EM, EM LÀ CỦA ANH

Hôm nay Trì Uyên nổi hứng dậy sớm, trời ngoài cửa sổ tối đen, gà còn chưa có động tĩnh.

Hàng Tuyên mặc quần áo vào, lại gấp chăn bông, nhìn thấy Trì Uyên còn đang ngáp ngắn ngáp dài tìm vớ khắp nơi, cậu thấy vậy liền nói, “Anh ngủ thêm một lát đi.”

Trì Uyên không trả lời, tối hôm qua trước khi ngủ anh có dặn Hàng Uyên dậy thì nhớ kêu anh dậy chung.

“Anh ngủ thêm đi.” Hàng Tuyên hối hận rồi, không nên đánh thức anh.

Trì Uyên mang vớ ngược cũng không để ý, thật ra anh biết cha mình hay soi mói trên bàn ăn, chính là muốn ra uy với Hàng Uyên.

Ấu trĩ.

Trì Uyên mặc áo khoác vào, lạnh run, anh vừa đi ra ngoài vừa hỏi cậu, “Bữa sáng hôm nay cậu làm món gì?”

Có Trì Uyên ở đây, Hàng Tuyên chưa từng chạm qua một ca nước lạnh nào.

Trên bàn ăn có cháo trắng với trứng cuộn hành lá.

Cha Trì không tìm được chỗ để chê, ăn liền hai tô cháo lớn, “Bữa này coi như tạm được.”

Trì Uyên bĩu môi.

Cha Trì nhìn thấy anh sắp nổi nóng, được dì Thanh đá đá chân dưới gầm bàn mới không tiếp tục chọc giận anh, chỉ hỏi, “Khi nào mày đi?”

Trì Uyên nói, “Ngày mốt phải lên máy bay, nên ngày mai ăn cơm trưa xong thì con đi.”

“Ngồi máy bay cái gì, rơi xuống rồi sao, nghèo còn bày đặt khoe khoang.” Cha Trì cười toe toét, thấy Trì Uyên không thèm đếm xỉa tới ông, thì tự lấy bánh ăn đầy miệng, cũng nâng giọng lên rất nhiều, “Vợ cũng đã cưới về cho mày rồi, còn không mau hoàn toàn nhiệm vụ của mày đi!”

Trì Uyên nghe xong liền bỏ đũa xuống.

Cha Trì cười nói, “Làm sao! Cái này là việc của mày chứ của ai, sau này mang thai cũng không cần mày, con cũng không phải mày đẻ, đúng là lợi cho mày quá rồi còn gì! Cho mày đi ra ngoài học là để mày báo đáp cha mày như vậy hả?!”

Trì Uyên mở miệng mà không thể phát ra tiếng nào, lại mở miệng nhưng cũng biết nói gì, cuối cùng một câu cũng không muốn nói, cũng lười nói.

Bữa sáng cứ như vậy ăn cũng không yên.

Trì Uyên đóng sầm cửa, không về phòng mà trực tiếp bước ra khỏi nhà.

Hàng Tuyên đi theo phía sau, nhìn thấy anh bóng dáng nổi giận đùng đùng, muốn đuổi theo nhưng không kịp.

Mãi cho tới lúc ăn cơm trưa, Trì Uyên mới trở về.

Vừa về liền thấy Hàng Tuyên đang ngồi rửa chén kế bên giếng nước, thau nước không có một chút nhiệt độ.

Lửa giận vốn dĩ chưa được dập tắt bây giờ lại bùng lên

Trì Uyên tức giận, “Cậu có phải là đứa ngốc không?!”

Hàng Tuyên đang ngồi trên ghế đẩu ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt tràn đầy bi thương cùng vô tội.

Trì Uyên thở dài, “Nấu nước nóng khó vậy à?”

Đôi môi nhợt nhạt của Hàng Tuyên hé mở, nhỏ giọng nói, “Dùng nước lạnh là được rồi. Nấu nước nóng tốn củi, mùa đông đi đốn củi rất cực, mà mua củi thì lại tốn tiền.”

Trì Uyên đè tay lên ngực hít sâu, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hút một hơi lớn, “Cậu nghĩ tôi cho cậu ở đây là để trả tiền củi? Hả?”

Hàng Tuyên có chút uất ức, cắn chặt môi chịu đựng chua xót trong lòng.

Hút xong ba bốn hơi, sau đó nghiền nát tàn thuốc dưới đế giày.

Trì Uyên vào nhà đem ra một nồi nước nóng, cả nồi bốc hơi nghi ngút được đổ ào xuống cái thau của cậu.

Trong chốc lát nhiệt độ tăng lên, làm cho Hàng Tuyên đỏ cả hai mắt.

Trì Uyên không nhìn cậu, sợ phiền, xắn tay áo ngồi xổm dưới đất lấy một cái dĩa.

“Tôi tưởng rằng cậu với những người kia khác nhau, rốt cuộc cũng giống nhau không nghe lời.”

===================

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi