EM, EM LÀ CỦA ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hành lý của Hàng Thần bị mất rồi.

Hàng Tuyên ôm lấy điện thoại, càng nghe em trai nói, chân mày càng nhăn chặt lại, lời trách móc cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Trì Uyên ngồi đối diện cậu đang gọi món, sợ cậu không quen ăn beefsteak nên gọi thêm một đĩa mì Ý, lại thêm mấy món điểm tâm ngọt.

Hàng Tuyên không thể nghe em trai mình khóc, buồn lo đến mặt cũng xịu xuống, ngón tay móc móc khăn giấy của quán người ta đến nát cả ra.

“Đừng lo quá, anh sẽ không nói với mẹ đâu. Em đừng khóc, khóc cũng vô dụng thôi.” Hàng Tuyên an ủi, “Bây giờ đã sắp 8h30 rồi, em đang ở đâu đấy?”

Hàng Thần khóc thút thít, “Trong kí túc xá. Bóp tiền em luôn để trong người, thẻ căn cước và thẻ học sinh đều vẫn còn.”

Hàng Tuyên nói, “Xem như là chút may mắn trong bất hạnh đi.”

Đột nhiên Hàng Thần lớn tiếng nói, “Anh hai, từ năm mới anh qua nhà họ Trì đến giờ em đã không còn gặp được anh nữa.”

“Em học đại học nửa năm cũng đâu gặp được anh đâu, còn dài hơn một tháng từ đầu năm tới bây giờ sao?”

Ngữ điệu không rõ ràng này trong nháy mắt khiến hai anh em trầm mặc.

Hàng Tuyên thở dài, có chút hối hận, “Sao thế, em muốn nói gì?”

Hàng Thần lẩm nhẩm, “Em muốn anh đến gặp em, lại sợ bây giờ anh ở Diên Lan bận việc, không rảnh.”

Không phải là một chuyện vui, điện thoại vừa cúp tâm trạng của Hàng Tuyên cũng cực kỳ sa sút.

Cậu cúi đầu chuyển một ngàn tệ (~3 triệu rưỡi vnđ) qua cho Hàng Thần, lại nhắn tin: Để anh kiểm tra vé xe, em gửi định vị của trường em cho anh đi.

Trì Uyên đẩy ly nước ép nhiệt đới* đến trước mặt Hàng Tuyên, “Ngọt đó, uống thử một chút đi.”

*: ảnh mình họa



Lúc này Hàng Tuyên mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy ly nước màu xanh biển, nghi ngờ nói, “Sao màu lại giống nước tẩy bồn cầu thế?”

Nói xong mới nhận ra miệng nhanh hơn não, xấu hổ nhấp một miếng trong tiếng cười nhẹ của Trì Uyên, “Lại khá ngon nha.”

“Em trai em sao rồi?” Trì Uyên hỏi.

Đôi mày mới tách ra của Hàng Tuyên lại nhíu chặt.

“Đến ngày nhập học nên em ấy ngồi xe lửa trở về trường, phải ngồi bốn ngày, có lẽ là toa xanh lá* quá nhiều người, vào ngày cuối cùng em ấy nhịn không nổi nữa ngủ một giấc, hành lý thế mà mất rồi.”

*:  nguyên văn “绿皮车”, tiếng Anh là Green-skinned train, là toa tàu dành để chở người của xe lửa bình thường, hình như chỉ có ghế ngồi.





“Năm mới lúc em ấy về nhà là nói muốn mua laptop, dùng cho chuyên ngành, em ấy học kỹ sư dự toán*, phải dùng cái C… gì đó, em không nhớ nữa, là một phần mềm để vẽ hình, phải mua một chiếc laptop.”

*: thường gọi là QS (Quantity Surveyor).

Trì Uyên là ngành kinh tế, nhưng ít nhiều cũng từng nghe qua một chút, “Có lẽ là CAD.”

Hàng Tuyên chẹp miệng, tiếp tục nói, “Trước khi em đến nhà anh, mẹ em đã lấy hết tiền của em rồi, lại mượn thêm một chút, gom góp được đủ tám ngàn (~28 triệu vnđ) cho em ấy, một xấp một trăm, may vào trong túi của quần bông, đặt ở dưới cuối của vali, đợi đến khi em ấy về đến trường rồi mới lấy ra lại.”

Trì Uyên cũng không biết phải nói gì.

Hàng Tuyên gắp mì Ý lên, không vui vẻ mấy mà hút mì, giây tiếp theo lại khen ngợi, “Ưm ưm! Món này cũng ngon!”

Trì Uyên nhìn bộ dạng vui buồn thất thường của cậu, vừa đau lòng vừa thích đến không được, cắt thịt bò ra đặt lên đĩa mì.

“Ngày mai tôi không thể vắng được, ngày mốt rồi đi được không?”

“Ả? Không cần không cần!” Hàng Tuyên còn đang nghĩ phải làm sao xin phép với Trì Uyên cho mình đi hai ngày đây, nếu như cậu đi gặp Hàng Thần thì phải ủy khuất Trì Uyên ăn cơm ngoài rồi.

“Một mình em đi là được, ngày mai đi, em đã xem vé xe hết rồi, trưa ngày mốt là em về lại rồi.”

Trì Uyên ngừng lại hoạt động của mình trong chốc lát, hắn nhớ Hàng Tuyên đã từng nhắc tới, đại học của Hàng Thần ở phía Bắc, cách Diên Lan hơi xa.

“Cũng có thể kiểm tra vé máy bay thử xem, có đôi khi vé máy bay còn tiết kiệm hơn vé xe đó.”

Hàng Tuyên có chút hổ thẹn, cúi đầu ăn mì không trả lời.

Trì Uyên cười nhìn cậu, “Hửm? Vậy tôi mua cho em luôn nha?”

Hàng Tuyên đang nhai một miếng thịt bò bự, không rõ ràng mà vội vã ngăn cản, “Đừng!”

Trì Uyên cố ý chọc ghẹo, “Không phải rất thích ngồi máy bay sao?”

Hàng Tuyên thẹn thùng đến không biết phải làm sao, nhìn thấy Trì Uyên lấy điện thoại ra, gấp gáp vừa giơ tay ngăn cản vừa mở miệng nói ra lời thật lòng.

“Em muốn… em muốn để dành để ngồi cùng với anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi