EM DÂU HỤT

Gần đây, Khánh Vân cảm thấy Kiều Trang có cái gì không được bình thường, cử chỉ và hành động của nàng đều quá mức ân cần, thường xuyên muốn ôm cô, hôn má cô. Bản tính vốn dễ xấu hổ của Kiều Trang cũng biến mất, thay vào đó, em ấy trở nên dạn dĩ hơn, không ngại thay đồ trước mặt cô, còn để lộ cơ thể non mềm của thiếu nữ.

Nhưng điều làm Khánh Vân thấy không đúng nhất chính là ánh mắt thuần hậu đáng yêu của Kiều Trang không biết từ bao giờ trở nên nóng rực mỗi khi nhìn cô. Cô cũng là người từng trải, tất nhiên có thể nhìn ra ánh mắt đó có chứa đựng du͙ƈ vọиɠ. Khánh Vân đã nhiều lần cố gắng phủ nhận nhưng không cách nào loại bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Chẳng lẽ Gia Linh nói đúng? Kiều Trang thích cô, không phải đơn thuần là tình cảm chị em như cô nghĩ mà đó là loại tình cảm của những kẻ yêu nhau.

Khánh Vân nhất thời không thể tiếp nhận được điều này. Dù sao đó cũng chỉ là hoài nghi của cô, chưa có cái gì xác nhận rằng Kiều Trang thích cô cả. Khánh Vân tự trấn an chính mình.

Hôm nay, Khánh Vân mệt mỏi hơn mọi ngày, một phần vì công việc một phần vì lo nghĩ đến Kiều Trang, cho nên cô ngủ sớm hơn mọi khi.

Kiều Trang học xong tiếng anh lúc 9 giờ, nàng lên phòng mới phát hiện Khánh Vân đã ngủ rồi. Nàng nghĩ hôm nay chị ấy phải rất mệt mới ngủ sớm như vậy. Kiều Trang lúc này cũng nằm trên giường, nàng không lập tức nhắm mắt ngủ mà trái lại dưới ánh đèn vàng say mê nhìn ngắm người nàng yêu.

Từ cái hôm biết Khánh Vân đồng tính, Kiều Trang liền lên mạng học hỏi các cách theo đuổi, thậm chí không ngại xấu hổ câu dẫn chị ấy nhưng kết quả sau một tháng mọi thứ không có tiến triển. Cũng chính cái việc lang thang trên mạng mà nàng vô tình vào một trang chứa phim cấp ba. Nàng đã không kìm chế được tò mò mà bấm vào xem. Hình ảnh hai cô gái Nhật hỏa thân quấn quýt say sưa trong những âm thanh ái muội không ngừng tấn công dây thần kinh khiến nàng dâng lên một loại cảm giác khó tả.

Từ năm lớp 10 bị tình yêu đầu đời làm tổn thương, nàng từ đó về sau luôn lảng tránh chính bản thân mình. Cho nên, nàng mới thử chấp nhận quen Trần Đình Quân và sai lầm cũng bắt đầu từ đó. Nhưng nếu không có hắn, nàng không có cơ hội quen biết Khánh Vân. Chính chị ấy đã khơi dậy cảm xúc đã ngủ yên trong trái tim nàng, là yêu không phải cố chấp và ngộ nhận.

Kiều Trang gần đây thường hay nóng trong người, đặc biệt những lúc cùng Khánh Vân thân cận liền làm nàng ngứa ngáy khó chịu. Kiều Trang biết bản thân quá hèn mọn khi không ít lần tưởng tượng ra những hình ảnh ân ái giữa mình và Khánh Vân. Nàng càng lúc càng khó lòng kìm nén, có lẽ, khi tình yêu đủ lớn thì du͙ƈ vọиɠ là điều tất sẽ xảy ra.

Lúc này, Kiều Trang lưu luyến nhìn đôi môi hồng nhuận của Khánh Vân không tự chủ được nuốt nước miếng. Nàng đã mơ không biết bao nhiêu lần được hôn lấy đôi môi này. Không biết mùi vị của nó sẽ ra sao? Có phải là rất thơm, rất ngọt?

Kiều Trang hít sâu một hơi, ma xui quỷ khiến tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào đôi môi kia, không tự chủ đem môi mình đặt nhẹ lên môi Khánh Vân. Lúc mới chạm vào cả người nàng như có nguồn điện cao thế chạy qua, nàng như bị điện giật mà rời khỏi môi Khánh Vân, nằm bên cạnh ôm ngực điều hòa hơi thở khẩn trương của mình. Đến khi hơi thở ổn định, Kiều Trang cảm thấy tiếc nuối, lúc nãy nhanh quá nàng cũng không cảm nhận được gì. Kiều Trang luyến tiếc nhìn môi Khánh Vân, lấy hết dũng khí còn sót lại, lần nữa đến gần.

Không như lần đầu, Kiều Trang nhẹ nhàng đặt môi lên môi cô, cảm nhận được độ mềm mại và thơm lừng vị của thảo mộc khiến nàng lâng lâng khó tả. Kiều Trang dán lên môi Khánh Vân mấy giây, không đè xuống được khát vọng đem chiếc lưỡi nhỏ liếm lấy vành môi cô, một cách trân quý, nâng niu như bảo vật.

Kiều Trang sợ đánh thức Khánh Vân nên dừng lại đúng lúc. Nàng nằm ngửa trên giường, gương mặt đỏ ửng mang theo hô hấp phập phồng, liên tưởng đến cái hôn vừa rồi, hóa ra môi của Khánh Vân lại tốt đẹp đến như vậy, có phải những nơi khác trên người chị ấy cũng...

Kiều Trang cắn môi không dám nghĩ tiếp, bất tri bất giác nàng đưa tay vào qυầи ɭóŧ của mình, không biết từ khi nào bên trong là một mảng ẩm ướt. Nàng bỗng quay sang nhìn Khánh Vân, nhìn đến bàn tay xinh đẹp của chị ấy thì không rời đi được, những ngón tay vừa thẳng vừa dài được cắt tỉa gọn gàng, nếu nó có thể đi sâu vào nơi nhỏ bé của nàng thì cảm giác sẽ như thế nào?

Kiều Trang chỉ nghĩ đến đó thôi tim đã đập nhanh kịch liệt. Nàng thở dốc, vội vàng chạy vào nhà tắm đóng cửa lại, đem nước lạnh tạt vào mặt mình. Tại sao nàng lại có những ý nghĩ đen tối với Khánh Vân? Nàng không nên có ý nghĩ mạo phạm chị ấy. Nàng yêu chị ấy nhưng nàng không thể vì yêu mà cho phép bản thân càn quấy thêm nữa.

Lúc này, nằm ở trên giường, ánh mắt Khánh Vân nhìn vào phòng vệ sinh mà không giấu nỗi đau lòng cùng thất vọng. Cô lại đưa tay sờ lên môi mình. Làm sao để ngăn lại chuyện này đây?

***

Sau đêm vượt giới hạn, Khánh Vân ngày hôm sau liền đi công tác một tuần, đến khi trở về chị ấy liền nói với nàng hai người sẽ tách ra ngủ riêng. Kiều Trang nghe xong vô cùng ngỡ ngàng, nàng đã ngủ cùng Khánh Vân gần sáu tháng, nói tách ra là tách nàng thật không làm được, nhưng Khánh Vân lại rất kiên quyết, nàng không biết bản thân đã làm gì khiến chị ấy không vui nhưng dù nàng có nói cái gì thì cũng không thể thay đổi quyết định của chị ấy.

Cứ thế hai người tách ra ngủ riêng được nửa tháng, nói ra nửa tháng này Kiều Trang chưa từng có giấc ngủ ngon, nàng luôn nhớ đến cảm giác cuộn mình trong lòng Khánh Vân, nhớ đến hơi ấm và mùi hương trên người chị ấy.

Kiều Trang càng lúc càng bất an khi cảm nhận được Khánh Vân đang dần giữ khoảng cách với nàng, chị ấy không cho nàng ôm cũng không ôm nàng như trước, mỗi ngày hai người cũng không có cơ hội nói chuyện với nhau. Khánh Vân thường dậy sớm đi làm nhưng đến khuya mới trở về. Kiều Trang thực sự sợ hãi, nàng đã làm sai cái gì rồi đúng không? Nếu không Khánh Vân sẽ không lảng tránh nàng?

Đêm nay cũng như những đêm trước, Khánh Vân vẫn chưa về nhưng Kiều Trang không để cơn buồn ngủ làm nàng bỏ mất cơ hội gặp chị ấy.

Kim giờ chỉ một giờ đêm, cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên mở ra. Kiều Trang vui mừng xoay người lại, nhưng xuất hiện trước mắt nàng không chỉ có mình Khánh Vân mà còn có sự xuất hiện của Gia Linh, chính xác là chị ta đang đỡ Khánh Vân, hai người cao tương đương nhưng khi Khánh Vân tựa vào lòng chị ta lại khiến nàng có cảm giác rất khó nói. Bàn tay Kiều Trang vô thức siết chặt, nàng lập tức đứng dậy muốn thay Gia Linh đỡ Khánh Vân thì bị chị ta ngăn lại.

"Đây là người yêu của tôi, tôi không thích bị người khác chạm vào."

Gia Linh lạnh lùng nói. Nói xong không quan tâm đến vẻ mặt cứng đờ của Kiều Trang mà đỡ Khánh Vân đi lên lầu.

Kiều Trang đứng ngây ngốc một hồi lâu mới chạy lên lầu. Nàng cảm thấy khó hiểu, tại sao chị ta biết chính xác phòng Khánh Vân ở nơi nào, chẳng lẽ ngoài lần đó chị ta đã đến đây nhiều lần mà nàng không hay biết. Nghĩ đến đó Kiều Trang mím chặt môi, ánh mắt như một ngọn lửa khi nhìn thấy Gia Linh ân cần dùng khăn ướt lau mặt cho Khánh Vân. Hai người bọn họ chẳng lẽ? Có phải vì chuyện này mà Khánh Vân mới cố ý giữ khoảng cách với nàng? Kiều Trang như đánh mất lý trí, nàng như một cơn lốc ập đến, dùng sức nắm lấy cổ tay Gia Linh lôi chị ta đi ra ngoài.

Bị Kiều Trang thô lỗ lôi đi khiến Gia Linh có phần tức giận. Cô giật phăng cánh tay, xoa lấy cổ tay đang ửng đỏ, đôi mắt sắc lạnh nhìn Kiều Trang, giọng nói mang đầy chán ghét.

"Cô muốn làm cái gì?"

"Chị biến đi!" Kiều Trang hét lên.

Gia Linh có chút bất ngờ trước cơn giận dữ của Kiều Trang. Tất nhiên với cái tuổi đời lớn hơn Kiều Trang cả một giáp* cô làm sao có khả năng bị dọa sợ. Gia Linh trái lại không giấu được hứng thú nhìn Kiều Trang, tặc lưỡi đánh giá.

(*) Một giáp = 12 năm

"Ồ! Cô tưởng cô là ai mà ra lệnh cho tôi?" Gia Linh cười một tiếng, đắc ý nói tiếp: "Nên biết đây là nhà của người yêu tôi, cô chỉ ăn nhờ ở đậu thì không nên quá đáng."

Kiều Trang đôi mắt đỏ ngầu nhìn Gia Linh, không chút suy nghĩ phủ nhận:"Chị ấy không phải là người yêu của chị!"

Lần này, Gia Linh cười như không cười, ánh mắt sắc lạnh chứa đầy thâm ý nhìn Kiều Trang, chậm rãi nói thật rõ.

"Nghe cho kĩ Trần Khánh Vân là người yêu của tôi và chỉ có tôi mới xứng đáng làm người yêu em ấy. Tôi biết cô thích Khánh Vân, nhưng đó là chuyện của cô. Khánh Vân chẳng qua là thấy tội nghiệp nên mới đối xử tốt với cô, đừng có ảo tưởng em ấy thích cô. Nên biết địa vị hai người không giống nhau."

Kiều Trang không nói được lời nào. Bởi vì những gì Gia Linh nói cũng chính là những gì nàng lo lắng. Nàng sợ Khánh Vân cũng chỉ đang thương hại nàng. Nhìn Kiều Trang im lặng Gia Linh càng lấn tới, trong giọng nói tràn đầy xem thường.

"Cô tin không? Chẳng bao lâu nữa em ấy sẽ tống cổ cô đi."

Kiều Trang mím chặt môi, trái tim co chặt lại.

Gia Linh không muốn ức hiếp một cô bé mới lớn, lạnh nhạt nói:"Tôi về đây. Đừng có nhân lúc Khánh Vân ngủ mà làm trò đen tối, nếu không tôi không tha cho cô."

Trước khi Gia Linh rời đi không quên để lại một ánh mắt cảnh cáo. Kiều Trang vẫn cứ thất thần đứng trước cửa phòng của Khánh Vân. Sẽ có một ngày Khánh Vân không cần nàng, chị ấy muốn đuổi nàng đi? Kiều Trang rốt cuộc không ngăn được đau đớn đang lan tràn. Nàng bất lực ngồi bệt xuống sàn, hai tay ôm lấy ngực trái. Gia Linh chỉ là đang lừa gạt nàng mà thôi. Nàng sẽ không ngu ngốc mà tin lời chị ta, sẽ không.

Kiều Trang ngơ ngơ ngác ngác mà ngồi ở cửa phòng Khánh Vân đến trời sáng cũng không hay biết, mãi đến khi nghe tiếng động nàng mới ngoảnh mặt lại nhìn.

Khánh Vân nhìn Kiều Trang ngồi ở trước phòng mình như người mất hồn không tự chủ nhíu mày. Cô nhớ rõ đêm qua dự một bữa tiệc có gặp Gia Linh, sau đó bị những người ở đó chuốc say, cô định gọi tài xế thì hình như bị Gia Linh kéo đi, tiếp đến thì xảy ra chuyện gì cô cũng không nhớ rõ.

"Sao em lại ngồi ở đây?" Khánh Vân nhẹ nhàng hỏi.

Kiều Trang do ngồi quá lâu hai chân tê cứng nên khi đứng dậy cơ thể liền chao đảo, Khánh Vân thấy vậy lập tức đưa tay đỡ nàng, nhưng khi nàng vừa đứng vững cô liền thu tay về.

Kiều Trang không cảm nhận được sự rạch ròi của Khánh Vân, lúc trước chị ấy sẽ không như vậy, hốc mắt Kiều Trang lập tức đỏ lên. Nàng chăm chú nhìn Khánh Vân, mãi một lúc mới sợ hãi nói.

"Khánh Vân...có phải em làm sai cái gì? Chị nói đi, em sẽ thay đổi, sẽ không khiến chị khó chịu nữa. Chị đừng có như vậy? Đừng lạnh nhạt với em, cũng đừng giữ khoảng cách với em, có được không?"

Khánh Vân lắc đầu:"Em không có làm sai cái gì cả. Đừng có suy nghĩ nhiều."

Kiều Trang chớp mắt:"Là em suy nghĩ nhiều sao?"

"Thật, chị không có giận em, em cũng không có làm sai."

"Vậy chị ôm em một cái đi!"

Khánh Vân nhìn ánh mắt mong chờ của Kiều Trang không đành lòng cự tuyệt, cô dang tay ôm Kiều Trang vào lòng nhưng cũng rất nhanh liền buông nàng ra.

"Được rồi, chị đi làm bữa sáng cho em nhé."

Kiều Trang ngoan ngoãn gật đầu, thấy Khánh Vân rời đi rồi hốc mắt nóng hổi của Kiều Trang tràn ra một hàng lệ.

"Khánh Vân...cái ôm của chị đã thay đổi rồi. Không làm em cảm thấy ấm áp như trước nữa, thay vào đó rất lạnh, rất lạnh!"

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi