậu: “Cậu đến đây mới làm tôi không vui ấy.”

Phó Ninh Tất hoảng hốt như cảm thấy tan nát cõi lòng, cậu bình tĩnh lại, nói: “Dù sao cậu cũng đừng hòng tránh xa tôi, ngày nào tôi cũng sẽ bám theo cậu.”

Kỷ Hạ không quan tâm cậu nữa, cô nhìn cửa sổ, tiếc là lúc này Phó Ninh Tất không thấy mặt cô, nếu không sẽ nhìn thấy đôi mắt Kỷ Hạ tràn ngập ý cười.

Xe đi tới cổng trường, Kỷ Hạ bước xuống lấy vali, Phó Ninh Tất trả tiền, bác tài xế thấy thế, cười bảo: “Cháu phải cố gắng hơn nhiều.”

Phó Ninh Tất biết bác ấy nói chuyện gì, cậu gật đầu, “Nhất định cháu sẽ thành công thôi.”

“Ngày xưa bác cũng lì lợm la liếm bác gái, cháu đừng nản chí, hai đứa trông rất xứng đôi.” Bác tài xế vừa trả tiền thừa vừa bảo.

Phó Ninh Tất như cảm thấy trái tim được rót mật ngọt, cậu mỉm cười: “Cháu cảm ơn ạ.”

Cậu xuống xe, Kỷ Hạ buồn bực hỏi: “Hai người nói gì thế?”

“Bác ấy bảo bọn mình có tướng phu thê.” Phó Ninh Tất lập tức trả lời.

Kỷ Hạ làm như không nghe thấy gì, cô cầm vali bước vào trường, Phó Ninh Tất chạy theo cô, giải thích, “Cậu không tin à, bác ấy nói thế thật mà, còn bảo hai đứa mình chắc chắn sẽ kết hôn với nhau cơ.

Kỷ Hạ: “……”

Cô không nói gì, càng đi càng nhanh.

***

Phó Ninh Tất nói được làm được, trừ lúc đi học thì đều dành toàn bộ thời gian bám theo Kỷ Hạ, tranh thủ từng phút từng giây.

Kỷ Hạ mỗi lần về ký túc xá đều vô thức nhìn xung quanh xem có Phó Ninh Tất không.

Chiều nay cô có tiết học, cô và Lưu Khả học cùng một thầy giáo, hai người đi tới lớp. Kỷ Hạ nhìn ngang dọc, vậy mà hôm nay không thấy cậu đâu.

Kỷ Hạ mím môi, cô hơi thất vọng, trên đường đi Lưu Khả nói gì đó cô cũng không nghe vào chữ nào.

Đi đến phòng học, hai người ngồi vào chỗ, Kỷ Hạ mới lôi sách ra thì bên cạnh có người ngồi xuống.

Cô ngẩn người, kinh ngạc nhìn cậu: “Sao cậu lại…” Thực ra Kỷ Hạ thấy rất vui.

Phó Ninh Tất bật cười, đắc ý bảo: “Tôi xem thời khóa biểu của cậu rồi, biết cậu học ở đây nên mới tới.”

“Thời khóa biểu của tôi á?” Kỷ Hạ nghi hoặc, “Sao cậu biết…” Cô nhớ mình không cho cậu xem thời khóa biểu mà.

Phó Ninh Tất mím môi không đáp.

Kỷ Hạ cau mày nhìn Lưu Khả, cô nàng che mặt, yếu ớt nói: “Không phải tớ đâu….”

Hừ, không có tí thuyết phục nào hết….

“Cậu tức giận à?” Phó Ninh Tất nhìn cô, thấp thỏm hỏi.

Kỷ Hạ cong môi, “Không sao cả.”

“Cậu không tức là được rồi.” Phó Ninh Tất thở phào, cậu nhớ lời của bon Dương Thái, bảo cố ý lạnh nhạt với cô mấy ngày thì cô sẽ tới tìm cậu thôi.

Nhưng Phó Ninh Tất lại không làm được, mỗi lần quyết tâm nhưng cậu lại tới chỗ cô, cậu muốn mỗi ngày được gặp cô, muốn thấy cô cười, như thế đã mãn nguyện lắm rồi.

Tuy người khác bảo cậu hèn nhát, nhưng cậu thích cô như thế, không muốn thay đổi.

Cả tiết học, Kỷ Hạ chăm chú nghe giảng, Phó Ninh Tất nghiêm túc học bài, cậu cảm thấy thời gian như trở về khi còn học cấp 3, cảm giác quen thuộc này làm cậu rung động không thôi.

Kỷ Hạ liếc mắt nhìn Phó Ninh Tất, tuy cậu trưởng thành hơn, đường nét gương mặt cũng rõ ràng, không còn non nớt như xưa nữa, nhưng cô lại thấy cậu chẳng thay đổi gì.

Sao cô ghét cậu được chứ.

***

Tháng 10, thời tiết trở lạnh, mấy ngày nay trời mưa lại càng lạnh hơn, ngoài trời chỉ có 10 độ, mọi người đều muốn ở trong ký túc xá không muốn đi đâu. Mãi sau trời mới tạnh mưa, cô tới thư viện học bài.

Kỷ Hạ đắm mình trong sách vở, không để ý tới âm thanh xung quanh, nhưng khí Phó Ninh Tất tới, cô lại nhận ra ngay, vô thức ngẩng đầu lên.

Phó Ninh Tất ngồi đối diện đang thở hổn hển, gương mặt lại vui vẻ không thôi. Đôi mắt sáng ngời nhìn Kỷ Hạ chằm chằm như sợ cô trốn mất.

“Phó Ninh Tất……” Kỷ Hạ kinh ngạc, cô không nghĩ cậu sẽ tới đây, “Sao cậu tìm được tôi thế?”

“Tôi đi hết tất cả các phòng học, đương nhiên là tìm được cậu rồi.” Phó Ninh Tất mím môi đáp.

Phó Ninh Tất nắm lấy cổ tay cô, “Ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Kỷ Hạ hoảng hốt, “Sao thế?”

Phó Ninh Tất thu dọn sách vở giúp cô, một tay cầm balo, tay kia cầm tay cô đi ra ngoài.

“Phó Ninh Tất, cậu làm gì thế, buông tay ra mau….” Kỷ Hạ muốn tránh nhưng không thoát được.

Phó Ninh Tất không nói gì, cậu kéo cô tới chỗ không người rồi mới buông ra, “Tôi nghe được một chuyện.”

Kỷ Hạ xoa cổ tay đau nhức, ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì?”

“Tại sao cậu lại chọn Lê Đại?” Phó Ninh Tất cúi đầu hỏi lại

Kỷ Hạ sửng sốt, cô tránh ánh mắt cậu, “Gần nhà.”

“Nhưng đáp án tôi nghe được lại không phải thế.” Phó Ninh Tất bước tới nhìn thẳng vào mắt cô.

Kỷ Hạ hỏi, “Cậu nghe được những gì rồi?”

“Bởi vì tôi đúng không?” Phó Ninh Tất không biết bây giờ cảm xúc của cậu là gì, lúc đấy cậu cực kì kích động, lúc bình tĩnh lại thì lại thấy không tin nổi, trong lòng ngổn ngang rối bời, cậu không cách nào có thể hiểu được, vậy nên chạy tới hỏi cô.

“Cậu nghe ai nói?” Kỷ Hạ hỏi.

“Chu Thụy Hào, cậu ta tìm tôi.” Phó Ninh Tất không giấu giếm, “Cậu ta bảo vì tôi cậu mới học ở Lê Đại.”

Kỷ Hạ cong môi: “Cậu ta nói đúng đấy”

“Thật hả……” Phó Ninh Tất kinh ngạc, vui sướng nói: “Vậy cậu thực sự thích tôi, cho nên vì tôi mới đăng kí vào Lê Đại, tôi với cậu…”

Phó Ninh Tất không bình tĩnh nổi nữa, cậu nói năng lộn xộn, không biết nên để tay ở đâu.

“Đúng là người không đáng tin, chuyện quan trọng như thế còn kể cho người khác.” Kỷ Hạ lắc đầu, không còn tí hảo cảm nào với Chu Thụy Hào nữa.

“Cậu ta không kể thì tôi cũng không biết đâu.” Phó Ninh Tất vội vàng đáp, rồi cậu nhớ ra một chuyện, “Lần trước cậu nói về mẫu người cậu thích, cậu chỉ vào tôi.”

“Ờ, đúng đấy.” Kỷ Hạ thừa nhận.

Phó Ninh Tất gõ đầu mình mấy cái, ủ rũ trả lời, “Tôi ngốc quá.”

Kỷ Hạ gật đầu: “Đúng là cậu không thông minh tí nào.”

Phó Ninh Tất đè nén sự kích động trong lòng, ánh mắt chờ mong nhìn Kỷ Hạ, “Vậy là bây giờ chúng mình chính thức yêu đương đúng không?”

“Ai bảo?” Kỷ Hạ vô tội nhìn cậu, “Thích cậu thì đồng nghĩa với việc đồng ý hả?”

Phó Ninh Tất: “……”

Chẳng giống những gì cậu tưởng tượng chút nào…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi