EM, EM LÀ CỦA ANH

Ngày thứ tám, là ngày đi làm lại.

Trì Uyên nằm liệt trên ghế xoay, đưa qua đưa lại, Thư Ưu gõ cửa bước vào nhìn thấy ông chủ của bọn họ một bộ dáng cà lơ phất phơ*.

*Có những cử chỉ, hành vi không đứng đắn của kẻ du đãng và lêu lổng

“Ông chủ, năm mới vui vẻ.” Thư Ưu đặt tài liệu lên bàn, “Suy sụp như vậy, bộ công ty chúng ta sắp phá sản hả?”

Trì Uyên liếc Thư Ưu với đôi mắt thâm quầng, “Mau lên, mau chạy đi ăn máng khác thôi*.”

*Nói về chuyện đổi chỗ làm, đổi công việc theo kiểu châm chọc

Thư Ưu chịu thua, “Thôi, để tôi vì ông chủ phục vụ lần cuối. Bữa sáng hôm nay muốn ăn gì?”

Trì Uyên nhíu mày, “Đi đại tiệm nào đi, tùy tiện mua gì cũng được, tôi không muốn ăn.”

Thư Ưu mua cháo trắng với bánh trứng hành.

Trì Uyên cười, “Sao không mua nguyên tiêu?”

“Vốn là muốn mua thêm nguyên tiêu, nhưng xếp hàng quá dài, trời lạnh, làm biếng.”

Trì Uyên múc một muỗng cháo, cháo quá lỏng, không sệt một chút nào.

Anh bỏ muỗng xuống, bánh trứng chắc chắn còn dở hơn nên chẳng thèm nhìn tới.

Thư Ưu buồn bực, “Anh trước kia chưa từng kén chọn như vậy, mới qua năm mà đã dễ tức giận như vậy?”

Trì Uyên nhíu mày, “Quá kinh khủng.”

Thư Ưu liền sáp lại, “Nói nói. Thân là một người trợ lý toàn năng, luôn sẵn sàng lắng nghe ông chủ.”

Trì Uyên nhíu chặt mày, nói cái gì?

Anh xua tay, “Vứt cháo đi.”

Thư Ưu đem bữa sáng vào như thế nào, bây giờ bưng nguyên xi ra như thế đó.

Trước khi đóng cửa, hắn lại ló cái đầu vào, hỏi, “Ông chủ, có muốn tôi mua nước uống Jingxi* cho anh không?”

*箱太太静心口服液

Ngày đầu tiên đi làm, thật bối rối.

Trì Uyên cảm thấy bản thân vô dụng đến tám phần, về nhà lập tức ngâm mình trong bồn tắm, có chút ấm ức.

Là cha anh làm nên sự tình lộn xộn này.

Mà cậu là người vô tội nhất.

Nhưng càng nghĩ tới Hàng Tuyên, trong lòng anh lại khó chịu, gần như nghẹt thở.

Trì Uyên nhìn nước trong bồn cười nhạo, “Mày đúng là thằng khốn.”

Nghĩ lại lời nói khốn nạn anh đã nói — Cậu nếu cố gắng thêm chút nữa, học xong cấp ba, sau đó đi thật xa, rời khỏi cái nơi khốn nạn này.

Đúng là làm cậu tổn thương rồi.

Kinh tởm.

Lúc đó Hàng Tuyên không lấy thùng nước xối anh, là do Hàng Tuyên tốt bụng.

Trì Uyên chìm hẳn xuống nước, nín thở đủ hai phút mới đứng dậy.

“Đồ khốn.” Anh lại chửi nhỏ một lần.

===================

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi