EM ĐỪNG CÓ NHÕNG NHẼO

Dạo này Hứa Ninh Thanh bận rộn việc tổ chức hôn lễ, nào là khách khứa, thiệp mời, sắp xếp hội trường. Anh cũng dần quen với những việc này, kiên nhẫn hết sức để cho Thường Lê một đám cưới tốt nhất.

Cho nên mấy ngày nay anh chỉ tập trung suy nghĩ làm sao để lễ cưới diễn ra trông đẹp hơn, chỉ không nghĩ tới lúc Thường Lê chậm rãi bước về phía anh sẽ như thế nào.

Trên thực tế, cảnh tượng khi đó mới kích thích làm sao.

Thường Lê mặc váy cưới màu trắng, đầu đội khăn mỏng che đi mắt ngọc mày ngài, từng bước chân đi tới như mang theo mọi kỷ niệm bên nhau.

Cô nói, em muốn anh yêu em, bằng tất cả mọi cách.

Cô nói, Éros của cô có dáng vẻ như vậy, thần tình yêu của cô, mang tên Hứa Ninh Thanh.

Cô nói, cô rất mong mình lớn lên thật nhanh, trưởng thành rồi, đạt được nhiều thành tựu rồi, để chứng minh bản thân, có dũng khí chống lại tất cả vì mối tình này, mặc kệ có bao nhiêu người phản đối.

Cô nói, Hứa Ninh Thanh, em yêu anh.

Cảm xúc mãnh liệt truyền đi khắp cơ thể, trái tim vội vã đập nhanh.

Cần cổ trắng nõn, vòng eo thon gầy, bên dưới là tà váy phấp phới. Cô dùng hai tay nâng bó hoa, nhưng người lại còn yêu kiều hơn hoa.

Bỗng nhiên Hứa Ninh Thanh thấy gì đó kỳ lạ lắm.

Con đường đời đằng đẵng hai mươi mấy năm của anh cuối cùng cũng có một bóng người, chính là người nguyện ý đi hết phần đời còn lại cùng anh.

Từ đầu tới cuối anh chỉ biết nhìn chằm chằm Thường Lê đang tiến tới. Khi Thường Tri Nghĩa đưa tay cô cho anh, anh mới nghe cô gái nhỏ lên tiếng: “Hứa Ninh Thanh, anh khóc thật này.”

Hứa Ninh Thanh khựng lại, nghe cô nói mới đưa tay lên lau thử, nhưng trên mặt không có, chỉ có hốc mắt hơi ướt.

“Ừm.” Anh không để tâm, ánh mắt lại nhìn vào cô, chăm chú và mãnh liệt: “Thấy anh khóc mà em vui vậy.”

Sau đó là trao đổi nhẫn cưới.

Hứa Ninh Thanh lại quỳ một chân trước mặt cô, dưới sự chứng kiến của mọi người.

Bên dưới xôn xao náo nhiệt, rất nhiều người giơ điện thoại lên chụp lia lịa. Hứa Ninh Thanh đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô, sau đó đứng dậy vén màng che trên đầu cô, cúi đầu hôn lên.

Người chủ trì lên tiếng hỏi, cả hai đồng thanh đáp “Tôi đồng ý”.

Ba chữ này tựa như một lời hứa hẹn ngàn đời, miệng nói nhưng chất chứa trong tim.

Từ nhỏ tới lớn, Thường Lê đã quen với cuộc hôn nhân đầy cãi vả của Bạch Ý và Thường Thạch Lâm. Cô chỉ thấy trong đó là sự giả tạo vì lợi ích bản thân, vì vậy chưa từng chờ mong một hôn lễ.

Cô đồng ý nhận giấy chứng nhận và làm đám cưới với anh, cũng chỉ vì đó là Hứa Ninh Thanh. Cho dù có vậy rồi cô cũng chưa từng thật sự nghĩ vì một tương lai cụ thể.

Mãi tới khi nhìn thấy hội trường được sắp xếp huyền ảo lãng mạn, nhìn thấy đôi mắt chợt ngấn nước của Hứa Ninh Thanh, cùng tiếng người hò reo vang dội, chút ấn tượng xấu vì ảnh hưởng từ Bạch Ý và Thường Thạch Lâm kia bỗng dưng tan biến, còn bị không khí trọng đại của hôn lễ lấp đầy.

Bọn họ sẽ mãi mãi ở cạnh nhau.

Không cần lo tới tương lai, cũng không cần lo tuổi già sắp đến, dù có già thì họ vẫn mãi yêu nhau.

Kết thúc nghi lễ là đến tiệc tô, từ sảnh trong cho tới ngoài trời là một trời hoa tường vi, tường hoa giăng kín, hương hoa ngập trời.

Thường Lê thay một bộ lễ phúc nhẹ nhàng hơn, cùng Hứa Ninh Thanh đi xung quanh mời rượu. Chỉ là cô không thích uống rượu, tửu lượng cũng chẳng khá khẩm là bao.

Thế là Hứa Ninh Thanh không cho cô uống mà tự mình uống thay hết.

Bạn bè của anh ngồi ở mấy bàn gần đó, thấy hai người đi tới thì cười trêu chọc.

Đều là đàn ông con trai già đầu cả rồi, vào những ngày thế này uống rượu vào là chẳng biết giữ mồm giữ miệng. Dù bình thường Hứa Ninh Thanh cũng có văng tục trước mặt Thường Lê, nhưng anh không định để cô nghe người khác chửi thề.

Anh ôm eo cô, ghé vào bên tai dịu dàng nói: “Mời cũng nhiều người rồi, còn lại đều là bạn kinh doanh của anh để anh đi một mình là được. Em có muốn đi tìm bạn mình chơi không?”

Thường Lê cũng không quen trò chuyện với họ, thế nên gật đầu, dặn anh uống ít thôi rồi đi tìm nhóm Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy.

Đám cưới lần này phát thiệp cho nhiều người lắm, có bạn học Thường Lê quan trên đại học và bạn bè ở công ty Gia Linh, mà kể cả thí sinh ở “Màu vẽ không phai” cũng được mời tới.

Bánh Su Kem đang ngồi với Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy.

Cả ba tính tình hướng ngoại, ngồi với nhau một lát liền thân quen lắm rồi.

Lễ cưới lần này, họ không định làm khiêm tốn hay né tránh truyền thông. Lúc sáng còn chụp ảnh hôn lễ đăng lên mạng, Bánh Su Kem cũng mới đăng Weibo, là một loạt ảnh hội trường.

Nào là lúc Thường Lê đi về phía Hứa Ninh Thanh, khi anh quỳ xuống đeo nhẫn, rồi vén màng che lên hôn cô.

- A a a a a a a tôi điên thật rồi, đúng là nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của tôi, đây là cảnh tượng thần tiên cổ tích gì đây!!

- Couple tui đu kết hôn thật rồi hu hu hu

- Hai người này đúng là thần tiên mà. Sao có thể xinh xắn đẹp trai như thế chứ!??

- Sao Bánh Su Kem không livestream nói chuyện vây, tui cũng muốn xem A Lê lấy chồng mà!!



Thường Lê đi mời rượu một vòng mệt lả cả người, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh mấy cô nàng, tám chuyện với đám Bánh Su Kem.

“Chị em tốt, hôm nay cậu đẹp ghê á.” Bánh Su Kem nói, “Mà hình như lúc cậu đi ra, chồng cậu có khóc đó.”

Cô nàng vừa nói vừa lục tìm tấm hình đã chụp, phóng to lên để dễ nhìn.

Thường Lê sát lại xem thử, không ngờ thấy được đôi mắt ngấn nước của Hứa Ninh Thanh thật.

“Mau mau gửi qua với.” Thường Lê vội vàng nói.

Bánh Su Kem: “… Cậu định làm gì, kỷ niệm lần đầu thấy chồng khóc à.”

“Ừm, mình còn định in ra treo đầu tường, hằng ngày nhắc nhở anh ấy đã lời thế nào khi cưới được mình cơ.”

“…”

Mấy người đang trò chuyện thì bỗng dưng sau lưng vang lên một giọng nói.

Bạch Ý đứng đằng sau cô, khẽ nói: “Lê Lê, mẹ muốn nói với con vài chuyện.”

Thường Lê khựng lại, chớp chớp mắt nhìn bà. Rất hiếm khi Bạch Ý sẽ dịu dàng xưng “mẹ” như vậy, vì thế lát sau cô mới phản ứng lại, đứng dậy đi theo Bạch Ý.

Hoa tường vi giăng đầy cùng màu lá xanh, cả hai đi lại phía sau một bức tường treo đầy lá.

“Lê Lê.” Hôm nay Bạch Ý ăn mặc rất chỉnh tề, trông rất giống dáng vẻ con gái đi cưới chồng. Nhưng bây giờ trông bà có hơi mất tự nhiên, “Bây giờ con coi như đã chân chính lập gia đình rồi, mà lâu như vậy mẹ lại chưa nói chuyện với con.

Thường Lê ừ một tiếng, chưa đoán ra bà định nói gì với mình.

“Thật ra trước đó, cũng tầm một năm, lúc con vừa mới quay hình xong chương trình kia, Hứa Ninh Thanh có tới tìm mẹ nói chuyện.”

Thường Lê ngạc nhiên: “Anh ấy đã nói gì với mẹ?”

“Lúc đó mẹ nói mẹ vẫn không đồng ý chuyện hai đứa.” Bạch Ý khẽ cười nhạt, “Kết quả Hứa Ninh Thanh nói với mẹ, cậu ta không cần mẹ chúc phúc, dù có hay không nó cũng chẳng quan trọng, thậm chí còn hy vọng mẹ đừng gặp con nữa, bởi vì mỗi lần gặp mẹ còn đều sẽ đau khổ, mà mỗi khi như thế cậu ta sẽ đau lòng.”

Thường Lê không biết có chuyện này, cô đứng sững tại chỗ, một lát lâu sau mới nghi hoặc hỏi một câu: “Lúc ở sân bay phải không?”

“Phải.” Bạch Ý đáp, “Dạo này mẹ đã nghĩ rất nhiều, hình như đã lâu lắm rồi mẹ chưa thấy con cười, có lẽ mẹ đã làm mẹ thất bại lắm.”

Bạch Ý khẽ nhếch khóe môi, nụ cười buồn bã đầy đau khổ.

Thường Lê siết chặt bàn tay, móng tay ghim sâu vào da thịt.

Cô có thể nhìn ra, khi nói mấy lời này, Bạch Ý cũng khó chịu lắm. Biết đâu nếu cô nói mấy câu an ủi bà, hoặc chí ít là cười với bà, có lẽ bà sẽ dễ chịu hơn chăng.

Nhưng Thường Lê lại chẳng thể xóa nhòa đi thứ đã nghẹn ứ trong lòng mình suốt nhiều năm qua.

“Thật sự, con khó có thể tha thứ cho mẹ lắm.” Thường Lê nhìn bà nhẹ nói, “Đúng là con đã khó chịu rất nhiều lần vì mẹ và Thường Thạch Lâm. Con cảm ơn hai người đã sinh con ra, nhưng con không đồng tình với việc sinh ra xong không quan tâm như vậy.”

“Con hai mươi tuổi rồi, đã có cuộc sống và gia đình của riêng mình, cũng có lý tưởng mục tiêu để sau này phấn đấu. Những tổn thương mẹ đã mang đến cho con sẽ không phai mờ đâu, nhưng may là, hình như bây giờ con…”

Thường Lê cụp mắt, khẽ thở dài một hơi, “Hình như bây giờ con cũng không quan tâm lắm nữa rồi.”

Ban đầu, điều cô thắc mắc nhất là vì sao Bạch Ý và Thường Thạch Lâm sinh cô ra nhưng xưa nay không thèm yêu cô, cảm giác bị chính cha mẹ ruột của mình làm lơ rất khó chịu. Nhưng bây giờ cô đã có tình yêu chân thành của Hứa Ninh Thanh, bù lại bao thất vọng tiếc nuối khi trước.

Bạch Ý mở miệng, nhưng lại chẳng thốt nên lời, cuối cùng chỉ nói được hai chữ: “Lê Lê…”

“Mặc kệ mẹ có phản đối con và Hứa Ninh Thanh hay không, con cũng sẽ tiến về đích cùng anh ấy.” Thường Lê khẽ nghiêng người dựa vào tường, nhìn bà nhẹ nhàng cười, “Hứa Ninh Thanh chính là giấc mộng đời con.”

“Mọi người đều tưởng là Hứa Ninh Thanh theo đuổi con, nhưng thật ra không phải, lúc đầu là con bám theo anh ấy, con thật sự rất thích anh ấy.” Thường Lê cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, “Có thể ở bên anh ấy, được anh ấy thích, khiến con phát hiện hóa ra mình lại may mắn đến vậy.”

Khi đó cô chỉ nhìn thoáng qua Hứa Ninh Thanh, nhưng sau này lại thật lòng muốn lại gần anh hơn.

Lúc ấy cô cũng không nghĩ mình có thể đứng bên cạnh Hứa Ninh Thanh trước công chúng, được họ hết lòng chúc phúc.

Thường Lê đứng đó đến khi chân hơi tê mới nhẹ nhàng dậm chân, sau đó dang hai tay nhẹ nhàng ôm Bạch Ý: “Mẹ.”

Chỉ một chữ, nhưng biểu đạt rất nhiều thứ Thường Lê chẳng biết phải nói ra thế nào.

Một tiếng này có lẽ là sự tha thứ lớn nhất cô là được với Bạch Ý.

Thường Lê nói xong thì quay lại, suýt chút nữa đụng phải Hứa Ninh Thanh.

Anh ôm eo cô, nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ?”

Chàng trai uống hơi nhiều, hơi thở xen lẫn mùi rượu nóng rực, càng có cảm giác hừng hực như thiêu đốt.

Thường Lê nhón chân hôn lên môi anh, cảm thấy vết thương nơi trái tim đang hở ra bỗng được chữa lành: “Không sao, chỉ nói chuyện một lúc với mẹ em thôi.”

Hứa Ninh Thanh im lặng nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Thường Lê cũng nhìn anh như vậy, lát sau mới cười: “Căng thẳng gì chứ, thật sự không có chuyện gì mà.”

Nụ cười này rất chân thật, Hứa Ninh Thanh thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, lại cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn ngập tràn vị cồn.

Đợi đến khi tiệc tàn thì đã khuya.

Giữa đường Hứa Ninh Thanh bảo Thường Lê về nghỉ trước đi, tự mình tiễn khách lên phòng khách sạn.

Thường Lê ngồi nơi cuối giường.

Lễ phục là váy ôm thân, phác họa dáng người xinh đep, hôm nay cô còn đep giày cao gót.

Hứa Ninh Thanh chưa từng thấy cô đeo giày cao gót bao giờ, lúc trước cũng chỉ đeo khi ghi hình chương trình, nhưng được một lát lại đổi về giày bình thường.

Chân của cô gái nhỏ rất xinh đẹp, mu bàn chân trắng nõn đầy đặn, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhàn nhạt, nhìn lên trên có thể thấy mắt cá chân và bắp chân thẳng tắp.

Tầm mắt Hứa Ninh Thanh rơi vào đó, sau đó tiến lại gần, lòng bàn tay cọ xát lên mắt cá chân cô. Anh cởi giày cao gót của cô xuống, lòng bàn tay áp sát chậm rãi đi lên.

Thường Lê thuận theo ngã xuống giường.

Hứa Ninh Thanh ôm lấy mặt cô, cúi người nhẹ nhàng hôn.

Thường Lê hưởng thụ nụ hôn ấy, cô có thể cảm nhận được nụ hôn lần này rất khác, không như hai người thân mật khi trước, mà là cẩn thận từng chút, cực kỳ dịu dàng.

Cánh môi được anh nhẹ nhàng li ếm láp, sau đó lại bị răng cắn nhẹ, nhưng không thấy đau nhói.

Nơi đầu lưỡi Hứa Ninh Thanh có mùi rượu chưa tan, vị cồn mê hồn miên man truyền khắp thân thể.

Lát sau, Hứa Ninh Thanh dừng lại, nhìn cô, giọng nói khàn đặc: “Có thể ở bên em, được em thích, anh cũng phát hiện bản thân thật may mắn.”

Thường Lê khựng lại.

Đây là những lời vừa nãy cô nói với Bạch Ý.

“Anh nghe hết rồi?”

“Ừm, nghe được một chút.” Hứa Ninh Thanh lại hôn lên môi cô, “Chồng sẽ đối xử thật tốt với vợ.”

Thường Lê khịt mũi, ngón trỏ chọt chọt lên mặt anh tạo thành lúm đồng tiền: “Anh đối xử tốt với em thế làm gì, không quân trộm cắp thì phường bất lương.”

Anh khẽ cười, tiếng vải vóc ma sát vang bên tai: “Bất lương.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi