EM, EM LÀ CỦA ANH

Hàng Tuyên bưng ly trà trái cây size lớn, hút một cách vui vẻ.

Trì Uyên nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi không nhịn được cười.

Hai người xếp hàng mua trà sữa, Hàng Tuyên đứng trước Trì Uyên, ngửa cổ đọc từ đầu tới đuôi menu trong cửa hàng, một chữ cũng không bỏ sót, lẩm bẩm nói, “Woah có nhiều vị quá.”

Trì Uyên phát hiện bản thân rất thích vẻ mặt không giống ai này của cậu.

Anh cười nói, “Đúng vậy, đi cửa hàng khác còn nhiều vị hơn nữa. Em chọn xong chưa? Sắp tới chúng ta rồi.”

Hàng Tuyên lung tung “Dạ dạ”, một bên nghe tiếng chị thu ngân “Hoan nghênh quý khách ghé thăm*”, một bên nhìn chằm chằm bản giá xem loại nào tốt nhất, thế là đôi mắt không lo nhìn đường cả người đụng vào kính ngăn của tiệm.

*Hoan nghênh quang lâm – 欢迎光临

Chị thu ngân kêu lên, “Cẩn thận! Có sao không?”

Trì Uyên mỉm cười, đưa người con trai đang mặt mày đỏ bừng tới trước mặt mình, ấn vào vai cậu nói với chị gái, “Không sao đâu. Làm cho em ấy ly trà trái cây đặc biệt, uống cho tỉnh táo.”

Lại cúi đầu hỏi Hàng Tuyên, “Hử? Được không, trà trái cây?”

Hàng Tuyên xấu hổ muốn bốc hơi tại chỗ, vội vàng gật đầu, “Nghe theo anh.”

Tâm trạng Trì Uyên đang rất tuyệt.

Hai người đi thang máy lên tầng đồ ăn, Trì Uyên hỏi, “Tỉnh rượu rồi hả? Lúc nãy đụng có đau không?”

Hàng Tuyên cắn bẹp ống hút, thật muốn giả vờ câm điếc.

Trì Uyên mỉm cười, tốt bụng đổi chủ đề, “Muốn ăn cái gì?”

Hàng Tuyên hút lên một miếng quất, nhai nhai chua nhăn mặt, cậu cố ý trả thù, “Em cảm thấy, mình sắp uống no rồi.”

Trì Uyên chịu thua.

Cuối cùng cả hai đi ăn món Nhật.

Sau khi ăn xong, trên gương mặt thỏa mãn của Hàng Tuyên hiện lên hai lúm đồng tiền, “Thật ra, em cũng có thể làm món sushi.”

“Ừ, phải không?” Trì Uyên trêu ghẹo, “Khi nào thì tôi được ăn?”

Hàng Tuyên hắc hắc cười, có lẽ do uống hơi nhiều rượu sake.

“Bánh rán cuộn khoai tây thái sợi, đem bánh rán đổi thành cơm, khoai tây thái sợi đổi thành dưa chuột, cái kia cái gì chà bông linh tinh.”

Trì Uyên nhìn khuôn mặt cậu ửng đỏ, cởi bỏ khăn quàng vừa nãy đã quấn cho cậu, quàng hờ lên cổ mình.

“Ăn uống no say chưa? Tiếp theo chúng ta nên làm chính sự thôi?”

Hàng Tuyên “Hả?”, mơ mơ hồ hồ bắt được trọng điểm, “Chính sự?”

Việc chính sự đầu tiên: Mua điện thoại, đăng ký sim.

Thứ hai: Mua giày.

Chính sự thứ ba: Mua quần áo.

Cuối cùng: Mua vật dụng hàng ngày.

Hàng Tuyên thụ sủng nhược kinh, lòng lại nóng như lửa đốt, cả hai tay cậu cầm đầy bao lớn bao nhỏ.

Ban đầu, Hàng Tuyên còn có thể hiểu, mua hai giỏ đồ dùng cá nhân.

Chỉ là dần dần, Trì Uyên đem từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới người cậu đều mua vài bộ.

Mặc kệ cậu nói như thế nào “Em không muốn nữa”, thậm chí “Em không thích nó”, Trì Uyên đều dùng một ánh mắt — tôi bỏ tiền ra mua đồ, em không được hé răng.

Chỉ cần Trì Uyên cảm thấy đẹp, hợp mắt, vừa người, lập tức bỏ vào giỏ hàng.

Hàng Tuyên sốt ruột nghẹn đỏ mặt, cả đầu đều là ba chữ to đùng “Bị bao dưỡng”, tiếp tục đau khổ đi theo anh lựa đồ.

Trì Uyên muốn xoa xoa cậu, nhưng không thể ra tay, bây giờ cả người treo đầy bao đồ nặng trĩu.

“Tiếc thật, nên kêu cái tên Thư Ưu kia ở lại, nếu không thì có thể mua thêm rồi.”

Hàng Tuyên gần như cầu gia gia cáo nãi nãi*, “Trì Uyên!”

*Xin ông thề bà – 求爷爷告奶奶 Cầu xin giúp đỡ trong sự bất lực

Trì Uyên nín cười nhìn cậu, “Sao.”

Hàng Tuyên chạy ra phía sau dùng bả vai đẩy anh, “Mau về nhà đi!”

Trì Uyên dựa vào cậu, nhắm mắt đi theo, “Về về về.” Còn cố ý chọc cậu, “Mua đủ chưa?”

Hàng Tuyên nổi giận, lại không dám thật sự giận anh, “Anh là muốn em nhảy dựng lên giậm chân sao? Còn muốn em mắng anh hả?”

Trì Uyên hết sức vui mừng, anh thật sự cảm thấy Hàng Tuyên có chút đáng yêu.

===================

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi