EM ĐÃ QUÊN KHÔNG NÓI



(Siêu hư cấu and sến:)))
Tỉnh lại trong phòng hồi sức, Tô Thế Hoan nhìn màu trắng đáng sợ bao quanh mình đột nhiên thở dốc, bất an trong lòng trỗi dậy, cảm giác như lại một lần nữa hít thở không thông.

William từ đâu xuất hiện, trên tay là một túi giấy to, thấy cậu mở mắt nhùn mình hắn cực kỳ kích động ném túi giấy sang một bên, còn lại chạy đến bên giường nắm lấy tay cậu.

Đôi bàn tay đan chặt vào nhau có thể cảm nhận được từng nhịp từng nhịp đập của đối phương, hơi ấm cũng lan tỏa, hai người nhìn nhau thật lâu.

Hắn giật mình né tránh ánh mắt của cậu, vì nhìn vào đó hắn nhìn thấy được bản thân đang hổ thẹn trước cậu.

Chuyện quá khứ, chuyện hiện tại, chuyện tương lai, mỗi một điều hắn đem đến cho cậu dù là không cố ý nhưng vẫn cố chấp mang theo tổn thương, làm cho người hắn yêu nhất đối với hắn lạnh nhạt thờ ơ.

Bất quá bây giờ cậu đang nhìn hắn với ánh mắt gì đây?
Ôn nhu như vậy, xinh đẹp như vậy, tâm hồn của hắn như đang được thanh tẩy, William hoài niệm về trước kia, chính là thái độ hiền dịu này.

.


truyện tiên hiệp hay
Cậu biết hắn chơi đùa với mình cũng không phản khán, ngược lại còn mỉm cười nhẹ nhàng hỏi lại "Vậy sao!"
William vùi mặt xuống vai Tô Thế Hoan, rất lâu rồi hắn không được ôm cậu, tính đến nay đã là ngày thứ 15 cậu mới chịu tỉnh lại.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, Tô Thế Hoan biết được bệnh tình của mình, mấy vị Satan đại nhân kia dường như lại tới nữa rồi.

Cậu sợ hãi chau mày lắc đầu, ôm chặt lấy hắn hít sâu một hơi.

Thu đủ dũng khí cậu mới giữ lấy tay hắn, bàn tay yếu ớt run rẩy vuốt ve mặt hắn.

Còn không nói ra cậu sợ bản thân sẽ dằn vặt hối hận có chết cũng không yên lòng "Will...William..."
Hắn nắm tay cậu hôn nhẹ lên đó "Anh ở đây! Shu Shu! Anh ở ngay cạnh em!"
Cậu mỉm cười gật đầu, nước mắt đang chực chờ bên khóe mắt tựa theo cái chớp mắt kia rơi xuống trượt dài xuống gối nằm "Anh có còn, có còn yêu em không?"
"CÓ! Shu Shu anh luôn yêu em!" William gật đầu lia lịa, hắn muốn hôn lên đôi môi nhỏ kia, muốn ôm cậu thật chặt nhưng trong tình cảnh này lại không thể.

Tiếng hít thở ngắt quãng của cậu làm cho hắn rất đau lòng, còn có sợ rằng điều hắn không dám nghĩ tới kia xảy ra.

"Xin lỗi..."
"..."
"Em đã quên không nói ở bên cạnh anh...!em có bao nhiêu hạnh phúc!"
"..."
"Em đã quên không nói...!em ước mơ có một ngày nhận được...!toàn bộ ôn nhu của anh!"
"..."
"Em đã quên không nói...!muốn cả đời này được ở cùng anh..."
Hai vai William lúc này đã không kìm được run rẩy, hắn giấu không được thanh âm nức nở, thứ mà nam nhân đáng lẽ ra không được phép có.

Tô Thế Hoan chau mày, hắn như vậy cậu càng đau lòng không nỡ rời bỏ thế gian đầy thị phi này

"William, nhìn em..." cậu bở nụ cười thật tươi mặc kệ cho bệnh tật đang làm cậu đau đớn
Hắn từ từ đưa đôi mắt đã vươn đầy tơ máu lên nhìn cậu
"Em biết, mình có rất nhiều bệnh, bẩm sinh em đã mang trong mình bệnh tim, gia đình em lại không có tiền chữa trị..."
"Đừng nói nữa! Anh nhất định không để em..."
"Em sắp chống không lại mệnh trời rồi...!để em trút hết tâm sự...!có được không?"
Hắn thở dài im lặng cúi đầu ngồi bên cạnh cậu, nghe cậu thao thao bất tuyệt, đứa nhóc này tại sao ngu ngốc như vậy.

Chuyện đau lòng thì giữ cho mình còn điều tốt đẹp toàn bộ đều giao cho người khác.

"Em đã từng yêu, cũng từng hận anh.

William..."
"..."
"Còn một điều nữa em đã quên nói với anh..."
"Ân, em nói đi!" hắn đưa tay lau đi mồ hôi trên trán cậu.

Gương mặt xanh xao nhưng vẫn xinh đẹp này, hắn muốn nhìn cậu thật kỹ để khắc cốt ghi tâm con người này, người mà sẵn sàng hứng chịu tổn thương mà hắn gây ra.

Tô Thế Hoan bắt đầu mất kiểm soát, cơn đau tim co thắt từng hồi làm mặt cậu cũng biến dạng vì đau đớn, sống lưng lạnh toát là điềm không lành, cậu hít vào thở ra mấy hơi thật sâu, lấy hết khí lực nói một tiếng "Em vẫn...!còn...!"
"Shu Shu!" hắn hoảng loạn ôm chặt lấy thanh niên đang hấp hối nằm trong lòng mình.


"Em...Vẫn còn...!Yêu anh!"
Khóe môi chầm chậm tuôn ra một đợt máu màu đỏ thẫm, bên trong cơ thể cậu đã bị chấn thương, tim đập rất nhanh, màn hình hiển thị trên máy đo nhịp tim liên tục chuyển động.

Bị như vậy rồi cậu còn ngoan cố nhìn hắn cười, giữ chặt tay hắn nói "K...Không cần gọi...!gọi bác sĩ...!để...!để em...!ân...!để em đi...!có được không!"
William vờ như không nghe thấy, đặt cậu xuống giường chạy đi gọi bác sĩ, cũng trong thời khắc đó cánh tay yếu ớt đã giữ vạt áo hắn lại, cậu khó khăn lắc đầu, lệ vẫn như cũ rơi xuống.

Trên đời này điều mà William sợ mất đi nhất chính là con người này, cậu dạy cho hắn biết ôn nhu, biết yêu thương một người là như thế nào, nhưng cậu lại dám bỏ lại hắn mà muốn từ bỏ sớm như vậy.

Bàn tay dần buông thõng, năm ngón tay từ từ lìa khỏi vạt áo của hắn.

Đôi mắt màu hổ phách long lanh của cậu cũng đã khép lại, hàng mi không còn rung động mở ra nữa.

Tim hắn như ngừng đập, chỉ trong chớp mắt, con người ta từ sinh biến thành tử lại dễ dàng như vậy....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi