*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên tập: MinTính toán thời gian, thì cái bộ phim mà cô tùy tiện nhắc đến với Tư Quế Trân đã qua hơn nửa.
<> lên sóng, cảnh sát thỏ con nửa tin nửa ngờ đi theo hồ ly, vào địa bàn của nó tra án.
Đây là lần thứ hai Tư Dao bước chân vào… địa bàn của Giản Ngôn Từ.
Cũng không rõ có phải là nhà anh không nữa.
Tư Dao giẫm giẫm ở tấm thảm chỗ huyền quan một hồi, mãi đến lúc cọ sạch nước bùn trên đế giày, mới dám bước lên.
Không có ai khác cả.
Bàn cơm ở tầng trệt đã được chuẩn bị đầy đủ cơm nước, canh sườn heo được hầm kỹ, một lớp váng dầu mỏng màu trắng sữa nổi lên trên, có thể vì để quá lâu nên nguội mất.
Cô học theo Giản Ngôn Từ, bỏ ba lô lên sô pha, đoan chính tìm một chỗ ở bàn ăn ngồi xuống.
Nhìn nam sinh thuận tay vứt đồ ướt vào trong sọt đồ, rồi lấy mấy món đồ ăn đã nguội lạnh đi vào phòng bếp, mở lò vi sóng lên, thuần thục như thể đã làm thế không biết bao nhiêu lần rồi.
Ba mẹ anh đâu?
Không phải đương kỳ nghỉ lễ ư, sao chẳng thấy một bóng người nào trong nhà thế này.
Đột nhiên một tia chớp rạch ngang bóng đêm bên ngoài cửa sổ sát đất, trong đêm mưa tiếng sấm sét vang lên ầm ầm.
Không phải đang đến nhà ma thật đấy chứ—-
Giản Ngôn Từ vừa dời mắt sang, chỉ thấy cô bạn nhỏ ngồi rất chính trực, hai mắt căng thẳng đảo quanh một vòng.
Anh buồn cười, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Nháy mắt ấy Tư Dao quay vội sang: “Ăn, ha ha, rồi.”
“Vậy uống chưa?” Giản Ngôn Từ mở tủ lạnh ra, ngón tay đã chạm vào hộp trắng trắng hồng hồng trước mắt, nhưng vẫn nghiêng đầu dò hỏi, “Vẫn là sữa đợt trước ư?”
“Vâng,” Tư Dao nhất thời gật đầu, còn không ngừng cường điệu, “Là là sữa kỳ tích.”
Tất cả những lo lắng bất an đều được hộp sữa bò dâu tây này vỗ về.
Tư Dao ngồi một chỗ cắn ống hút, còn chưa quên lý do ban đầu mà mình theo đến đây, tự hỏi nên nhắc anh về vấn đề mở máy lên như thế nào đây.
“—Còn quen hơi sữa cơ.”
“Cái cái gì?”
“Anh chỉ nghe người ta nói là quen hơi giường, đây là lần đầu tiên biết được,” Giản Ngôn Từ dừng lại một lát, khi đôi mắt đào hoa kia cong lên mới quay sang nhìn cô đang cắn ống hút, “Còn có người quen hơi sữa.”
“….”
Tư Dao thấy bản thân vừa mới bị công kích thân thể à nha.
Câu này nghe cứ như, đang bảo cô là một con nhóc tiểu học chưa cai sữa vậy—à không, là trẻ sơ sinh.
Giản Ngôn Từ lấy cho mình một chai nước khoáng, ngồi xuống ghế đối diện chỗ cô, tùy tiện hỏi: “Uống ngon không?”
Hóa ra từ trước đến nay anh chưa, từng, uống, qua.
Lại nhớ đến cái lần trước, dì kia đã ném hết đồ uống cũ đi, trên mặt Tư Dao chợt dán bốn từ ‘phí phạm của trời’ to tướng.
“Cũng không, không đến…”
Lắp bắp nửa câu, cô quyết đoán lấy điện thoại ra.
Bàn tay gõ phím như bay trên app phiên dịch, tiếng Trung chuyển sang tiếng Trung, rồi lại bấm vào phát giọng nói.
Ngay sau đấy, một âm giọng nữ máy móc vang lên.
Tư Dao vừa bấm chữ vừa mở loa lớn.
【Là vì trước kia lúc em chơi game】
【Đàn anh, anh có biết đến cái loại game đấy không? Loại game 5 PK 5 ấy, đánh đến người cuối cùng thì sẽ thắng…】
【Lần ấy em những tưởng đội em thua rồi cơ】
….
Tóm lại là một trận đấu nhiệt huyết đôi bên.
Hồi ức của Tư Dao quay về từ chuyện lớn đến chuyện bé, đó là một buổi chiều chơi game ở tiệm net, rất kịch tính, thanh máu của cô sắp cạn kiệt, cô rũ rượi buông tay khỏi bàn phiếm, ủ bụng uống hết miếng sữa cuối cùng là chấm dứt trận này luôn.
Kết quả vừa nuốt xuống, trùng hợp là tia máu chỉ còn có một nấc, thì chợt đối phương bị đánh chết, còn anh hùng của cô thì đầy máu và sống dậy.
Ván cuối cùng kia thăng cấp, nhóm cô đánh thắng, cô còn giữ thành tựu 1 giết 5—là giết 5 đấy nhé!
Âm thanh máy móc phiên dịch từng câu, từng câu một, vang lên trong căn biệt thự trống trải.
Nam sinh bỏ chai nước đã uống được phân nửa xuống, lấy mấy món đồ ăn vừa hâm nóng ra, lúc quay lại còn cầm theo cho cô một đôi đũa.
Dáng vẻ anh biếng nhác, lẳng lặng lắng nghe.
Đã lâu lắm rồi không được ăn một bữa cơm ồn ào thế này.
Lâu đến nỗi, cũng chẳng thể nhớ ra được trước kia đã từng có hay chăng.
【Mỗi lần uống sữa này chơi game, vận khí đều rất tốt】
【Vậy nên, em mới bắt nó biến thành thuốc may mắn của mình, có thể bổ máu đấy】
【Hơn nữa nhìn vẻ bề ngoài của nó cũng rất giống thuốc may mắn trong game, màu hồng phấn】
【Đàn anh, anh có biết thuốc may mắn là gì không….】
Ăn ngủ thì không nói chuyện.Chờ đến khi âm thanh máy móc phiên dịch nhao nhao chừng mười phút, Tư Dao mới ngẩng đầu lên, trong não đột nhiên nhảy ra câu nói trên.
Dáng vẻ lúc Giản Ngôn Từ ăn cơm, quả thật—-
Cậu trai rủ mi suy nghĩ, ăn cơm rất lặng lẽ, không hề có thói quen ăn uống gù gò như những người con trai khác, mà còn rất tự nhiên. Không giống cái vẻ cố tình giả vờ.
Cảm giác rất lễ phép, rất có…. gia giáo.
Tư Dao nghĩ đến từ này, bỗng mất tự nhiên buông ống hút ra.
Đã quen việc vừa ăn vừa nói chuyện với Tư Quế Trân rồi, nên đến tận bây giờ cô cũng không chú ý đến sự khác biệt này cho lắm.
Tư Dao lặng lẽ bấm dừng âm thanh phiên dịch.
“Bạn nhỏ nói lắp này.”
Bỗng nhiên, cô bị gọi tên.
“Cách nói chuyện của em,” Giản Ngôn Từ hỏi, “Trước kia cũng là như thế sao?”
“…..”
Mất một hồi thật lâu vì cứng đờ, Tư Dao mới nghẹn một chữ ‘ừm’ đượm giọng mũi.
“Bẩm sinh?”
“…. Không không phải.” Cô bật lại, “Vì đã, đã xảy ra một chuyện.”
Tư Dao cực kỳ, rất rất là kháng cự việc phải nhớ lại sự kiện kia.
Cô nhìn Giản Ngôn Từ với vẻ căng thẳng, nam sinh dọn dẹp xong trên bàn, lúc ra khỏi phòng bếp liền đi vội về hướng của cô.
Tư Dao đoan chính ngồi một chỗ, vừa định cất lời thì thấy Giản Ngôn Từ duỗi tay đến hộp sữa bò trên bàn, hỏi lễ phép: “Em uống xong chưa?”
“…. Xong xong rồi.” Cô buông đề phòng.
Giản Ngôn Từ ném hộp vào thùng rác: “Đi thôi.”
Tư Dao mông lung ‘ồ’ một tiếng, đứng lên ngoan ngoãn định đi về hướng cửa—-
Chợt cổ tay bị kéo lấy.
“Đi đâu đấy?”
Tư Dao vừa quay đầu lại đã bắt gặp nụ cười ấy của Giản Ngôn Từ, khi anh nói, hé ra một phần hàm răng trắng sáng ngay hàng thẳng lối.
Tựa như một khúc nhạc dạo trước lúc ăn thịt người, tựa như một lời dỗ dành, nụ cười nhàn nhạt cong veo.
“Phải lên lầu.”
“….”
Giản Ngôn Từ, anh—-
Máy tính trong nhà anh thật sự rất thích hợp để chơi game.
Màn hình lớn ơi là lớn, bàn phím lại còn mới nữa. Quan trọng nhất là, không có cái mùi thuốc lá như ở tiệm net, lại còn vô cùng yên tĩnh nữa.
Nửa tiếng sau, Tư Dao lại kết thúc một ván game, rất mãn nguyện mở hộp sữa thứ hai, nhịn không được đưa mắt láo liêng một vòng.
Cô chiếm bàn máy tính, nên lúc này đầu Giản Ngôn Từ đang ngồi dựa vào một cánh cửa sổ cách đó không xa, cuốn sách được mở ra gác lên đầu gối, cúi đầu cầm bút, dáng vẻ nhàn hạ.
Có thể là rảnh rỗi quá nên mới làm bài tập.
“Đàn, đàn anh ơi.” Cô bùng phát lương tâm, “Anh, anh có muốn chơi, chơi game không?”
“Anh không biết chơi.”
“A, hả??”
Tư Dao sửng sốt, nhìn quanh một vòng rồi cầm lấy một hộp sữa bò dâu tây trên bàn chưa bị mở ra, ý đồ mượn hoa hiến Phật: “Vậy anh, anh uống không?”
Nào có ngờ Giản Ngôn Từ lại nói ngay: “…. Cũng không uống đồ ngọt.”
Tên này, sao không thèm cho chút mặt mũi thế chứ!!
“Bạn nhỏ, không phải viết thư tình cho anh sao?” Giản Ngôn Từ chợt nhớ ra, buông bút xuống nhìn cô, nghiêng đầu cười hỏi, “Sao em lại không biết chút gì về anh thế?”
“….”
Mơ màng chừng có năm giây, Tư Dao bấy giờ mới sực tỉnh ra.
“…. Không, không, không phải em!”
Nháy mắt ấy Tư Dao vội thả hộp sữa lên bàn lại, nóng ơi là nóng, lắp ba lắp bắp: “Trước, trước kia đưa thư tỏ tình cho anh, không, không phải là em!”
Quýnh quáng quá độ mà nói năng không rõ.
“Là em, em đưa giúp, giúp người khác.” Tư Dao chỉ hận không thể dùng bàn phím gõ sạch ra, rồi lại cường điệu thêm lần nữa, “Không, không phải em viết.”
“…. Là, là của bạn cùng, cùng bàn của em, viết cho anh đấy!”
Yên lặng một hồi.
Giản Ngôn Từ cong môi: “Thế sao.”
Tư Dao giận dữ và xấu hổ muốn chết quách cho xong: “Thật, thật đó!”
Cô không thèm chơi game nữa, lấy điện thoại lên làm một lượt mấy thao tác, cuối cùng còn tăng âm lượng đến mức lớn nhất, ấn phát.
Trong phòng chỉ còn vang lên tiếng phiên dịch máy móc mà thong thả, rõ ràng—-
【KHÔNG-PHẢI-EM.】
Tư Dao ngại ngữ điệu chưa đủ mạnh mẽ, giải thích chưa đủ rõ ràng. Lại gõ thêm một dòng nữa.
Thế là âm thanh máy móc ấy là vang lên không nhanh không chậm—-
【Chấm than chấm than chấm than】
Lần trước không phải cô viết thư tình gửi cho anh đâu nhé!!
CÔ-KHÔNG HỀ-THÍCH ANH!!!
“Vậy là anh hiểu sai rồi.” Giản Ngôn Từ cũng không quá kinh ngạc, vẫn là dáng vẻ của một người đàn anh kính mến, kiên nhẫn nói tiếp, “Vậy lần sau đừng đưa thư tỏ tình giúp bạn nữa, rất dễ làm người khác hiểu lầm.”
Nói rồi, Tư Dao thấy anh cũng đã giải xong đề bài cuối cùng, đặt vở xuống, đứng lên ra chiều muốn đi ra ngoài thì phải.
Hiểu lầm gì cơ?!
Có chăng là cô còn chưa giải thích đủ minh bạch à.
Tư Dao không chút suy nghĩ, ngay lúc Giản Ngôn Từ đi ngang qua người mình liền duỗi tay túm chặt ống quần anh: “Thật, thật sự không phải em!”
Bốn mắt nhìn nhau.
Giản Ngôn Từ cười: “Biết không phải em rồi.”
“Không.” Tư Dao nào tin, “Anh, anh không biết….”
“Anh nhớ là,” Anh khựng lại một lát, “Trên thư có đề tên, không phải tên em.”
Làn đạn đang lăn lộn kịch liệt trong não Tư Dao.
“….”
Thế vừa nãy cô đã giải thích cái quỷ gì vậy?
Không đúng, rõ ràng ngay từ lúc ban đầu, tên này….
Tư Dao ngay tức khắc rút tay về.
Một hồi lâu sau, hai má cô đỏ bừng, khô khan ‘ồ’ một tiếng, xấu hổ tìm đề tài: “….. Đàn, đàn anh, anh đi đâu vậy?”
“Tắm.”
“….”
Lần này cô không túm nữa, nhưng Giản Ngôn Từ lại không đi.
Nam sinh thoáng cúi đầu, nụ cười trong veo, hỏi dò: “Em cũng muốn đi sao?”
Tư Dao vốn chỉ đỏ cổ thôi, bấy giờ thì lan ra cả người.
A a a a Hồ-ly-tinh!
Thua liên tiếp ba ván, Tư Dao giận dữ rời khỏi giao diện game.
Thua đến nỗi sữa kỳ tích cũng không cứu vãn được nữa.
Tắt máy tính đi, cô nhìn thấy gương mặt của mình trên màn hình đen ngòm.
Màu mặt và cổ cô cùng đỏ bừng lên.
Tim cũng đánh nhau rất kịch liệt, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
…. Nhất định là tức giận vì thua game đây mà.
Tư Dao nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã gần khuya rồi, thế là đứng lên, nghĩ muốn đi chào tạm biệt tên đầu sỏ đã khiến cô thua mấy ván liền một tiếng.
Hẳn là đã tắm xong rồi nhỉ—-
Vừa mới đi qua vách tường ngăn, Tư Dao nhất thời đứng đực tại chỗ.
Trong phòng ngủ, chỉ còn lại một ngọn đèn đầu giường nho nhỏ mờ nhạt là đang mở.
Cậu trai đã thay đổi sang một bộ áo ngắn tay và quần dài, nằm lên giường, khuỷu tay cong lên, cánh tay biếng nhác che đi đôi mắt, đôi chân dài thẳng tắp tùy ý duỗi thẳng.
Bên cẳng chân, là chiếc chăn sáng sớm dọn dẹp còn chưa được lấy ra dùng lại.
Giản Ngôn Từ tắm xong, trong âm thanh gõ phím cành cạch như thế này…
Ngủ mất rồi.
Kỳ nghỉ lễ tiết Thanh Minh qua đi, tiết tự học buổi sáng, Tư Dao dành toàn bộ thời gian giải lao nằm bò lên bàn, ngủ bù.
Mấy ngày nghỉ này, gần như chỉ cần có thời gian rảnh là cô sẽ chạy đến tiệm net mới.
— Chính xác mà nói, thì là tiệm net tư nhân mang tên Giản Ngôn Từ.
Chơi game suốt ba ngày trời.
Mãi đến ngày cuối trước khi vào học, Tư Dao mới cảm nhận cảm giác nguy cơ ập đến, chong đèn thức sáng đêm, gian nan lắm mới bổ sung hết đống bài tập.
Tai vạ về việc bổ sung bài tập này không chỉ đến với mỗi mình cô, sáng sớm đến lớp, trong phòng không hề thiếu cảnh tượng học sinh bò lên bàn vì quá đỗi buồn ngủ.
Nhưng chắc rằng không bao gồm Giản Ngôn Từ.
Hầu hết những lúc mà cô chơi game thì anh đều đang ngủ.
Tựa như một thần ngủ, mãi không thấy đủ vậy.
Tư Dao dành hai ngày mới hoàn thành được, thế là quyết tâm cai nghiện game một thời gian.
“Tư Dao, cho cậu xem cái này.” Tiết tự học, Trần Tĩnh Tĩnh ngồi cùng bàn dò đầu sang, đưa điện thoại bên dưới hộc bàn lén lút cho cô, khẽ nói, “Cái này buồn cười lắm luôn.”
Từ cơ duyên cái lần ở vách ngăn trong phòng WC xong, Trần Tĩnh Tĩnh cho rằng Tư Dao và mình đều có cùng một bí mật, nên cũng dần nói chuyện với cô nhiều hơn.
Tình đồng chí giữa con gái là một thứ gì đấy rất là thần kỳ, quan hệ của hai người phút chốc vụt bay.
Tư Dao lấy qua xem.
Đây là một bài đăng trên app chim cánh cụt, mấy bức chụp màn hình đoạn chat của ai đấy lên.
Đều là đối phương gửi đi.
— Bé Tường Tường, tỏ tình: ngày 5 tháng 4, bạn nữ nào đấy ngồi trong lớp học gặm móng tay ơi, tớ đã yêu dáng vẻ nghiêm túc của cậu từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.
— Đây là bầu không khí mà cậu ấy từng hòa chung, phiền các bạn học hỗ trợ tìm kiếm giúp [định vị]
—- Vẽ sơ qua về dáng vẻ cậu ấy [hình ảnh]
Bức họa nữ sinh, chỉ có thể nói là vẽ rất nghiêm túc, nhưng kỹ năng vẽ cứ như vẽ bùa ma, không dám khen ngợi.
Tư Dao mờ mịt: “Đây đây là gì?”
“Confession tỏ tình ở trường chúng ta đó!” Trần Tĩnh Tĩnh cũng cười phì lên, “Bên trên còn có nhiều câu chuyện hài hước lắm, cậu lướt lên xem đi.”
Thế là Tư Dao nghe lời lướt lên trên.
Không cẩn thận lướt xuống, đổi mới bài đăng, vừa vặn có một bài đăng mới hiện lên.
— Bé Tường Tường: Tỏ tình với một nam sinh mà tôi yêu thầm hai năm rồi.
— Thiếu niên ấy, tôi có thể bắt gặp bất cứ lúc nào trên sân bóng rổ ở THPT Số 4: Này, cậu có nhìn thấy không? Còn nhớ lần đầu tiên tớ gặp cậu…
—-…. Thích cậu như thích uống nước quýt có gas vào những ngày hè oi ả, những xao động trong lòng tớ đều âm ĩ sủi bọt rồi bốc lên.
— Chỉ còn hai tháng nữa thôi là cậu tốt nghiệp rồi, thật hy vọng có thể được học cùng trường đại học với cậu quá đi.
“Ối tớ xem xem,” Đọc xong hết cả bài tỏ tình đầy cầu vòng này, Trần Tĩnh Tĩnh nhỏ giọng đoán non đoán già, “Sao tớ thấy, bài này ám chỉ nếu không phải là Giản Ngôn Từ thì cũng là Chu Thường Diệp thế… Không đúng, thành tích của Chu Thường Diệp không phải rất tệ sao? Vậy thì chỉ có thể là Giản Ngôn Từ, nhỉ.”
— Thiếu niên đánh bóng rổ.—Yết hầu nhô lên mỗi khi uống nước, cổ áo trễ xuống. Nước quýt có gas.Tư Dao nghĩ lại, nháy mắt ngừng tưởng tượng ngay.
Lại đến nữa rồi kìa!!
Nhất định đây là di chứng ba ngày không được chơi game đây mà, cô cứ có cảm giác tâm thần không an.
Ngay cả nhịp tim cũng không nhịn được khống chế.
Mấy ngày liền tan học, Tư Dao đều cai nghiện game.
Yên phận ngồi xe buýt về thẳng nhà.
Cho đến tận hôm nay.
Tư Dao qua hai trạm xe buýt, xoát vé rồi xuống xe. Cô còn cần phải đi một đoạn hơn mười phút nữa mới về đến nhà.
Đương lúc hoàng hôn, trên đường kẻ đến người đi rộn ràng nhốn nháo.
Cảm giác bất an và không yên này lại đến lần nữa.
Qua một con phố, Tư Dao cầm theo quai balo đi lên trước, lúc đi ngang qua cửa hàng trái cây nằm ở một ngã tư, thì quay đầu lại nhìn thoáng qua một tấm kính trên bảng quảng cáo.
Tư Dao ngừng bước.
Nương theo hình ảnh phản quang trên tấm kính, cô nhìn thấy rất rõ ràng gã đàn ông đội mũ sụp đứng sau cô cách đấy không xa.
….
Hình như là, cô bị theo dõi.