EM ĐỪNG CÓ NHÕNG NHẼO

Lúc trước khi chuẩn bị mang thai, Thường Lê đã học bù xong học kỳ cuối cùng trước thời gian tốt nghiệp, thậm chí còn đạt được thành tích rất tốt, có tên trong danh sách học lên cao.

Thường Lê do dự một hồi thì quyết định từ bỏ danh sách này. Cô là họa sĩ sáng tác hoạt hình, học bốn năm là đủ rồi, không cần tiếp tục con đường học thuật nữa, mà nên bắt đầu làm việc sau khi tốt nghiệp, tổ chức triển lãm tranh thì hơn.

Lễ tốt nghiệp diễn ra vào tháng sáu, khi đầu hạ chưa nắng lắm.

Buổi lễ bắt đầu lúc hai giờ chiều.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Hứa Ninh Thanh dẫn theo bé Lê nhỏ mới hai tuổi tới đại học Z.

Chàng trai vóc dáng cao lớn, cao ngạo mà lơ đãng. Trên tay là cô nhóc mũm mĩm, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt trông rất giống mắt của chàng trai kia.

Vừa mới xuống xe đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Hứa Anh không phải người nhút nhát sợ đám đông, thế là bé giương đôi mắt đen ươn ướt nhìn lại.

“Cha.” Cô bé còn nói chưa sõi, giọng hơi non nớt, “Sao họ cứ nhìn chằm chằm Lê nhỏ thế ạ?”

Bây giờ Hứa Ninh Thanh đã quen với việc ôm cô bé: “Bởi vì mẹ con rất giỏi.”

Hứa Anh chớp chớp mắt tròn xoe: “Bọn họ biết mẹ con ạ?”

“Ừm.” Hứa Ninh Thanh cười, “Những người này đều biết mẹ cả.”

Mặc dù sau đó Thường Lê không tham gia chương trình nào giống “Màu vẽ không phai” nữa, đương nhiên ít khi xuất hiện trước công chúng, nhưng vẫn đều đặn sáng tác những tác phẩm chất lượng khác.

Họ đi tới hội trường của buổi lễ tốt nghiệp.

Có rất nhiều phụ huynh tới tham dự, Hứa Ninh Thanh và Hứa Anh cực kỳ nổi bật trong dòng người.

Chuyện Thường Lê mang thai, cô không cố gắng giấu diếm, nhưng cũng chẳng công khai. Lúc trước mới lên chức bà mẹ trẻ, cô cẩn thận từng li từng tí chăm lo Hứa Anh, suy nghĩ cũng nhiều, thế là cứ như vậy tới tận bây giờ.

Ngược lại là các bạn học của Thường Lê đều biết chuyện này cả, thậm chí còn thấy Hứa Ninh Thanh tới đón cô tan học, bên cạnh là bóng dáng Hứa Anh ôm xe.

Nhưng cũng không phải cả trường ai cũng biết, chỉ là họ đều biết mặt Hứa Ninh Thanh, bởi đẹp trai anh tuấn thì ấn tượng cũng khắc sâu hơn mà.

Thế nên khi thấy Hứa Ninh Thanh ôm một đứa bé giống anh bảy tám phần, tất cả đều rất bất ngờ.

Chồng quốc dân của đại học Z sao lại có con vậy trời???

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thường Lê đang đứng bên cạnh Phó Thương Khanh chuẩn bị lát nữa lên phát biểu đại diện học sinh. Hà Thiển Thiển chợt vỗ vai cô, hất cằm ra đằng sau: “Quốc vương với công chúa của chúng ta tới rồi.”

Thường Lê nương theo tầm mắt của cô nàng nhìn qua, thấy Hứa Ninh Thanh và Hứa Anh.

Hứa Ninh Thanh vẫy tay với cô, còn Hứa Anh thì quơ quơ nắm đấm, bật cười khanh khách nói gì đó không rõ, nhưng từ khẩu hình miệng có thể đoán đại khái là đang gọi mẹ.

Thường Lê bật cười, nghiêng người nói với Phó Thương Khanh: “Thầy ơi, em qua bên kia một lát đã.”

Phó Thương Khanh còn đang tiếc chuyện cô không học lên cao, nhưng thấy cô cũng không đặt hết tâm tư vào việc học thì rầu rĩ xua tay: “Đi đi.”

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thường Lê chạy qua sờ cằm bé Lê nhỏ, chọc bé bật cư khanh khách, đôi mắt đào hoa còn non nớt cong híp lại như đường chỉ, ngọt ngào cất tiếng gọi “Mẹ”.

Thường Lê đang mặc lễ phục tốt nghiệp, trên đầu đội mũ. Hứa Anh nhìn thấy, vội muốn lấy mũ cô nghịch.

Cô cởi mũ đưa cho Lê nhỏ, nhận lấy bé từ Hứa Ninh Thanh: “Tới khi nào thế?”

Hứa Ninh Thanh: “Mới thôi.”

Bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống, bé Lê nhỏ lại ngồi lên đùi Hứa Ninh Thanh. Bé đưa con mắt hiếu kỳ nhìn mọi người xung quanh.

Có mấy nữ sinh thấy bé đáng yêu, nhịn không được đưa tay lên chào hỏi. Hứa Anh cũng giơ tay chào lại, đáng yêu tới độ mấy nữ sinh đỏ mặt thầm than.

Thường Lê dựa vào Hứa Ninh Thanh, yên tâm nhìn Hứa Anh, nhân cơ hội tình cảm: “Rõ ràng hôm nay em mới là nhân vật chính, vậy mà anh nhìn con gái anh kìa, lại dám ké fame của em.”

Hứa Ninh Thanh vui vẻ cười thành tiếng, giữ lại cánh tay mũm mĩm đang chào người lạ của bé Lê nhỏ.

“Công chúa điện hạ.”

Giọng anh lười nhác, hờ hững lại hơi khàn, nghiêm nghị dạy dỗ Hứa Anh, “Ngoan ngoãn chút, mậu hẫu con không vui kìa.”

Thường Lê: “…”

Lễ tốt nghiệp bắt đầu, đã tới tiết mục phát biểu của đại diện học sinh.

Thường Lê đứng dậy, đi lên bậc thang, đứng ở chính giữa sân khấu.

Xung quanh là dòng người mặc lễ phục tốt nghiệp đen nghịt, Thường Lê lại được chọn lên làm đại diện phát biểu.

Phong thái của cô ung dung tự tin, đọc thuộc lòng bản thảo cực kỳ trôi chảy.

Ánh mắt mọi người đều tập trung nơi cô.

Hào quang vạn trượng.

Hứa Ninh Thanh ngồi dưới khán đài, nhìn thẳng vào Thường Lê của anh. Thường Lê đã thuộc về anh, nhưng bất kể khi nào, khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh vẫn luôn có thể rung động như lúc ban đầu.

Buổi lễ tiến hành tới giai đoạn sau, Hứa Ninh Thanh im lặng đứng dậy dắt Hứa Anh ra ngoài. Anh cầm bó hoa đã chuẩn bị trước quay lại hiện trường buổi lễ.

Vừa đúng lúc phát giấy chứng nhận tốt nghiệp cho các sinh viên ưu tú.

Thường Lê chính là tâm điểm.

Hứa Ninh Thanh và Hứa Anh đứng một bên. Cô bé chỉ cao tới chân Hứa Ninh Thanh, bàn tay nhỏ nhắn giơ cao mới nắm đến tay anh.

Đến lượt Thường Lê, cô đưa hai tay nhận lấy bằng tốt nghiệp từ hiệu trưởng. Màn hình lớn phía sau bắt đầu chiếu thành tích bốn năm qua của cô.

“Công chúa điện hạ.” Hứa Ninh Thanh cụp mắt nhìn Hứa Anh, “Chuẩn bị xong chưa?”

Cô công chúa nhỏ ôm một bó hoa vừa vặn với vóc dáng của bé, tập trung khẽ gật đầu.

Hứa Ninh Thanh nhẹ nhàng xoa đầu bé: “Đi thôi.”

Hứa Anh run rẩy đi lên bậc thang, đôi chân nhỏ khó khăn bước từng bước, cứ như đang leo núi.

Mọi người dưới khán đài bị thu hút nhìn sang, bắt đầu xuất hiện tiếng ồn ào huyên náo.

Thường Lê nghiêng đầu, nhìn thấy Lê nhỏ cuối cùng cũng bò lên thang được, đang nhặt bó hoa lên lạch bạch chạy tới, nhào vào lồng ngực mình.

Thường Lê ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào bé Lê.

Lê nhỏ đưa bó hoa vào ngực cô, giọng nói mềm nhão: “Chúc mẹ tốt nghiệp vui vẻ.”

Thật ra bé chẳng hiểu tốt nghiệp là gì đâu, câu này là Hứa Ninh Thanh dạy bé đó.

Giọng nói thông qua microphone truyền khắp hội trường. Bên dưới khán đài là đủ loại biểu cảm bất ngờ, khiếp sợ. Sau khi qua cơn khiếp sợ thì là một mảnh ồn ào như chợ vỡ.

Sinh viên đại diện phát biểu.

Tốt nghiệp hạng xuất sắc.

Nhận được vô số giải thưởng, vinh quang vô hạn.

Thế mà bây giờ còn thần không biết quỷ không hay một bước lên làm mẹ. Còn Hứa Ninh Thanh đứng trên sân khấu, sắc mặt dịu dàng đầy cưng chiều nhìn vợ và con gái.

Nhân viên nhà trường cũng biết chuyện nhà Thường Lê, lúc trước cũng biết nguyên do xin nghỉ nửa học kỳ của cô nữa. Hiệu trường đứng nhìn Hứa Ninh Thanh, còn vẫy vẫy tay.

Chủ động giới thiệu: “Vị này là chủ tịch tập đoàn Thừa Hòa, Hứa Ninh Thanh, cũng là xí nghiệp hợp tác hiện tới với chuyên ngành mỹ thuật của trường ta, bỏ vốn cho quỹ ngân sách phục vụ các sinh viên mỹ thuật.”

Hứa Ninh Thanh đành phải thuận theo lời giới thiệu, ôm Hứa Anh lên, cúi người lại gần microphone, nói vài câu đơn giản: “Xin chào mọi người, chúc mừng mọi người đã tốt nghiệp.”

Nhân viên phụ trách chụp ảnh đứng bên dưới nói: “Hiệu trưởng, ngài chụp ảnh với tổng giám đốc Hứa và đại diện sinh viên luôn nhé.”

“Xoành xoạch” một tiếng…

Thế là tấm ảnh chụp chung của một nhà ba người và hiệu trưởng ra đời.

Đêm đó tấm hình này bị truyền lên mạng.

Hứa Ninh Thanh một tay ôm Hứa Anh đang nghịch mũ tốt nghiệp, tay kia ôm eo Thường Lê. Còn Thường Lê đang cầm bằng tốt nghiệp đỏ rực, nở nụ cười tươi rói nhìn về ống kính.

- Móa!!!!! Nghi vấn A Lê mang thai từ lúc nào!!!!??? Lúc trước cũng có chút tiếng gió bảo mang thai, nhưng chẳng phải chỉ là lời đồn thôi hả??? Kết quả giờ con đã lớn vậy rồi????

- Tui tính toán thời gian xíu thì hình như sau hôn lễ không lâu thì mang thai í!!

- Khó tin ghê ha, chúa cuồng vợ như tổng giám đốc Hứa lại có thể nghẹn lâu vậy!!

- Nhìn giá trị nhan sắc của một nhà ba người này đi, hỏng biết mà muốn quyến rũ ai nữa hà.

- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!! Hiệu trưởng thảm dữ bây!!! Đúng là ghen tị quá mà, đường học vấn, sự nghiệp với gia đình đều có thành tựu, xong cái còn phải làm bóng đèn bởi vì lý do chụp ảnh chung nữa chứ.



Để ăn mừng Thường Lê tốt nghi, đêm đó Hứa Ninh Thanh dẫn hai mẹ con đi ăn tiệc.

Hứa Anh ngồi trên ghế trẻ em, cầm chiếc muỗng nhỏ ăn súp khoai tây.

Thường Lê lướt Weibo xem bình luận của mọi người.

“Ảnh này chụp cũng đẹp đấy chứ.” Thường Lê ấn mở tấm ảnh rồi lưu lại. “Mọi người đều đang ngưỡng mộ anh kìa.”

Hứa Ninh Thanh nhướng lông mày.

“Nói anh phải tu mấy đời mới có vợ và con gái như bọn em.”

Hứa Ninh Thanh khẽ cười: “Mấy đời thì sao đủ.”

Sau khi cơm nước xong xuôi thì đi về nhà. Hứa Anh đã ngủ, Hứa Ninh Thanh đưa bé cho dì giúp việc chăm giùm, sau đó ôm ngang Thường Lê theo kiểu công chúa lên.

Thường Lê bị dọa cho giật nảy, khẽ thở nhẹ một tiếng, vô thức ôm cổ anh.

Cô giở giọng trách mắng: “Anh làm gì đấy!”

“Em.”

“…”

Anh ôm Thường Lê về phòng, ném cô gái nhỏ xuống giường sau đó đè xuống.

Tối hôm nay có uống chút rượu, mặt Thường Lê bây giờ đỏ bừng. Sau khi sinh Hứa Anh xong, cân nặng Thường Lê tặng hai ký rưỡi không giảm được, nên khuôn mặt cũng có da có thịt hơn.

Hứa Ninh Thanh nhìn cô một hồi, ban đầu còn hơi lo lắng, giờ chợt yên tĩnh.

Đầu anh chôn trong gáy Thường Lê, đưa tay sờ lên từng đoạn cột sống của cô, bỗng dưng bật cười bảo: “Vợ à, em học xong rồi.”

“…”

Anh sờ lên mặt cô: “Có hơi kỳ diệu.”

Thường Lê cũng vui lây anh mà cười lên: “Kỳ diệu gì?”

“Mẹ nó chứ cảm giác như nuôi em mấy đời rồi, ngay cả Hứa Anh cũng đã hai tuổi.” Anh mổ mổ lên môi cô, cảm thán, “Vậy mà mới tốt nghiệp thôi.”

Thường Lê tốt nghiệp, phòng làm việc cũng bắt đầu khai trương.

Đợi đến khi phòng làm việc dần vào quỹ đạo thì Hứa Anh đã đi học nhà trẻ rồi.

Mới đầu là vì Hứa Ninh Thanh và Thường Lê không nỡ nên bé đi học muộn một năm.

Cũng may họ quen Giang Vọng thân là người đi trước, đã có đôi song sinh Giang Tùy, Giang Thận nên cũng nghiên cứu hết các nhà trẻ rồi. Hứa Ninh Thanh đi đăng ký cùng một nhà trẻ với cặp song sinh nọ.

Học kỳ mới bắt đầu, Hứa Anh học lớp chồi. Giang Tùy và Giang Thận lớn hơn bé một tuổi nhưng đã đến tuổi đi học, đang học lớp một.

Ba đứa nhỏ đều quen biết lẫn nhau. Sau khi Hứa Anh lớn thêm chút thì tính tình rất giống Hứa Ninh Thanh. Hai đứa bé Giang Tùy và Giang Thận thì lại người cũng như tên, Giang Thần có hơi nghiêm túc (*), Giang Tùy thì ngọt ngào nghịch ngợm (**).

(*) Thận (慎): cẩn thận, thận trọng.

(**) Tùy (随): tùy tiện.

Hứa Anh chơi thân với Giang Tùy hơn một chút.

Trước khi đi nhà trẻ, Thời Niệm Niệm còn đặc biệt dặn dò Giang Thận, Giang Tùy phải chăm sóc em gái thật tốt, không được để em gái bị bắt nạt.

Trong lòng Thường Lê tự nhủ với cái tính con bé nhà cô thì chắc chỉ có con bé bắt nạt người khác mới phải.

Lúc trước Hứa Ninh Thanh còn chê bé phiền, sau này mỗi lần mở miệng là “Công chúa điện hạ”, còn chiều Hứa Anh kiêu căng thành công chúa thật.

Mấy ngày đầu đi nhà trẻ, mấy đứa nhỏ khác thì khóc lóc không muốn đi, chỉ có Hứa Anh vui vẻ vẫy tay với họ xong nắm tay Giang Thận, Giang Tùy lanh lẹ đi vào.

Thường Lê còn tưởng mấy ngày đầu thì thế, chắc là qua vài hôm cô bé sẽ ngán đi học cho coi.

Ai ngờ một tháng liên tiếp, Hứa Anh vẫn hào hứng đi học như ngày đầu, chẳng như con nhà người khác gì cả.

“Hứa Ninh Thanh.” Thường Lê nhìn Hứa Anh lần nữa vui vẻ vào trường, cực kỳ ngạc nhiên, “Hồi trước anh đi học có vui vậy không?”

“Không có.” Hứa Ninh Thanh cười cười, thành thật đáp, “Anh tới nhà trẻ sẽ trốn học.”

“…” Thường Lê chớp chớp mắt, “Còn em sẽ giả bệnh xin nghỉ. Vậy sao bé Lê nhỏ vui dữ vậy? Chẳng lẽ chúng ta chơi bời lêu lổng, lại sinh ra trạng nguyên tương lai à?”

“Ai chơi bời lêu lổng với em.” Hứa Ninh Thanh gõ lên trán cô, “Em mới chơi, còn anh rất giỏi. Đừng quên lúc thi đại học là ai kèm em toán.”

“…”

Hứa Ninh Thanh lại khá bình tĩnh trước chuyện Hứa Anh thích đi học. Anh chỉ nghĩ là công chúa nhà mình có bạn cùng tuổi trong trường nên thích đi học cũng là chuyện bình thường thôi.

Nhưng một tuần sau, anh không thể giữ tâm thái bình tĩnh đó nữa.

Tan học hôm thứ sáu, Thời Niệm Niệm đi nơi khác học tập với thầy hướng dẫn, Giang Vọng thì bận công tác, không ai tới đón con được. Hứa Ninh Thanh đành phải đón cả Giang Thận, Giang Tùy luôn.

Lúc anh tới, Giang Thận, Giang Tùy đã chờ sẵn ở cổng. Thấy anh tới, hai đứa nhóc kêu một tiếng cậu ơi.

“Cha mẹ hai đứa có việc, lát nữa cậu dẫn hai đứa đi ăn chiều với Hứa Anh.” Hứa Ninh Thanh nói.

Hai đứa nhóc gật gật đầu.

Hứa Anh còn chưa ra nên ba người đành chờ ở cổng.

Mãi tới khi một nam sinh nhỏ đi ra, Giang Tùy mới chào hỏi với cậu: “Thẩm Thần Phong!”

Nam sinh nọ cũng nhìn thấy cậu nhóc, cực kỳ vui vẻ vẫy vẫy tay: “Thứ hai gặp nhá!”

“Thứ hai gặp lại.” Giang Tùy nói xong mới chỉ qua Hứa Ninh Thanh, “Đây là cha của Hứa Anh đó.”

Lúc này Hứa Ninh Thanh mới cụp mắt nhìn xuống, đương nhiên anh vẫn không có kiên nhẫn với mấy lũ nhóc, nhưng nể mặt công chúa nhỏ nhà mình nên mới xoay người hỏi: “Con với Hứa Anh học cùng lớp à?”

“Dạ.” Nam sinh gật đầu.

Giang Tùy chủ động giới thiệu cho Hứa Ninh Thanh nghe: “Đây là bạn trai của Hứa Anh ạ!”

Hứa Ninh Thanh: "?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi