*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên tập: MinTư Dao đứng dập đầu ở mép giường hơn nửa ngày, trong não chạy qua 500 từ ‘chơi đểu’ của Tống Nhụy, cuối cùng vẫn chọn chiếc đầm cô hay mặc nhất.
Chiếc đầm rộng để lộ gần hết phần bả vai, cô yên lặng nhìn trong gương một hồi rồi lôi một chiếc áo khoác mỏng ra khoác lên người, nhanh chóng chải đầu và đi ra ngoài.
…. Chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm thôi mà.
Hai người hẹn gặp nhau vào lúc 7 giờ ở bên ngoài chung cư.
Tư Dao ra khỏi thang máy, vừa định gửi tin nhắn cho Giản Ngôn Từ, ngẩng đầu lên đã thấy một chiếc xe bên dưới lầu.
Người đàn ông dựa nửa người trên xe, thân hình cao gầy chìm trong ánh đèn đường, bấy giờ anh đang hơi cúi đầu xuống lướt điện thoại, dáng vẻ rất cà lơ.
Cà lơ đến nỗi, ngay cả nút áo sơ mi cũng không chịu cài chỉn chu, cứ mở thả hai nút thế đấy.
Không biết tại làm sao mà trong đầu cô chợt hiện lên tối ngày hôm trước, người nọ đứng bên ngoài tiệm ăn khuya chờ cô súc miệng.
— Cô uống say bị anh bắt gặp được, nôn ra, còn ngủ trên xe anh, thậm chí là bị anh-ôm-lên-lầu.
Con xấu xa trong lòng Tư Dao xấu hổ và giận dữ cào tường mấy giây, mới lếch đến gọi một tiếng ‘đàn anh’.
Giản Ngôn Từ ngẩng đầu lên.
“Anh chờ bao lâu rồi?” Cô chọt điện thoại, hoang mang, “Hình như em chưa nhận được tin nhắn của anh.”
“Ừm, anh không gửi tin nhắn cho em.” Giản Ngôn Từ nhân tiện mở cửa xe ra cho cô, rồi hỏi, “Lần sau có muốn báo trước với em không?”
“Sao cơ?”
“Nếu em thích, sau này tôi sẽ báo trước với em.”
Tư Dao vừa chui được nửa người vào xe, nghe thế vội quay phắt đầu lại: “… Th…thích?”
Giản Ngôn Từ trước mặt cô ‘ừ’ đến là nhạt nhẽo: “Cần không?”
“….”
gương mặt Tư Dao đầy vẻ mờ mịt, một hồi lâu sau mới lúng túng bật ra được một câu: “Thôi, thôi vậy.”
Giản Ngôn Từ cũng đồng ý, buông lỏng động tác đỡ cửa xe: “Vậy đi thôi.”
Kỳ nghỉ Quốc Khánh vẫn chưa kết thúc nên buổi tối bên đường rất náo nhiệt. Nhà hàng cả hai chuẩn bị ăn cách trung tâm thành phố rất gần, đường đầy xe đậu, lái qua tìm một nơi cách đó chừng mười phút đi bộ thì dừng lại.
Cuối cùng chọn một bãi đỗ xe dưới hầm cách quảng trường không quá xa, lúc đi lên hầm còn phải qua một conđường cái.
Ngay ngã tư, nơi nơi nhốn nháo những người là người. Tư Dao còn đứng chờ đèn đỏ trong đám đông, điện thoại reo lên.
“Mẹ ạ.”
Tư Quế Trân đầu kia cười hỏi: “Dao Dao, ăn cơm chưa con?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Giản Ngôn Từ bên cạnh mình, ậm ờ đáp: “Vẫn chưa ạ, con đang đi ăn với bạn học đây.”
“Trễ thế rồi mà còn chưa ăn?” Tư Quế Trân ‘ai dà’ một tiếng, dặn dò: “Vậy các con chú ý an toàn, đừng về quá muộn nghe chưa?”
Tư Dao ngoan ngoãn đáp lời.
Đang nói, mọi người cũng di chuyển lên trên. Cô vừa nhận điện thoại vừa muốn qua đường như một phản xạ.
Quay đầu nhìn thoáng qua, bên trái đều là người lạ bước vội sang đường, còn Giản Ngôn Từ thì chẳng thấy đâu.
Cô dừng lại, vừa định quay đầu tìm.
Ngay sau đó, cổ tay đột nhiên được ai đó cầm lấy, sức lực không mạnh không nhẹ.
Tư Dao cứng đờ, cảnh giác quay đầu lại.
“Mẹ gửi cho con chút đồ ăn, ngày mai chắc sẽ đến đó.”
“…..”
Tư Dao cứng cổ lại, lặng yên nhìn Giản Ngôn Từ bên phải mình, rồi lại bình tĩnh đưa mắt xuống dừng lại nơi hai bàn tay nắm lấy nhau.
Cứ thế, bị dắt đi về phía trước mấy bước.
Tư Quế Trân: “Nhớ ăn đó, để lâu sẽ bị hư….”
Tư Dao ‘ồ’ một tiếng máy móc: “Vâng, con biết rồi.”
Cảm nhận được ánh mắt, Giản Ngôn Từ nghiêng đầu sang, tầm mắt lơ đãng hạ xuống.
Cách lớp áo khoác mỏng, độ ấm nơi ngón tay người ấy như thấm vào làn da cô.
Người ấy, cứ thế mà nắm tay cô, dẫn cô… qua-đường.
Tư Quế Trân còn nói thêm mấy câu nữa, nhưng Tư Dao nào còn nghe lọt.
Đi được nửa đường.
“Mẹ, mẹ ơi, con có chút chuyện.” Cô lại lắp bắp, “Cúp, cúp trước ạ.”
Đến bên đường Giản Ngôn Từ mới thả lỏng động tác.
Bạn nhỏ nhất thời cứ như trừ tà, dịch sang bên cạnh hai ba bước ngay.
Dừng lại, Giản Ngôn Từ mới hỏi: “Sao không chuyên tâm đi qua đường thế?”
Tên này—-
Còn-dám-lật-mặt!
“…. Vậy anh,” Tư Dao cứng đờ cầm điện thoại, bỏ cả nó và tay vào túi áo khoác, “Sao anh không, không chuyên tâm qua đường?”
Đôi mắt đào hoa của Giản Ngôn Từ cong lên, “Không chuyên tâm chỗ nào?”
Lòng bàn tay cô vã mồ hôi cọ cọ túi áo, nhất thời bị nghẹn không nói được lời nào.
“Không chuyên tâm nhìn em,” Nụ cười của anh trong vắt, kiên nhẫn mà tiếp lời, “Nhỡ đi lạc thì phải làm sao.”
“….”
Nhớ lại ban nãy anh nắm tay cô. Nhịn, nhưng vẫn không sao nhịn được, Tư Dao nói: “Vậy cũng không thể, như thế, em cũng đâu phải là….”
Giản Ngôn Từ đi bên cạnh chợt dừng bước: “Là gì?”
Mắt đối mắt, ấp ủ vài giây, cô vẫn nuốt nửa câu ‘bạn gái anh’ lại.
Kín đáo phun ra hai chữ: “— Chó-nhỏ.”
“….”
Không ổn cho lắm.
Mãi đến lúc hai người vào nhà hàng gọi đồ ăn, Tư Dao đợi đồ ăn lên, vẫn không thể nào khiến nhịp tim bớt nhanh đi được, yên lặng cúi thấp đầu.
Cứ bấm điện thoại mãi, không dám nhìn Giản Ngôn Từ.
“Đang nói gì thế?”
Ngẩng đầu lên nhìn anh rồi lại mau chóng cúi thấp đầu xuống nhìn màn hình, giải thích: “Bạn cùng phòng của em nói cậu ấy đang cãi nhau, tâm trạng không tốt nên em đang an ủi.”
Giản Ngôn Từ hỏi: “Cãi với bạn trai?”
Cô ừ.
Ngừng một lát.
“Em thì sao.” Cô nghe Giản Ngôn Từ hỏi dò lại, “Trước kia từng cãi nhau rồi chưa?”
“Hả?”
Tư Dao mờ mịt ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của người nọ mới nhận ra câu hỏi: “Không có, trước kia em cũng… đâu có bạn trai.”
Giản Ngôn Từ nhìn cô một chập, cong cong môi: “Sao không tìm?”
Sao tên này—hỏi—-nhiều—-thế.
Tư Dao ậm ờ: “Thì, thì không muốn tìm.” Cô cứng lưng lên, cường điệu: “Dù sao cũng không có thích.”
“Hiện tại cũng không có?”
“…. Không, không có.”
Giản Ngôn Từ châm nước cho cô, thờ ơ: “Những người trước kia theo đuổi em, em không thích ai cả ư?”
Tư Dao lặng im.
Anh nói, sao cứ như, cô là kiểu khinh thường người khác thế nhỉ.
“Nào có nhiều người theo đuổi em chứ.” Cô hớp miếng nước, càng nghĩ càng thấy sai, uất ức phản bác lại, “Hơn nữa, dù có người theo đuổi em thì em đâu nhất thiết phải thích người ta.”
Không chờ Giản Ngôn Từ nói tiếp, Tư Dao lại tiếp tục: “Dù sao thì….”
Sợ người nọ lại tò mò hỏi cô mấy câu như thế nữa.
“…. Dù sao.” Cô xù lông kết thúc đề tài bằng một câu khẽ khàng, “Em rất khó theo đuổi nhé.”
Yên lặng.
Cô thấy Giản Ngôn Từ cứ nhìn mình như thế một hồi, có thể là không biết nên nói gì, một chập sau mới từ từ đáp lại: “Được.”
Anh cười: “Biết rồi.”
Hôm nay, vô cùng là, rất ư là, cực kỳ là không ổn.
Cơm nước xong, hai người lái xe về. Hơn nửa tiếng đi đường, đến khi xe ngừng lại ở dưới chung cư, Tư Dao cứ lơ đãng lướt điện thoại, hãy còn ngây ngốc.
Đang lúc mất hồn, cửa ghế phụ bị mở ra từ phía ngoài. Giản Ngôn Từ đứng chờ bên ngoài xe, cô trì độn hoàn hồn lại, định cứ thế mà leo xuống—
“Dây an toàn.”
Tư Dao ồ một tiếng, lại bò về.
Vừa định quay đầu lại tìm nút mở, bỗng nhiên, khóe mắt nhìn thấy một bóng đen ập xuống.
Giản Ngôn Từ duỗi tay vào trong, thay cô cởi dây an toàn. Rồi lại lùi ra sau.
Trong hai giây đó, một mùi hương nhàn nhạt tươi mát cũng quyện vào trong cô, rất thơm.
Động tác định xuống xe của cô chậm nửa nhịp, quay đầu, cứng đờ đứng đực ra.
Trước mắt, người nọ vẫn chưa lùi ra sau hết cả người, ngón tay thon dài đặt bên trên tay lái, hạ mắt nhìn cô.
“—- Bạn nhỏ này.”
Giản Ngôn Từ cất lời: “Tuần sau có thời gian rảnh chứ?”
Cách nhau rất gần. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào…. cổ áo người nọ, không hé răng.
Nút áo sơ mi người này cứ như mãi không chịu thắt cho đàng hoàng ấy, cách gần đến thế, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng có thể thấy đường cong cần cổ xinh đẹp và chiếc hầu kết khẽ động. Màu da chói mắt, dáng vẻ cà lơ song lại mê người.
Trong giây lát ấy, cô nghe được trong tim mình như bị đụng thật mạnh, rồi đập từng đợt, từng đợt.
Giản Ngôn Từ còn chưa hỏi xong, bạn nhỏ đột nhiên rùng cả mình, rồi lủi mất như một chú hamster, chui vọt ra ngoài theo khe hở bên dưới cánh tay anh.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
An tĩnh trong giây lát, Giản Ngôn Từ buồn cười hỏi: “Sao thế?”
“… Em đột nhiên, nhớ ra,” Tư Dao lại dịch dịch ra sau đặng giữ khoảng cách với anh, tìm lý do mãi mới căng thẳng nói đại một câu, “Em có chuyển phát nhanh cần lấy.”
Nói rồi, cô còn chột dạ bổ sung: “Rất, rất nhiều.”
Bên ngoài chung cư có một siêu thị là địa điểm nhận hàng chuyển phát nhanh, Tư Dao nhắm ngay thời gian đóng cửa để đi vào.
Ông chủ đóng được một nửa, giơ cái móc cuốn kêu vội: “Nhóc, hai đứa mau lên đi.”
Giản Ngôn Từ ở sau đáp lại.
Tư Dao nào dám quay đầu, vùi đầu gõ chữ như bay, hỏi Tống Nhụy có muốn lấy hộ chuyển phát nhanh không.
Hà cớ gì mà cô lại nói đi lấy chuyển phát nhanh—- còn nói có-rất-nhiều!
Kết quả, vốn muốn tránh khỏi người nọ, cuối cùng lại thành đi theo.
Tống Nhụy: 【May quá, vừa lúc tớ để tận mấy món chưa nhận, cảm ơn nhé】
Tư Dao thở hắt ra.
Tống Nhụy gửi liền mấy thông tin về các món đồ cần nhận. Thế là cô quẹo vào phòng chuyển phát nhanh, nghiêm túc tìm kiếm từng món trên giá.
Vừa ôm được một cái, Giản Ngôn Từ đứng một bên đã duỗi tay qua: “Đưa tôi đi.”
“… Không, không sao, em tự lấy được.” Tư Dao cố ý không nhìn anh, lãng sang chuyện khác ý muốn dời chủ đề, “À, đàn anh, vừa nãy anh muốn hỏi gì thế?”
Yên lặng một chập, cô nghe Giản Ngôn Từ đáp lại một cách thong thả và ung dung: “Tôi hỏi, tuần sau có thời gian rảnh đi ăn cơm không?”
Tư Dao ậm ờ: “Đến lúc đó, em… xem thử có thể đi được không.”
Giản Ngôn Từ ừ.
Không khí lại thêm phần yên lặng.
Tư Dao hoài nghi nhịp tim của mình đập nhanh đến độ ồn cả lên, khi chỉ còn một gói hàng cuối cùng, định bụng lấy xong thì đi, ngửa đầu dừng một lát.
Cô đang ôm bốn gói hàng trong lòng, duỗi tay lên cao rồi nhón chân, hẳn là sẽ vừa đủ cao để lấy gói đồ ở tầng trên cùng.
… Nhưng với không tới.
Tư Dao kiên trì nhảy bật vài cái.
Giản Ngôn Từ cười: “Giúp em nhé?”
Hồi lâu sau, cô nghẹn mãi mới bật ra được một câu đượm giọng mũi: “Dạ.”
Bước đến gần một chút.
“Hay tự lấy”
“…. Ơ?”
Ngay sau đó, Tư Dao đột nhiên cảm nhận nơi hông căng lên.
Eo cô được giữ chặt, cứ như chú mèo nhỏ bị xách cổ lên, cô cứ thế, bị nhấc lên cao trên không trung.
Tư Dao hãy còn ôm rất nhiều đồ trong lòng, đại não trống rỗng, cơ thể ngây ra.
Đến lúc Giản Ngôn Từ đến sau lơ đãng hỏi: “Cái nào?”
“…..”
A a a a a a a—–
Hoàn hồn, mém chút nữa Tư Dao đã ném hết đồ trong ngực đi: “Em không, không lấy nữa!”
Tư Dao gần như là vung hết tay chân lên mở cửa vào phòng.
Tống Nhụy nghe thấy tiếng, vội đi ra lấy hàng: “A cảm ơn nhé— à đúng rồi, hôm nay các cậu đi chơi vui không?”
Cần cổ đỏ ửng lên, cô đờ đẫn lắc đầu: “Không.”
Hôm nay chỗ nào cũng kỳ lạ cả.
Chỉ cần đến gần người này, là cô không ổn chút nào. Cũng không biết vấn đề từ ai mà ra.
Nửa tiếng sau, Tư Dao tắm xong, vùi mình trong chăn chừng mấy phút rồi lại ngẩng đầu lên, không nhịn được tức giận ấm ức mắng: “Hồ ly tinh.”
— Cứ đi dụ người khắp nơi.
Cái tên-hồ, ly, tinh, hại nước, không có chút tự giác nào.
Tư Dao lại căm giận: “Tên khốn.”
Nghĩ ngợi. Cô cầm điện thoại lên chọn wechat của Giản Ngôn Từ, do dự nửa giây, nhanh chóng sửa lại ghi chú.
Bình tĩnh nhìn ba chữ ‘hồ ly tinh’ trước mặt.
Thật lâu sau, Tư Dao vùi mặt về lại gối, mỗi một sợi tóc xõa ra như thể cũng rầu rĩ theo cô. Cùng lúc ấy, một cảm giác thất bại lại cuồn cuộn kéo đến.
Lâu thế rồi mà.
Lâu, cũng sắp sửa ba năm rồi.
Dẫu cô có không muốn thừa nhận đi nữa.
Nhưng rốt cuộc, cô vẫn không thể không thừa nhận một chuyện—-
Rằng, cô vẫn thích Giản Ngôn Từ.
Tư Dao lại mở điện thoại ra, lên web mạng.
Nhập: 【Làm thế nào để theo đuổi một người】
Lướt đọc những bài đăng mới nhất, đều là, “Làm thế nào để theo đuổi một người con trai không thích mình”.
Tư Dao dừng lại, châm chước vài giây rồi đổi toàn bộ chữ—-
【Làm thế nào để theo đuổi một tên khốn】
Cô lướt xuống tìm kiếm, lòng đầy phiền muộn.
— Cô thích Giản Ngôn Từ.
— Cô thích tên, khốn.