EM, EM LÀ CỦA ANH

Xe chạy trên đường, mới phát hiện ban đêm lại có tuyết.

Những ánh đèn neon nhấp nháy bất tận trên con phố dài.

Hàng Tuyên ngơ ngẩn, cảm thấy nhịp tim mình đập còn muốn sặc sỡ hơn tụi nó.

Trong lòng ngực cậu có một túi bánh, một hộp là vị phô mai, hộp còn lại là nam việt quất.

Lúc ấy hai người đang đi về hướng thang máy, đi ngang qua cửa hàng bán bánh ngọt, chị bán hàng đã chạy tới đưa cho bọn họ một tờ phiếu sản phẩm, “Ưu đãi ngọt ngào ngày Lễ Tình Nhân, mua một tặng một tất cả sản phẩm, một ngày cuối cùng.”

Ồ, chính xác hôm nay là 15 tháng 2, hôm qua là Lễ Tình Nhân.

Vẻ mặt Hàng Tuyên xấu hổ, Trì Uyên cười cười, “Muốn ăn sao? Muốn ăn thì nói, chúng ta tranh thủ chiếm tiện nghi* một chút.”

*kiểu kiểu là lợi dụng, nhưng mình thấy để nguyên hay hơn

Là anh chiếm tiện nghi Hàng Tuyên, chiếm tiện nghi cậu vào ngày Lễ Tình Nhân.

Đầu ngón tay Hàng Tuyên sờ lên túi giấy, hết lần này tới lần khác ngấu nghiến chữ “Tình nhân” trong lòng mình.

Nếu thật sự có thể trở thành người yêu của Trì Uyên, thì tốt quá rồi.

Muốn anh thế nào cũng được.

Sinh một đứa nhỏ cũng được.

Ờm… Không tốt lắm… hiện tại Trì Uyên còn mâu thuẫn về chuyện sinh con muốn chết.

Vậy…

Nói tóm lại, dù sao, mặc kệ thế nào cũng được.

Hàng Tuyên nhẹ nhàng thở dài, u sầu với tâm tư thầm kín của mình.

Hiện tại Trì Uyên tốt với mình như vậy, là bởi vì đồng tình? Hay đau lòng?

Khả năng “Thích”, Hàng Tuyên nghĩ cũng không dám nghĩ.

Dừng xe chờ đèn đỏ.

Trì Uyên gác cùi chỏ lên kính xe, nghiền ngẫm bộ dạng hoảng hốt của Hàng Tuyên, lát sau lại trêu chọc cậu, “Đồ đã mua xong rồi, em còn không hé răng sao?”

Hàng Tuyên liếc anh một cái, lại thu hồi ánh mắt, “Mạc vẫn còn, chờ về nhà, tính tổng cộng hết bao nhiêu tiền.”

Trì Uyên “Hả?”, “Làm sao? Muốn trả tiền lại cho tôi?”

Hàng Tuyên trịnh trọng gật đầu, “Đúng vậy. Lúc trước anh có nói, anh bởi vì tán gia bại sản nên mới mua nhà ở Sơn Hải Quan.”

Trì Uyên nói “Đúng vậy, làm sao bây giờ? Hôm nay lỡ tiêu xài quá tay, tháng sau lại phải trả nợ thẻ tín dụng rồi.”

Sau khi nghe xong Hàng Tuyên sốt ruột nhíu mày, “Em đi kiếm tiền phụ anh trả nha, ngày mai em sẽ ra ngoài tìm việc làm, Diên Lan lớn như vậy, luôn có chỗ cần tuyển người mà.”

Đèn xanh bật sáng, xe chuyển động chậm rãi.

Trì Uyên dựa vào ánh đèn đường nhìn Hàng Tuyên, thân hình gầy gò đang khoác áo lông vũ của anh, mái tóc bị mũ đè lên, yên tĩnh lại ngoan ngoãn, nếu không nhìn chứng minh thư, thật sự nghĩ cậu chỉ mới 18 19 tuổi.

Đúng là lừa đảo.

Trì Uyên đã ảo tưởng tới trường hợp mình phải tới hang ổ bán hàng đa cấp để cứu cậu về.

Trì Uyên cười khổ, trấn an cậu, “Khi nào kinh doanh tốt, số tiền đã xài hôm nay nháy mắt là kiếm lại được thôi.”

Hàng Tuyên sửng sốt, hỏi, “Vậy, vậy khi kinh doanh không tốt thì sao?”

Trì Uyên suy nghĩ một chút, “Có lẽ sẽ như một giấc ngủ?”

Hàng Tuyên vẫn là sửng sốt, “Anh, anh sẽ không gạt em chứ?”

Trì Uyên phụt một tiếng cười, “Lúc trước lừa em chuyện phá sản, lừa em chuyện tiêu xài thẻ tín dụng quá mức, em tin hết, nhưng khi nói thật thì sao em lại nghi ngờ?”

Hàng Tuyên có chút tức giận, lại có chút ấm áp, lẩm bẩm nói, “Anh không cần gạt em, em… Em đều sẽ tin là thật.”

Trì Uyên cười ồ lên, ánh sáng nhu hòa làm ấm áp thêm, như có mê hoặc.

Trì Uyên “Ừ” nói, nghe giống như đảm bảo, “Đương nhiên.”

===================

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi