EM, EM LÀ CỦA ANH

Đến khi ăn cơm chiều, cha Trì rất tinh quái, chỉ ra mấy món dở mà con trai ông nấu.

Trì Uyên bị chọc muốn xù lông, đặt đũa xuống, “Làm sao? Con ngày nào cũng tăng ca lo chuyện công ty, nấu ăn qua loa hoặc là ăn cơm hộp, hoặc uống đến nôn ra trên bàn tiệc, còn có thể nấu cơm cho cả nhà đã là tạ ơn trời đất rồi, cha lại đi soi mói?”

Trì Uyên không ăn, Hàng Tuyên cũng vội vàng đặt đũa xuống.

Dì Trương đau đầu, mà có làm sao cũng phải hòa giải.

Cha Trì “Tặc lưỡi”, trong lòng sốt ruột con trai mình không hiểu chuyện, mới cưới về sao có thể chiều chuộng vợ như vậy chứ? Còn coi như là làm đúng vậy? Mai mốt có con, còn không phải để nó quậy lật trời.

Cha Trì vẫn ra uy, “Tao soi mói chỗ nào? Có một câu nói.”

“Vậy cha từ từ mà nói.” Trì Uyên cảm thấy rất mệt mỏi, trong một năm này, anh với cha ngoại trừ cãi nhau thì không còn chuyện gì khác, anh nắm tay Hàng Tuyên đứng dậy, “Chúng ta về phòng.”

Cha Trì không phát uy được, “Mày đứng lại!”

Trì Uyên không để ý, lại nghe thấy dì Trương ở phía sau trách ông, “Ông thì hay rồi, con nó vất vả về thăm nhà, ông nói coi ông đang làm cái gì…”

Hai người trở về phòng, Hàng Tuyên không biết làm sao.

Trì Uyên vỗ vỗ mép giường, muốn cậu lại đây ngồi, hỏi “Ăn no chưa?”

Hàng Tuyên gật gật đầu, thật ra cậu ăn không no.

Trì Uyên bật cười, “Làm sao bây giờ, tôi còn chưa no. Cậu làm đồ ăn rất ngon, đừng nghe cha tôi nói bậy.”

Hàng Tuyên mím môi, do dự nói, “Bây giờ chắc bọn họ ăn xong rồi, hay là em xuống bếp trộm nấu nguyên tiêu cho anh ăn được không?”

“Được chứ. Bỏ nhiều đường một chút, tôi thích ăn ngọt.”

“Dạ được. Em, em cũng thích ngọt.”

Cha Trì tuy rằng kén cá chọn canh, nhưng vẫn quét sạch mấy món trên bàn, Ăn xong lại cùng dì Trương dọn dẹp.

Hai người ngồi trong phòng đợi đèn ngoài kia tắt hết, chờ đến khi bọn họ về phòng, mới lén lút chạy vào bếp.

Một chén nguyên tiêu bỏ thêm hai khối đường phèn, lần này không cần phải lấy hai cái muỗng, Trì Uyên tự ăn một miếng, lại đút Hàng Tuyên một miếng, hai mươi mấy cái nguyên tiêu mềm mại, một lát sau chỉ còn lại nước canh.

“Muốn húp không?” Trì Uyên múc một muỗng, đưa đến bên môi Hàng Uyên, “Canh cũng rất ngon.”

Tim Hàng Uyên như không còn của mình nữa, cậu vừa mở miệng, nước canh ngọt ngào ấm áp chảy đến dạ dày, làm cậu muốn khóc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi