EM ĐÃ QUÊN KHÔNG NÓI



William mở cửa, trong nhà trống vắng không có ai, hắn chau mày bỏ áo khoác ở sofa ngoài phòng khách đi tới nhà bếp, cũng không có ai.
"Shu Shu?" hắn gọi lớn
Tô Thế Hoan ở trong phòng, nghe thấy tiếng của hắn liền giở chăn lau hết nước mắt giả vờ không có chuyện gì chạy tới "Anh về rồi sao!"
"Hôm nay anh đặc biệt về sớm, em không nấu bữa tối sao?"
Cậu lắc đầu "Bữa tối trong tủ lạnh!"
Tô Thế Hoan vừa đi tới tủ lạnh mở cửa, đưa tay định lấy khay thức ăn ra thì bị hắn ngăn lại, áp lên bàn "Không cần nữa, bây giờ, anh muốn ăn em!" hắn nhếch môi
Cậu quay mặt đi nơi khác "Đừng, trên người anh còn có mùi nữ nhân khác!"
Mặt hắn phút chốc đã biến dạng, hắc tuyến xuất hiện dày đặc, tức giận nắm lấy tóc cậu giật mạnh nhếch môi cười khinh thường "Được lắm, ghen sao!"
Tô Thế Hoan không trả lời, hắn buông cậu ra, toàn thân hỏa khí ra phòng khách cầm áo khoác đi ra cửa.
Cảnh này xem như cậu cũng đã quen rồi đi, hắn rất dễ nổi giận, mỗi lần như thế đều lãnh đạm bỏ đi.


"Yo~ William, thật lâu rồi mới gặp anh nha!" cô gái õng ẹo đi tới tựa vào lòng hắn.

Thân hình nóng bỏng cọ xát vào người hắn.
William bực bội ngồi xuống ghế, tự động phục vụ hiểu ý đem tới mấy loại rượu hắn thường dùng, hắn cứ như vậy mà hết ly này tới ly khác cho đến khi say mèm mới miễn cưỡng đứng dậy.

Nữ nhân xinh đẹp chủ động đưa hắn về nhà.
Chuông cửa vang lên lúc 1h sáng, Tô Thế Hoan khoác áo lạnh xuống mở cửa, nhìn thấy William đang tựa vào ngực người phụ nữ đó tâm tình vốn đang tệ hại lại càng thêm khó chịu.
Trước khi đi cô còn quay lại nháy mắt với cậu "Giúp tôi chăm sóc anh ấy!"
Ôm chặt thân ảnh cao lớn đưa vào trong phòng khách, tạm thời đặt hắn xuống sofa, đi nhanh vào bếp pha chút nước muối để giải rượu.
Bị bàn tay to có điểm thô ráp chạm vào, cậu dừng lại nhìn anh, nam nhân vẫn đang nhắm mắt ngủ nhưng tay bướng bỉnh giữ chặt cổ tay cậu.

Ôn nhu gỡ từng ngón tay ra, Tô Thế Khoan đi vào bếp.
William mở mắt, loạng choạng ngồi dậy đi tới ôm lấy cậu từ phía sau, cằm gác lên vai cậu phả làn ơi ấm nóng ngập mùi rượu vào cổ "Shu Shu! Đừng đi!"
"Anh say rồi!" Tô Thế Hoan gượng gạo xoay người tách hắn ra khỏi mình.
Hắn trực tiếp tiến tới gặm nhắm cánh môi anh đào đỏ mọng của cậu không thương lượng.

Tô Thế Hoan chỉ còn biết thở dốc không thể nào chống cự.
Lúc hắn buông ra, cậu lợi dụng chút thời cơ liền hỏi "Ân...!cô gái ban nãy...!là ai?"
William di chuyển phạm vi âu yếm xuống xương quai xanh của cậu, tùy tiện trả lời "Người qua đường!"
Nghe tới đây cậu chợt rùng mình, có phải đối với hắn ai cũng vậy, đều không quan trọng.


Là một người qua đường vô tình lướt qua cuộc đời hắn.
"Làm gì thất thần vậy? Mau cởi y phục!" hắn vỗ vỗ má cậu gọi vài tiếng.
Tô Thế Hoan nhìn thẳng vào mắt hắn, thở dài một hơi rồi đem khuy áo ngủ cài lại "Em hơi mệt, hôm nay không thể làm!"
Mặt hắn lại biến sắc, tức giận gầm nhỏ "Chết tiệt, cậu nghĩ mình là ai chứ!" nói xong đưa tay lau khóe môi, hậm hực lên phòng đóng cửa lại thật mạnh.

Tô Thế Hoan cũng đã quen với loại chuyện này, cũng thường thôi.

Những lúc như vậy không nên nhìn mặt nhau, bằng không nhất định nổ ra chiến tranh lớn.

Đêm nay lại ngủ ở ngoài phòng khách vậy, không phải là nhà không còn phòng khác chỉ là ngủ ở sofa để biết được hắn khi nào lại đi ra ngoài.

William thực ra chỉ là giả vờ say, hắn biết mình không thể kìm chế nổi cảm giác của mình với Tô Thế Hoan, cậu bình thường như vậy nhưng trong mắt hắn tại sao lại rất đặc biệt.


Nhìn cậu nằm yên trên sofa co mình lại lòng liền ngứa ngáy khó chịu.
Ngồi xuống bên cạnh quan sát cậu hồi lâu, hắn thở dài ôm cậu quay về phòng.

Vừa động, đôi hàng mi lung lay, mắt to tròn đen láy hướng hắn nhìn chăm chú "A...Anh...!tỉnh rồi sao!"
Hắn gật đầu im lặng bước lên từng bậc thang.
Đặt Tô Thế Hoan lên giường, hắn khẽ hôn lên trán cậu "Chuyện lúc nãy, anh xin lỗi!"
Cậu mỉm cười lắc đầu hai tay quàng lấy cổ hắn hôn nhẹ lên môi "Em không sao!"
Cả hai cứ như vậy quấn quýt lấy nhau không rời, nếu có một ngày bắt cậu rời xa hắn có lẽ sẽ khó khăn biết mấy để vượt qua.

Ngày cuối tuần, William thường ở nhà cả buổi chỉ để nhâm nhi coffe rồi đọc báo, tối đến cả hai sẽ ra ngoài ăn một bữa tối thịnh soạn ở nhà hàng năm sao nào đó, với danh nghĩa hảo huynh đệ....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi