EM DÂU CỦA NAM CHÍNH KHÔNG DỄ LÀM!

Trần Y Y tại lúc nhìn thấy Sở Minh Yến, rõ ràng thấy được Sở Minh Yến thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mặc dù nàng tự nhận là đối phó với một cái Hỉ nha hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng là nàng cũng không thể không thừa nhận, bề ngoài hiện tại của nàng nhìn xác thực là yếu đuối.

Mới có thể làm cho Sở Minh Yến nghĩ rằng, nàng căn bản không phải là đối thủ của Hỉ nha.

Hỉ nha lại bắt đâu khóc sướt mướt, không đợi cho Sở Minh Yến tức giận mở miệng chất vấn, chính Hỉ nha liền triệt để đem toàn bộ khai báo.

Hỉ nha nói:” Đại tiểu thư, Hỉ nha cũng là bị buộc đến bất đắc dĩ, bọn hắn nói nếu nô tỳ không làm theo, bọn hắn sẽ đem đệ đệ của nô tỳ giết đi.

Trong nhà Hỉ nha cũng chỉ có một đệ đệ như vậy, Hỉ nha không có cách nào đứng nhìn đệ đệ đi tìm chết.”

Trong lòng Sở Minh Yến lúc này đặc biệt khó chịu, nàng xem ngày xưa là mình cùng Hỉ nha lớn lên, càng nghe nàng ta giải thích càng cảm thấy trái tim lạnh băng.

Nàng cho tới bây giờ đều không phải cái người khắc khe với hạ nhân, vẫn luôn xem Hỉ nha như tỷ muội tốt.

Thậm chí vì muốn giúp Hỉ nha, đã từng đi trộm bạc của đại ca.

Nhưng là cho dù nàng có tốt như thế nào, đến thời khắc mấu chốt nàng ta vẫn là lựa chọn phản bội mình.

Hỉ nha:” Đại tiểu thư, nô tỳ cũng không biết người đứng phía sau màn là ai?

Chỉ biết người kia trói đệ đệ của nô tỳ lại, ép nô tỳ nghĩ biện pháp đem người đẩy ra ngoài, sau đó đem nhị thiếu phu nhân dẫn tới tửu lâu phía trước. “

Hỉ nha nói xong, lại hướng Sở Minh Yến dập đầu mấy cái.

Nàng ta dập đầu đến trán như muốn nứt ra, nhưng là Sở Minh Yến cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Trần Y Y thấy bộ dạng này của Hỉ nha, biết rằng nàng ta không có nói dối.

Có chủ tử nào làm chuyện xấu lại tự thân lên trận?

Mà vạn nhất nếu chuyện này bị bại lộ, chẳng phải mọi người sẽ đều biết hắn là người xấu hay sao?

Gần đây nàng một mực đề phòng bọn người Hứa tam gia, thiếu chút nữa đem tai hoạ ngầm lớn nhất bỏ qua.

Đó là thủ hạ của Tam vương, tên tiểu bạch kiểm Cố công tử kia.

Kỳ thực theo đạo lý Cố công tử sẽ không tổn thương Trần Y Y.

Dù sao Trần Y Y có một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, vị Cố công tử kia vẫn là vô cùng thích.

Cố công tử thích nhất là gương mặt này của Trần Y Y, ghét nhất là cái đồ ngốc Sở Trác kia.

Trần Y Y nhớ rõ, trong tiểu thuyết Sở gia sau khi diệt môn, chỉ có đồ ngốc Sở Trác tránh được một kiếp.

Nhưng là hắn tránh được kiếp này cũng không tránh được kiếp khác.

Hắn cuối cùng rơi vào tay Cố công tử, bị thủ hạ của Cố công tử đùa bỡn đến chết.

Cố công tử ghen ghét Sở Trác, ghen ghét bởi vì hắn là phu quân đầu tiên của nguyên chủ.

Mặc dù nguyên chủ từ đầu đến cuối cũng không cho Sở Trác chạm qua, nhưng đối với một tên điên cố chấp mà nói, đây chính là khuất nhục lớn nhất cả đời.

Cho nên vì để trong lòng của mình thoải mái, Cố công tử ngay trước mặt nguyên chủ thay đổi trò bịp bợm tra tấn Sở Trác ….

Không đợi Trần Y Y tiếp tục nghĩ sâu xa, một cái hạ nhân cuống quít chạy tới.

Cái hạ nhân kia vội vội vàng vàng nói:” Đại tiểu thư, Nhị thiếu phu nhân …. Nhị gia …. Hắn … Hắn nổi điên. “

Sở Minh Yến cùng Trần Y Y đều cả kinh, vẫn là Trần Y Y phản ứng nhanh nhất, nàng vừa nghe xong liền nhấc váy lên chạy.

Trần Y Y một bên hướng Sở gia mà chạy đi, một bên lòng tràn đầy lo lắng bất an.

Nàng làm sao lại quên?

Sở Trác mới là nhân vật bi kịch lớn nhất, vô luận là bọn Hứa tam gia hay là Cố công tử, tất cả ác ý đều là nhằm vào Sở Trác.

Nàng thực sự ngu xuẩn, nàng thật sự quá ngu xuẩn.

Sở Minh Yến căn bản là cũng muốn chạy theo, nhưng là nghĩ tới Hỉ nha vẫn còn ở đây, nàng nói với hạ nhân kia:” Đem Hỉ nha về nhốt vào nhà củi cho ta “

Nói xong câu đó, Sở Minh Yến lập tức cũng hướng về phía Sở gia chạy đi.

Nàng vốn cho rằng Trần Y Y hiện tại đối tốt với nhị ca, bất quá là vì gặp dịp thì chơi, cố ý diễn cho nàng cùng người Sở gia nhìn.

Nhưng là trong nháy mắt vừa rồi, lo lắng trêи mặt Trần Y Y quá mức chân thực, làm hại nàng nghĩ đến Trần Y Y thực sự để ý nhị ca.

Đợi đến lúc Sở Minh Yến cùng Trần Y Y gấp gáp trở về, liền phát hiện Sở gia đã loạn thành một đoàn.

Vài cái hạ nhân thấy hai người cùng lúc trở về, lập tức giống như đã tìm được người đáng tin cậy.

Sở Minh Yến một bên hướng tới viện của Sở Trác, một bên hỏi thăm hỏi thăm cái nha hoàn kia:” Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì ”

Nha hoàn kia lập tức run giọng nói:” Hồi bẩm đại tiểu thư, trước đó Hỉ nha nói người đã xảy ra chuyện.

Nhị thiếu phu nhân liền mang theo vài cái hạ nhân, đi theo Hỉ nha đi tìm người.

Mà sau khi nhị thiếu phu nhân đi không bao lâu, trong viện của nhị gia truyền đến tiếng kêu sợ hãi, thanh âm kia nô tỳ nghe giống như là của Thang Viên tỷ tỷ.

Không đợi nô tỳ chạy tới tìm hiểu thực hư, đã nhìn thấy một người nam nhân lạ mắt từ trong viện của nhị gia chạy ra.

Lúc ấy nô tỳ đã cảm thấy không đúng, liền lớn tiếng kêu bọn người quản sự.

Người kia tại hậu viện bị vây lại, bây giờ đang bị nhốt trong nhà củi.

Vốn là muốn đợi đại tiểu thư trở về thẩm vấn, kết quả nhị gia đột nhiên phát bệnh điên ….

Nha hoàn này mặc dù lo lắng cùng sỡ hãi, nhưng vẫn đem mọi chuyện nhắn nhủ rất rõ ràng.

Trần Y Y nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, nàng càng thêm khẳng định người kia là do họ Cố phái tới.

Bởi vì chỉ có hắn mới có bản lãnh này, cũng chỉ có hắn mới không đem vương pháp bỏ vào mắt.

Trần Y Y cùng Sở Minh Yến vừa tới viện tử đã nhìn thấy chung quanh có không ít hạ nhân.

Ngay cả lão phu nhân thân thể không tốt, cũng được hạ nhân đỡ lấy đứng trước cửa viện.

Trần Y Y không nhìn thấy được tình huống bên trong, nóng nảy hô:” Đều tránh ra cho ta.”

Mọi người nghe được âm thanh của Trần Y Y lập tức bị doạ sợ hướng hai bên tản ra.

Ngay tại lúc Trần Y Y nhấc chân muốn đi vào, đã bị một người kéo lại.

Nàng quay đầu nhìn sang, liền phát hiện người đang giữ chặt nàng là Vân Bích.

Vân Bích lúc này sắc mặt trắng bệch, trêи cổ còn có một vết cào đỏ tươi.

Vân Bích run rẩy bờ môi không chút huyết sắc nói:” Đừng, tiểu thư, đừng đi qua …..”

Trần Y Y đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của Vân Bích, sau đó nhìn thoáng qua Sở Minh Yến, ra hiệu hai người cùng nhau đi vào.

Hai người vừa đi liền ngửi được một cỗ mùi máu tươi gay mũi.

Lúc này trong viện ngoại trừ các nàng, còn có bốn hạ nhân thân thể cường tráng.

Trong tay bọn họ cầm gậy gỗ, tương giao lẫn nhau áp chế một người.

Người kia không phải ai khác, chính là Sở Trác tóc tai bù xù.

Trần Y Y lúc nhìn rõ bộ dạng của Sở Trác, nhịn không được trái tim bị quất một trận đau.

Khoảng thời gian này nàng thật vất vả, mới đem Sở Trác vỗ béo lên một chút.

Lúc này nhìn trêи mặt Sỡ Trác càng kinh diễm hơn, bởi vì nhiễm phải máu tươi thoạt nhìn mang theo một tia ma tính đáng sợ.

Máu tươi từ trêи trán hắn chảy xuống, một mực theo trán lan tràn đến cái cằm thon gầy.

Từng giọt từng giọt máu còn lưu lại, nhỏ lên y phục trắng tuyết của hắn, tựa như những đoá hoa yêu dị nở rộ.

Trần Y Y đối với bốn hạ nhân kia nói:” Các ngươi trước tiên lui ra ngoài ”

Một người trong số đó nghe vậy lập tức không đồng ý nói:”Nhị thiếu phu nhân, người không biết nhị gia đả thương rất nhiều người.

Chúng ta một khi buông hắn ra tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm ”

Tại thời điểm Trần Y Y cùng Vân Bích chưa trở về, bởi vì lão phu nhân đau lòng nhị gia.

Bọn hắn đã buông nhị gia ra một lần, một lần kia xem chút nữa hại chết Vân Bích trong viện.

Lúc ấy dáng vẻ nhị gia thật đáng sợ, là hán tử như bọn họ hồi tưởng lại nhịn không được còn rùng mình.

Sở Minh Yến nhìn thấy dáng vẻ nhị ca nhà mình, bất tri bất giác đã đỏ tròng mắt.

Nàng biết là chắc chắc người kia đã làm cái gì, mới khiến cho nhị ca đột nhiên nổi điên.

Sở Minh Yến đối với bốn người kia nói:” Các ngươi lui ra, về sau nghe lệnh của ta ”

Bốn người nghe được đại tiểu thư nói như vậy, liền quay người đứng sau lưng Sở Minh Yến thuận tiện ngăn chặn cửa viện lại.

Bốn người kia vừa mới tản ra, Sở Trác lập tức lảo đảo đứng lên.

Trêи người hắn chỉ mặt duy nhất một trung y màu trắng, lúc này trung y đã bị máu tươi nhiễm đỏ.

Theo hắn đứng dậy, có máu chảy dọc theo phần gáy của hắn rơi xuống đất.

Sở Minh Yến thấy vậy muốn đi qua, liền bị một hạ nhân kéo lại.

Bọn họ kéo Sở Minh Yến lại, nhưng không giữ chặt Trần Y Y.

Mặc dù Trần Y Y là nhị thiếu phu nhân Sở gia, nhưng lại có rất nhiều người ở Sở gia xem thường nàng.

Bọn hắn cảm thấy nhị thiếu phu nhân là cái người không an phận, tâm tư căn bản không có đặt trêи người nhị gia.

Mặc dù khoảng thời gian này nàng không tiếp tục đánh chửi nhị gia, nhưng bọn hắn vẫn như cũ không thích Trần Y Y.

Bọn hắn cho rằng Trần Y Y dưới loại tình huống này, căn bản sẽ không mạo hiểm lại gần.

Bốn hạ nhân thấy Trần Y Y đi qua, nhịn không được cũng hô lên:l”Nhị thiếu phu nhân! ”

” Đừng đi qua!!”

Nhưng mà đã quá chậm, Trần Y Y đã đi tới trước mặt Sở Trác.

Trần Y Y nhìn người trước mắt máu me đầy mặt, nhẹ giọng nói với hắn:” Phu quân, tiểu ngốc ….. Ách?”

Không đợi Trần Y Y nói hết lời, nguyên bản là người có chút chậm chạp, đột nhiên giơ tay bóp cổ nàng.

Động tác của hắn thật nhanh, nhanh đến mức Trần Y Y cũng không phản ứng kịp.

Sở Minh Yến cũng bị doạ sợ, nàng mắt đỏ hồng hô: “Mau cứu người ”

Bốn hạ nhân nghe vậy, lập tức cầm gậy gỗ muốn xông lên.

Trần Y Y khó khăn lắm mới chạm mũi chân được xuống mặt đất, nàng chật vật nói với bọn hắn:” Đừng, trước tiên đừng qua đây ”

Sở Minh Yến sửng sốt một chút, sau đó tiến lên ngăn cản bốn người kia.

Trần Y Y cảm thấy mình đại khái là điên rồi, nàng rõ ràng tiếc nhất là mệnh của mình, nhưng giờ khắc này lại muốn mạo hiểm một lần.

Hôm nay tất cả mọi người đều sợ hắn, đều muốn tránh xa hắn, thậm chí là dùng vũ khí đối phó hắn …..

Nhưng mà Trần Y Y không muốn như vậy, nàng không muốn cặp mắt xinh đẹp kia của Sở Trác thấy nàng cũng với những người khác đều giống nhau.

Nghĩ đến gần đây Sở Trác ỷ lại vào nàng, nàng là người duy nhất hắn tin tưởng, nàng tuyệt đối không thể làm cho hắn thất vọng.

Thời điểm nghĩ như vậy, ánh mắt Trần Y Y kiên định nhìn về phía Sở Trác.

Mắt thấy sắc mặt Trần Y Y càng ngày càng đỏ.Sở Minh Yến cũng không nhịn được nữa mà bước nhanh lên phía trước.

Mà đúng lúc này Trần Y Y cảm giác được lực đạo trêи cổ mình đã buông lỏng.

Nàng thấy thân thể người trước mặt loáng một cái, liền hướng về phía nàng vô lực mà ngã xuống.

Đầu óc Trần Y Y lúc này có chút trắng xoá, nàng mơ mơ màng màng mà vươn tay tiếp được hắn.

Sau đó hai người như lúc mới lần đầu gặp nhau, cùng một chỗ lung la lung lay ngã xuống đất.

Lúc này Trần Y Y ngã có hơi đau một chút, bởi vì Sở Trác so với trước kia béo hơn rất nhiều.

Đám người kia ba chân bốn cẳng đem Trần Y Y cùng Sở Trác nâng dậy, sau đó thận trọng đưa về trong phòng.

Bọn hạ nhân nguyên một đám công việc lù bù lên, quét dọn viện tử, đi mời đại phu ….

Sở Minh Yến để cho Trần Y Y trông coi Sở Trác, nàng còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm.

Đợi đến lúc Sở Minh Yến đem người cần thẩm vấn ra thẩm vấn, đem người đáng bị phạt đi chịu phạt.

Nàng lại một lần nữa đi vào viện của Nhị ca, trời đã sớm sáng.

Chuyện lần này nhắc nhở Sở Minh Yến, tiếp tục lưu lại chỗ này bọn họ sẽ càng thêm nguy hiểm.

Lần này may mắn tránh thoát, nhưng lần tiếp theo thì sao.

Đang lúc trong lòng Sở Minh Yến tràn đầy lo lắng, chợt nghe từ trong phòng thanh âm Trần Y Y truyền ra:” Đã đến đây, liền vào đi, ta còn có chuyện muốn nói với muội ”

Ngày đó, hai người nói chuyện rất lâu, vào lúc ban đêm Sở Minh Yến len lén đem lão phu nhân đưa ra thành.

Nguyên bản dựa theo kế hoạch của hai người, là đem lão phu nhân cùng Sở Trác đi cùng một lần.

Nhưng là sau buổi sáng Sở Trác tỉnh lại, liền càng thêm dính Trần Y Y.

Hai người rơi vào đường cùng, chỉ có thể trước tiên đem lão phu nhân thân thể không tốt đưa đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi