EM, EM, EM GHÉT ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Min

Một tuần trước khi Tư Quế Trân mổ, Tư Dao xử lý xong thủ tục tạm nghỉ học.

Ngày về THPT Số 4 dọn đồ, cô chọn ngay tiết Thể Dục. Đang lúc lên tiết, trong lớp trừ các bạn học sinh trốn tiết chép đề, thì hầu hết đều đang ở trên sân thể dục.

Tư Dao kéo theo một cái vali đến, lao lực cho hết sách vào trong. Định kéo vali xuống tầng, thì trên hành lang lại chạm phải Quý Thù Nghi vừa cúp tiết.

“…. Tư Dao?” Mấy ngày này cô không đi học, Quý Thù Nghi lại nhìn thấy ba lô của cô, không khỏi kinh ngạc hỏi, “Cậu làm gì vậy?”

Tư Dao bị hơi lạnh ập vào, thở ra một ngụm khói trắng, vì cố gắng đuổi kịp thời gian mà huơ tay đáp vội: “Tớ phải đi, đi đây.”

Quý Thù Nghi lại hỏi cố: “Cậu không đi học nữa à?”

“Ừm.”

“Tại sao?”

A, phiền quá, phiền quá, phiền quá đi—-

Tư Dao không muốn trả lời, rầu rĩ đáp: “Có, có chút chuyện.”

Cô kéo vali đến đầu cầu thang, nhìn chằm chằm cái vực sâu bên dưới, đột nhiên hít một hơi thật nhỏ.

Đang muốn xách xuống, Quý Thù Nghi đứng đằng sau lại nói một câu ‘cậu chờ chút’. Vừa quay lại, Quý Thù Nghi đã đi đến hỗ trợ cầm một bên.

Tư Dao ngây ngốc vài giây.

Yên lặng nhẩm tính khả năng một mình xách vali xuống, thế là cô tự biết co được giãn được, nghẹn mãi mới đáp ‘cảm ơn’.

Hai người cùng xách theo cái vali đi từ tầng sáu xuống.

“Việc học của cậu tiến bộ rất nhanh.” Một hồi lâu sau, Quý Thù Nghi nói, “Vậy mà cậu không đến trường nữa, có định tham gia kỳ thi đại học không?”

Tư Dao ‘có’.

Xuống thêm một tầng, Quý Thù Nghi tiếp tục: “Chuyện trước kia tớ làm với cậu… Tớ thành thật xin lỗi.”

Tư Dao mệt thở không ra hơi, nói câu ngắt quãng, “Tớ, tớ tha thứ cho cậu.”

Mãi đến lúc cả hai đi xuống tầng trệt. Quý Thù Nghi vỗ tay áo khoác, không biết nên nói thêm gì nữa, đành quan sát Tư Dao.

“Thật ra,” Quý Thù Nghi dừng lại giây lát, “Tớ phát hiện ra cậu đáng yêu lắm.”

Khựng người, lòng bàn tay xách vali của Tư Dao vả mồ hôi, còn ra chiều rất nghiêm túc gật đầu: “Tớ cũng, cũng thấy thế.”

“…”

Đêm hôm đó, Trình Hạo và Trần Tĩnh Tĩnh nhắn tin cho cô, Tư Dao không nói về chuyện trong nhà có việc gì, mà chỉ bảo bản thân nhất định sẽ tham gia kỳ thi đại học.

Trần Tĩnh Tĩnh: 【Bất ngờ quá…】

Trần Tĩnh Tĩnh: 【Cố lên nhé, sau này thi xong thì cùng nhau đi chơi】

Trình Hạo: 【Nữ hiệp, ngã bài đi, có phải cậu đi thừa kế sản nghiệp mỏ quặng trong nhà không?】

Tư Dao nhìn tin nhắn được gửi đến, từ từ nằm úp sấp lên bàn.

Ít nhất, hồi ức cuối cùng của cô ở THPT Số 4, không còn một tiếc nuối nào.

Qua năm, Tư Dao bắt đầu bận rộn.

Cô ở bên cạnh Tư Quế Trân suốt quá trình bà phẫu thuật, gần như ngày nào cũng chờ ở bệnh viện. Hôm ấy nghe bác sĩ nói, phải cắt đi một phần nhỏ của dạ dày, và còn một khoảng thời gian sau phải điều trị bằng hóa chất.

Tư Dao ở bên lén lút nghe, đề bài giải được lưng chừng, lại viết những lời bác sĩ dặn dò lên giấy nháp.

— May mà kiểm tra đúng lúc, vẫn đang ở giai đoạn đầu, không phải không thể chữa khỏi.

— Ngày thường phải chú ý trong chuyện ăn uống, thường xuyên vận động thích hợp.

Đây có chăng, là trong cái rủi có cái may.

Nhưng không kịp tận hưởng may mắn ấy.

Tư Dao nhanh chóng lao đầu vào cơn bận rộn.

Cách ngày thi đại học chưa đến ba tháng, cô tự vạch ra kế hoạch học tập cho bản thân, tự ép mình phải thực hiện theo bảng thời gian biểu đầy nghiêm khắc ấy.

Nhưng có thể là vì không ở trường, chỉ ôn tập một mình, nên thỉnh thoảng sẽ có những lúc không giải được.

Dù lên mạng có tìm được đáp án, song cũng không thể đạt được hiệu quả cao như khi học với thầy cô.

Vậy nên, bảng thời gian biểu của Tư Dao không được tiến hành đúng thời hạn, mà còn ngày một thụt lùi.

Áp lực lên đến cực điểm, nhiều lúc cô sẽ lén Tư Quế Trân trốn xuống vườn hoa nhỏ dưới bệnh viện, lén lút khóc òa lên để xả cơn áp lực ấy, rồi lại ủ rũ quay về giải đề.

Mùa xuân năm nay đến rất nhanh. Vào tháng thứ hai của đầu mùa hè, học sinh bất thình lình phải chào đón kỳ thi đại học.

Hai ngày vội đến vội đi.

Chờ kết thúc môn thi cuối cùng, Tề Văn Từ đứng bên ngoài cổng trường chờ Tư Dao, mua cho cô một cây kem.

Thấy cô nhóc ủ rũ không vực nổi tinh thần, ông đành phải tìm từ an ủi: “Thi xong rồi mà, cuối cùng cũng được thả lỏng.”

Một tháng sau khi thi đại học, chính là khoảng thời gian mà cả nhà có thể thư giãn nhất.

Sau khi phẫu thuật, Tư Quế Trân khôi phục rồi xuất viện, định kỳ sẽ đến làm trị liệu bằng hóa chất. Cũng an ủi được người nhà đó là, bác sĩ nói bệnh tình của bà đang dần ổn định lại, tình trạng cũng chậm rãi trở nên tốt hơn.

Tiệm tạp hóa của Tề Văn Từ gần cung văn hóa thiếu niên, kỳ nghỉ hè đến, rất nhiều hoạt động liên quan đến thiếu niên, cũng làm cho ông ăn nên làm ra hơn.

Ngày thông báo kết quả thi, ba người vây quanh chiếc máy tính.

Tư Dao thong thả điền số báo danh, rồi thong thả điền họ tên.

Trong nháy mắt kết quả được tải về, vội vã nhắm mắt lại—

Một hồi sau.

“Ôi chao.” Là âm thanh của Tư Quế Trân, rồi lại nói thêm, “Ôi chao.”

Tề Văn Từ không yên lòng, “Điểm thế này là cao hay không cao?”

“Cao, đương nhiên là cao rồi.” Tư Quế Trân được Tề Văn Từ dìu, nhìn thêm lát nữa, mặt bà càng vui mừng hớn hở hơn bao giờ hết, “Ôi chao, Dao Dao thi không tệ chút nào, giỏi quá đi.”

Tiếng trái tim đập kịch liệt, Tư Dao mở mắt ra.

Nhìn hai giây.

Nhụt chí.

Cô uể oải muốn cào bàn phím, thật lâu sau mới thỏ thẻ phun ra một câu: “Cao chỗ nào….”

Đối với Tư Dao của lớp 10 mà nói, thi được số điểm này đã là chuyện không tưởng rồi.

Điểm số của cô cao hơn nhiều so với các trường hạng nhất, không mấy ngạc nhiên nếu cô có thể vào được các trường đại học nổi tiếng.

Nhưng Tư Dao ủ rũ cả đêm, nhìn màn hình.

Ngày hôm sau, trên bàn cơm sáng.

Cô chần chừ và do dự, mang theo vẻ mặt kiên quyết, có chết không sờn, nói: “… Mẹ, con muốn học, học lại một năm.”



Không thể nói rõ tại sao cứ chấp nhất đòi học lại.

Tư Dao vừa phải bù đầu tìm trường học lại, vừa nghĩ ngợi.

Nhất định là vì thời gian biểu kia chưa được thực hiện.

… Cô-không-có-phục!

Đây có thể là chuyện bốc đồng nhất mà cô từng làm.

Giữa tháng 8, lúc mà Trình Hạo lên QQ đăng những động thái đầu tiên cho chuyến đi vào đại học, thì Tư Dao còn đang khó khăn kéo theo một vali đầy sách vở, đi vào trường học lại.

Đông đi hạ đến, nhoáng cái lại một năm trôi qua.

Như một người tàng hình ngăn cách với thế giới, cuộc sống của Tư Dao mỗi ngày gần như là lặp lại từ nhà đến trường, không động đến điện thoại, gần như là ngừng liên lạc với bạn bè đồng trang lứa.

Thậm chí cô còn hoài nghi, số đề mà mình giải chất lên có khi cao bằng mình cũng nên.

Lúc này đây, dường như chẳng có mục tiêu nào.

Có lẽ chỉ đơn thuần là muốn thi lại thêm một lần nữa mà thôi.

Cách ngày thi đại học chỉ còn một tháng, Tư Quế Trân lo rằng đồ ăn ở căn tin không đủ dưỡng chất, thế là tự mang cơm cho Tư Dao.

Gần đây thân thể của bà tốt hơn rất nhiều, tóc phải cắt đi vì điều trị hóa chất cũng dần mọc ra, tuy rằng vẫn phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra, nhưng không còn dấu hiệu tái phát bệnh nữa rồi.

Mọi chuyện đều dần tốt lên.

Thói quen nói lắp của Tư Dao đã lưu loát hơn. Cho đến một buổi sáng nọ, trên bàn ăn sáng, lâu lắm lắm rồi, lần đầu tiên cô mới nói được một câu chào buổi sáng lưu loát đến thế.

Tóc cũng được nuôi dài ra.

… Trừ mỗi chiều cao.

Hôm nay đã kết thúc chuỗi ngày thi đại học, chuyện đầu tiên mà Tư Dao làm đó là đứng bên khung cửa đo đạc.

Nín thở, dùng thước nghiêm túc đo lường.

— 159.5 centimet.

Có cố gắng chừng nào, cũng không thể lên được 1, 6, 0.

Cô uất ức đi ra ngoài.

Sinh nhật năm 18 tuổi, Tư Dao cầm hết tiền tiêu vặt đã tích góp được nhiều năm, mua cho bản thân một món quà—giày thể thao tăng chiều cao.

Đến hôm kiểm tra kết quả thi đại học.

Vẫn là ba người vây quanh màn hình máy tính, vẫn là vào trang web kiểm tra điểm.

Lần này không còn nhắm mắt lại nữa. Điền từng thông tin vào, enter.

Trong nhất thời, căn phòng chìm trong yên tĩnh.

Rất bất ngờ, con điểm kỳ vọng đã lâu.

Cuối tháng sáu. Tư Dao nhìn chằm chằm và bản đăng ký nguyện vọng, nghiêm túc viết xuống:

ĐẠI, HỌC, THANH, HOA.

Tuổi dậy thì chậm chạp mãi không đi, cuối cùng cũng đã hạ màn.



Khoa Báo chí của đại học Thanh Hoa nằm ở khu mới xây.

Trước hôm nhập học một ngày, hai người Tư Quế Trân vượt vạn dặm xa xôi, cùng ngồi xe lửa với Tư Dao. Hai người bận bịu giúp Tư Dao đến ký túc xá, rồi lại đi dạo một vòng quanh đại học Thanh Hoa nổi tiếng mới về nhà.

Tư Dao không đăng gì về chuyện mình trúng tuyển đại học Thanh Hoa, ngoại trừ vài người thân thiết ra, thì không một ai quen biết cô mà biết được chuyện này.

Đương nhiên, cô cũng không có gặp gỡ người quen cũ nào ở đại học Thanh Hoa.

Ngoại trừ…

Một ngày học quân sự nọ, Tư Dao đứng trên sân thể dục chú ý đến một nam sinh. Không hề suy nghĩ mà bước vội qua.

Mãi đến khi đuổi kịp đối phương, nam sinh đó lơ đãng quay đầu lại, cô mới dừng bước.

Áo trắng ngắn tay và quần thể thao xám nhạt quen thuộc, dáng người cao gầy quen thuộc, một mét tám quen thuộc.

— Nhưng lại, không phải là gương mặt quen thuộc.

Phải qua hai ngày sau Tư Dao mới biết được, khoa Luật nằm ở khu dạy cũ, hai khoa này cách nhau hơn phân nửa đại học Thanh Hoa.

Thôi thì quên đi, người nọ cũng đã học năm ba rồi, hẳn là đang chuẩn bị để tốt nghiệp.

Nói không chừng, thỉnh thoảng mới quay về lại trường cũng nên.

Sau lần đó, Tư Dao không còn chú ý nhiều nam sinh khi đi dạo trong sân trường nữa.

Tựa như hai đường thẳng song song có quỹ đạo của riêng nó, mỗi người đã có một cuộc sống của riêng họ.

Cô cũng dần có bạn bè mới. Ngày tổ chức họp câu lạc bộ, cũng có nghề tay trái.

Các bạn bè chung quanh đều rất dễ tính, không ai biết cô từng có một thời nói lắp, cũng không có ai như những năm trước kia, sai bảo cô làm này làm nọ nữa.

Một năm trôi qua rất nhanh.

Ngày khai giảng năm hai, khu dạy học mới của cô phải sửa sang trên phạm vi lớn, các sinh viên đều dọn sang khu dạy cũ.

Không bao lâu sau, Tư Dao bị một đàn chị kéo đi tạo mối quan hệ với từng khoa một ở khu dạy cũ, thế là cả đám rủ nhau đến một nhà hàng Nhật gần đó.

Bảy tám người ngồi trên tấm Tatami trong một căn phòng, cười hi hi ha ha.

“Vẫn là khu dạy cũ tốt hơn, cái nào cũng lớn. Các bạn, lên! Nâng ly chúc mừng nào.” Trần Mộng Viên cười tủm tỉm bổ sung thêm, “Đàn em bô giai cũng nhiều nữa.”

Tư Dao vừa nhét một miếng sushi vào, hai má phình lên, cũng nâng ly chúc mừng theo mọi người.

“Chị Phồn, chúng ta gọi thêm hai bình rượu gạo nhé?”

“Chị không uống đâu, giảm béo…”

Giữa cuộc trò chuyện, một nữ sinh vừa mới đi WC về khẽ nói một câu ‘đm’, rồi hít một hơi: “Chú ý nào, phòng bên cạnh chúng ta hình như có chủ tịch hội sinh viên tiền nhiệm đấy.”

Vừa dứt lời, mấy người đến đây kết bạn đều nhất thời lặng thinh.

Trần Mộng Viên cũng bị bầu không khí này dọa cho căng thẳng: “Là thế nào vậy?”

Một hồi lâu sau, Triệu Phồn ngồi bên cạnh mới dùng điệu bộ quái gở nói: “Hội trưởng hội sinh viên tiền nhiệm của chúng ta, là một người đẹp máu lạnh.”

Tư Dao còn đang ăn, nghe thế thì ngẩng đầu lên nhìn.

Trần Mộng Viên không tìm được trọng điểm: “Ý chị là, chị ấy là đàn chị xinh đẹp của chúng em á?”

Vài người ra vẻ thần bí.

“Đóa hoa cao ngạo lạnh lùng.”

“Đại ma vương.”

“Dù sao cũng rất đáng sợ.”

Điện thoại Tư Dao bỗng nhiên rung lên.

Hạng Dương: 【Chị ơi, chị có ở trường không? Cùng nhau đi ăn nhé?】

Hạng Dương: 【Em đang ở dưới lầu ký túc xá của chị đó】

Tư Dao đờ đẫn nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại.

Vốn không muốn để ý đến, nhưng đối phương cứ cố chấp gửi tin nhắn cho cô mãi. Âm thanh bruh bruh rung lên hoài không ngớt.

Từng tin, từng tin gửi đến.

Nhịn, nhưng không xuống, bèn cầm điện thoại lên gửi định vị tiệm này sang, gõ phím như bay.

Tư Dao: 【Em đến đây đi】



Đàn em này theo đuổi cô mấy ngày nay rồi.

Tuần đầu tiên khai giảng, Tư Dao hỏi đường đụng phải Hạng Dương. Lúc ấy cậu lấy lý do muốn tìm cô giúp đỡ trong tương lai, xin thêm nick wechat của cô.

Vì lần ấy bận quá nên Tư Dao không xóa đối phương ngay lập tức được.

Nhưng mà cậu em này sao mà-phiền-thế!

Tư Dao nói với một vài người trong phòng, phiền muộn dâng đầy lòng đi xuống lầu.

Nhà hàng Nhật này nằm ở trong hẻm, vì giá cả quá đắt nên không có nhiều học sinh, sinh viên đến ăn. Cô đứng ở tầng trệt chờ vài phút, đã thấy Hạng Dương đi đến.

Tư Dao bảo cậu đi vào một góc cách đó không xa, xóa wechat của cậu đi ngay trước mặt cậu.

“Đừng…” Hạng Dương không kịp ngăn lại, nét mặt u buồn suy sụp, “Chị, chị có ý gì vậy?”

Tư Dao ngẩng đầu lên, cường điệu vẻ giận dữ: “Chị không… thích em chút nào hết.”

“Nếu em vẫn nghe chưa rõ,” Cô nghĩ ngợi, “Chị có thể ghi âm lại, cho em về nghe đi nghe lại mấy lần cũng được.”

“…”

Hạng Dương vẫn không hết hy vọng: “Vậy chị đã có người mình thích rồi sao?”

Tư Dao dừng một lát, rồi lắc đầu: “Không có.”

“Vậy chị thích kiểu người như thế nào?” Hạng Dương vẫn có chút niềm tin vào bản thân, cố gắng tranh thủ được chút nào hay chút ấy, “Nói không chừng em có thể biến thành kiểu người mà chị thích thì sao, thật đó.”

Tư Dao yên lặng nhìn thẳng vào Hạng Dương.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tim Hạng Dương đập nhanh như bay, còn chưa kịp đỏ mặt.

Đã nghe Tư Dao nói: “Chị thích kiểu người, chơi game còn ngầu hơn cả chị.”

“Thế thì em có thể luyện.” Hạng Dương nhẹ nhàng thở phào, cười hỏi: “Bình thường chị chơi trò gì vậy?”

Nhưng Tư Dao lại nói tiếp: “Với cả, vẻ ngoài xấu xí một tí.”

Hạng Dương sửng sốt: “Cái gì cơ?”

“Cao dưới một mét tám.”

Hạng Dương mông lung: “Hả?”

Tư Dao vẫn còn nói: “Da đen, nhà nghèo nữa.”

Nam sinh hoàn toàn ngân ngẩn như người mất hồn.

“… Còn nữa,” Tư Dao đột nhiên nghĩ ra, sâu xa bổ sung: “Bình thường tốt nhất là không cười, nếu không thì sẽ thấy…”

Rõ ràng cái từ cuối này là cô nghẹn mãi mới ra: “Phiền.”

“….”

Bầu không khí chìm trong yên lặng thật lâu. Hạng Dương mới tìm về được âm thanh của mình: “Chị ơi, không ấy, chị nâng tiêu chuẩn của mình lên một chút nhé?”

“Không.” Tư Dao kiên định lắc đầu, “Chị thích kiểu người như vậy đó.”

Hạng Dương còn muốn nói thêm gì nữa, chợt nghe loáng thoáng thấy ở một vị trí cách mình không xa, có tiếng ‘cành cạch’.

Hình như là có người đang bật lửa.

Cậu nhìn qua, ngẩn ra.

Quả nhiên là có người thật.

Tư Dao cũng mờ mịt quay đầu lại—

Cách chừng năm bước chân.

Dưới tàng cây, ánh sáng u ám, một người đang dựa vào. Cúi đầu châm thuốc, dáng vẻ biếng nhác.

Sau khi nhìn thấy rõ, trong chớp mắt, cô cứng đờ cả người, đứng đực ra ngây ngốc như một cái cọc gỗ.

Người đàn ông ấy vận một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo mở hai nút, để lộ ra làn da trắng ngần. Cả người như một khối băng lạnh.

Ánh lửa chớp nhoáng. Anh khẽ nghiêng đầu qua, nâng mắt lên.

Tầm mắt giao nhau.

Tư Dao như phản xạ có điều kiện, ngừng thở.

Đứng ở góc độ này, gương mặt anh được ánh đèn khắc họa nên hình dáng xinh đẹp, đôi mắt đào hoa quen thuộc ấy cũng được ánh sáng mạ vào.

Người ấy tựa vào thân cây, từ trên xuống dưới, mang theo một loại hơi thở vô tâm, quỷ dị, kẻ sống chớ đến gần…

Ba năm không gặp.

Tư Dao hãy còn đang ngây ngốc.

Lại thấy đuôi mắt của Giản Ngôn Từ khe khẽ cong lên, mở miệng, ngữ điệu lại lạnh nhạt và xa lạ biết bao:

“— Em tiếp tục đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi