EM, EM LÀ CỦA ANH

Hôm nay Trì Uyên có chút thời gian để ngủ được một giấc trưa trên ghế sofa rồi.

Trông Hàng Tuyên còn vui hơn cả người được ngủ trưa kia nữa, chủ động cài báo thức, “Lát nữa em sẽ gọi anh dậy nha.”

“Em cũng qua đây ngủ chung đi.” Trì Uyên mở cửa tủ cách ra, lấy ra một tấm thảm mỏng trong ngăn dưới cùng.

Hàng Tuyên đơ ra một lúc, nhìn sofa, “Không, không cần đâu ạ, em không buồn ngủ.”

Cái sofa đó ngủ một người thì được, hai người cùng nằm sẽ không thoải mái đâu.

Trì Uyên cong khóe môi lên cười cười, đặt thảm lông lên sofa, sau đó cong lưng xuống, không biết làm gì đó, vậy mà lưng dựa lại bị lật xuống, trong nháy mắt sofa đã biến thành giường.

Hàng Tuyên ngốc luôn rồi.

“Còn… còn có thể như vậy sao?” Hàng Tuyên chạy đến ấn ấn mặt giường, “Còn có thể như vậy sao?”

“Ừ, còn có thể như vậy đó.” Trì Uyên đi tắt đèn, thả rèm cửa sổ xuống, căn phòng lập tức trở nên âm u.

“Mặc dù không rộng mấy, nhưng nhồi nhét một chút cũng không có vấn đề gì lớn đâu.”

Hàng Tuyên lập tức nhớ lại buổi tối hôm Trì Uyên quay về thôn nhỏ, hai người cùng nhau ngủ dưới một tấm chăn.

Được ôm chặt lấy, cái ôm ấm áp, hơi thở nhẹ nhàng, còn có tiếng tim đập trầm ổn.

Hàng Tuyên cảm thấy không tốt lắm, nhìn thấy Trì Uyên từng bước đến gần, cơ thể như bị thiêu đốt, còn nóng hơn lúc đạp xe đến đây nữa.

Cậu gấp gáp xoay người đi, nhìn thấy cửa ngăn dưới cùng của tủ sách còn chưa đóng, gần như muốn cám ơn ông trời.

Bước nhanh đến đó, lúc ngón tay chạm vào tấm thủy tinh lạnh lẽo, hận không thể dán cả gương mặt nóng rẫy của mình lên để hạ nhiệt.

Trì Uyên đứng ở sau lưng hỏi, “Sao thế? Mau qua đây.”

Hàng Tuyên lắp bắp “ừm ừm” hai tiếng, “Tủ sách vẫn chưa đóng, em…”

Cuối câu đã đứt đoạn, vì Hàng Tuyên nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ, rất giống với chiếc cậu dùng thân sậy tự đan.

Trì Uyên nghi hoặc mà bước qua đây, thuận theo tầm nhìn của cậu, ngay lập tức hiểu ra.

Hàng Tuyên thật muốn hỏi cho ra lẽ, lại không biết phải mở lời như thế nào, ngẩng đầu lên nhìn Trì Uyên, trong đôi mắt tràn ngập mê mang.

Tim Trì Uyên đã mềm nhũn, thậm chí còn não bổ ra được cả tình tiết “Anh có thuyền ở ngoài”.

“Ngày lễ tình nhân, Thư Ưu nhìn thấy một bà lão đội tuyết bán những món đồ thủ công này bên lề đường, một hơi mua hết rồi đem tặng cho mọi người.”

Trì Uyên mở cửa kính ra, lấy chiếc thuyền nhỏ ra đặt vào lòng bàn tay Hàng Tuyên.

“Cậu ta nói giữ chiếc thuyền nhỏ đẹp nhất lại cho tôi đó, chính là chiếc này.”

Hàng Tuyên bắt đầu phiền não bản thân, nhiệt độ cơ thể bởi vì cảm giác thất lạc đã hạ xuống hoàn toàn nay lại dâng lên lần nữa.

Khoảnh khắc nhìn thấy nó, trong lòng cậu đã xuất hiện rất nhiều suy đoán.

Thậm chí còn đoán là có phải Trì Uyên đã phát hiện cậu đã giấy thuyền nhỏ vào trong ngăn kéo, lúc rời khỏi đã lén lút lấy theo.

Nhưng chiếc thuyền này căn bản không phải do cậu đan mà.

Hàng Tuyên giả bộ bình tĩnh mà xem xét nó một vòng, nhỏ giọng nói, “Đẹp thật nha, đầu thuyền còn tô chút đỏ làm điểm nhấn nữa.”

Trì Uyên đặt thuyền nhỏ về lại tủ, nắm tay Hàng Tuyên dắt về phía sofa.

Thực ra nó căn bản không phải là màu sơn, là do lần hắn một tay nắm lấy nó gọi điện thoại về nhà kia, đâm vào thịt nhiễm phải máu.

Dùng gối lưng làm gối đầu, tấm thảm mỏng phủ lên hai người.

Trì Uyên vẫn như cũ, lồng ng.ực ép vào lưng ôm người vào lòng.

Hắn nhẹ giọng nói, “Thuyền nhỏ của em đan đâu rồi?”

Hàng Tuyên đã sắp nóng đến bốc hơi rồi, không dám nhúc nhích đến cổ cũng cứng ngắc, nhất là vành tai của cậu, dùng khoảng cách gần như vậy nghe Trì Uyên nói, nóng đến giống như có thể hòa tan luôn rồi.

Hàng Tuyên nỗ lực mở to mắt, không để não mình vì nóng quá mà phát hư, lẩm nhẩm trả lời, “Trong phòng ngủ của anh, trong ngăn kéo đầu giường.”

Nghe qua Trì Uyên còn tưởng cậu đang nói ở Sơn Hải Quan, nhưng nhớ lại Hàng Tuyên chỉ vào phòng mình khi hai người cùng nhau dọn vệ sinh nhà cửa mà thôi.

“Đợi sang năm mới chúng ta về đó, tôi sẽ móc nó vào chìa khóa luôn.” Trì Uyên xoa xoa canh tay mảnh khảnh của Hàng Tuyên, “Hy vọng ba tôi không quăng bậy bỏ bậy.”

Hàng Tuyên đã sắp không chịu đựng nổi niềm vui sướng này rồi, đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước.

“Em… Nếu như bỏ rồi, em đan lại một chiếc cho anh, có được không?”

Trì Uyên nhịn không được mà cười một tiếng, “Đương nhiên là được rồi.”

Người nói không buồn ngủ ngược lại ngủ trước rồi.

Trì Uyên nhắm mắt lại thả hồn đi một lúc, bên mũi là mùi hương dầu gội đầu giống với mình, môi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của người trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi