EM GÁI CỦA GIAN THẦN

Chuyện Lý Duy Nguyên đến gặp mặt Tạ Uẩn tất nhiên là một chuyện bí mất, thậm chí cũng không ai biết bọn họ đã nói gì với nhau.

Đã sắp đến ngày Hoàng Thượng băng hà, Lâm Uyển biết rõ hôm nay sau khi lên triều, các vị hoàng tử cùng đám đại thận theo phe mình sẽ tranh đấu kịch liệt ép Hoàng Thượng phải lập trữ quân, đến tối Hoàng Thượng sẽ băng hà.

Tất nhiên đêm nay trong hoàng cung sóng ngầm mãnh liệt, không thể nào bình yên. Trong lòng nàng lo lắng không thôi.

Bất quá Lý Duy Nguyên đã an bài ổn thỏa mọi chuyện, cho nên nàng cũng an tâm hơn phần nào. Nhưng điều nàng không yên lòng nhất đó chính là Lý Duy Nguyên.

Bởi vì hắn lo lắng đột nhiên Thuần Vu Kỳ sẽ đến Lý phủ gây khó dễ, vì vậy hắn đã tăng cường ám vệ xung quanh phủ, còn dặn dò Lâm Uyển không nên rời khỏi phủ.

Lâm Uyển đương nhiên đồng ý, bất quá vẫn luôn lo lắng. Tuy rằng lúc ấy nàng từng viết ngày Hoàng Thượng băng hà sẽ là một ngày kinh động, nhưng rốt cuộc kinh động như thế nào, nàng không hề suy nghĩ viết rõ chỉ là viết vài câu qua loa mà thôi.

Cho nên sáng ngày mai trong cũng cuối cùng sẽ phát sinh ra chuyện gì thật lòng nàng không thể đoán ra. Hơn nữa ngày mai đối với Lý Duy Nguyên là một ngày....

Nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của nàng, Lý Duy Nguyên đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nàng, còn cười nói: " Sao nào, nàng không tin tưởng ca ca sao?"

Lúc này nàng không nên tạo cho hắn thêm gánh nặng, cho dù nàng vẫn luôn lo lắng, nhưng vẫn cười nói: " Không có, ta rất tin tưởng ca ca."

Chỉ là trong lòng nàng vẫn không thay đổi. Phải biết rằng lúc trước chính nàng đã cấp cho Tạ Uấn cùng Thuần Vu Kỳ có rất nhiều lợi thế....

Lý Duy Nguyên mỉm cười sờ đầu nàng, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, ôn nhu nói: " Ngoan ngoãn ở lại đây chờ ca ca trở về."

Lâm Uyển ngoan ngoãn gật đầu, nhìn hắn rời khỏi phòng. Sắc trời bên ngoài đã sáng hơn, còn có một vài tia nắng.

Lâm Uyển vịn tay vào khung cửa, nhìn Lý Duy Nguyên một thân quan phục đỏ, bên hông đeo ngọc bội, thân ảnh đĩnh bạc cao lớn từ từ biến mất trong ánh nắng sớm. Không hiểu vì sao, bỗng nhiên nàng cảm thấy khoé mắt có chút cay cay.

Chàng nhất định phải bình an quay trở về nhé, trong lòng nàng thầm nói, chàng đã hứa với ta suốt đời sẽ ở bên cạnh ta, nếu đã hứa thì phải thực hiện đấy nhé.

*

Hoàng Thượng bệnh nặng đã nhiều ngày không thượng triều. Đúng như lời Lâm Uyển nói, hắn vừa vào cung không bao lâu liền có nội thị vệ và cấm vệ quân mời hắn vào Càng Thanh cung, nói rằng Hoàng Thượng có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Chờ sau khi hắn đến nơi, bên trong phòng đã có mặt hai vị hoàng tử, ngay cả Thuần Vu Kỳ cùng những đại thần đắc lực nhất của Hoàng Thượng cũng đã ở đây.

Đồng thời bên ngoài truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập, sau đó một đám cấm vệ quân đã canh giữ bên ngoài.

Mọi người nhìn thấy Hoàng Thượng yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, trong lòng bọn họ đều cảm thấy bất an.

Nhiều ngày qua Hoàng Thượng không thượng triều, mà tin tức trong cung đều bị phong tỏa nghiêm ngặt, cho nên bọn họ không biết bệnh tình Hoàng Thượng đã nặng như vậy. Hơn nữa nhìn bộ dạng này của Hoàng Thượng chỉ sợ không cầm cự được bao lâu.

Như vậy hiện nay Hoàng Thượng gọi bọn họ cùng hai vị hoàng tử đến đây chắc là về việc lập trữ quân.

Thuần Vu Kỳ cũng cảm thấy kinh ngạc. Đột nhiên Hoàng Thượng lại bảo hai vị hoàng tử và bọn họ đến đây, còn cho canh phòng nghiêm ngặt, chắc hẳn là vì lo lắng lúc Hoàng Thượng truyền ngôi, các vị hoàng tử cùng phe phái của mình xảy ra xung đột, cho nên Hoàng Thượng mới làm như vậy vì sợ xảy ra biến cố.

Thời điểm đưa bọn họ đến đây cũng đồng nghĩ hạn chế tự do ra vào của bọn họ, coi như chặt đứt mọi liên lạc của bọn họ với bên ngoài.

Cho nên ngay từ đầu các hoàng tử đã trăm phương ngàn kế suy tính như thế nào, nhưng hiện giờ đã bị giam lỏng ở nơi này, không có mệnh lệnh của bọn họ, làm sao người bên ngoài biết đường nào hành động?

Hơn nữa nếu bên ngoài có bất kì động tĩnh gì, cũng không thể biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Chiêu này của Hoàng Thượng quả thực là đủ tàn nhẫn. Trong lòng Thuần Vu Kỳ khá bất ngờ, sau đó hắn lại nhìn đến Lý Duy Nguyên.

Lý Duy Nguyên vẫn luôn cúi đầu quỳ ở đó, vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra trong lòng hắn suy nghĩ những gì.

Nhưng Thuần Vu Kỳ biết, hắn sớm đã biết hôm nay sẽ phát sinh ra chuyện gì, thậm chí còn biết Hoàng Thượng sẽ nhường ngôi cho ai. Khẳng định hắn sớm đã có an bài.

Bởi vì Lâm Uyển là người biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra, làm sao nàng không nói cho Lý Duy Nguyên nghe?

Chỉ sợ nếu Lý Duy Nguyên muốn gây ra chuyện gì, có lẽ nơi này không có ai ngăn cản được hắn?

Thuần Vu Kỳ nhắm mắt lại, thầm thở dài một hơi. Lúc này Hoàng Thượng nằm trên giường đã lên tiếng.

Quả thực Hoàng Thượng bệnh rất nặng, nói một chút đã thở không ra hơi. Mặc dù như vậy, mọi người vẫn cung kính lắng nghe, càng không dám xem nhẹ.

Sau khi nói hết lời, Hoàng Thường lấy từ trong cái gối nơi đầu nằm ra một thánh chỉ, bảo mọi người đứng gần lại còn đưa thánh chỉ cho nội thị thái giám mình tin tưởng nhất đọc lên.

Đây chính là thời khắc quyết định vị hoàng tử nào sẽ lên ngôi, trong phòng mọi người đều im lặng tập trung lắng nghe.

Người được xướng tên chính là Đại hoàng tử. Đầu tiên mọi người đều yên lặng, theo sau Đại hoàng tử liền lên tiếng tạ ơn. Đám đại thần theo phe Đại Hoàng tử cũng lộ vẻ vui sướng.

Thuần Vu Kỳ cùng Tạ Uẩn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng trầm xuống. Bỗng nhiên lúc này Lý Duy Nguyên đứng lên, lập tức giựt lấy thánh chỉ trong tay nội thị thái giám, ánh mắt đảo qua thánh chủ, trầm mặc lên tiếng gọi hai tên cấm vệ quân đứng trong phòng, ra lệnh bắt lấy nội thị thái giám, đồng thời giận dữ nói: " Rõ ràng trong thánh chỉ viết là Tam hoàng tử Tạ Uẩn, ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, còn dám giả mạo ý chỉ của Hoàng Thượng, còn nói là Đại hoàng tử sao?"

Nội thị thái giám muốn lên tiếng phản bác, nhưng Lý Duy Nguyên đã trầm giọng phân phó hai tên cấm vệ quân: " Mau nhét vải vào miệng hắn, đem ra ngoài đánh chết."

Hiển nhiên hai tên cấm vệ quân chính là người của Lý Duy Nguyên, đối với lời hắn nghe theo râm rắp. Bọn họ nhanh tay nhét miếng vải đã chuẩn bị sẵn vào miệng nội thị thái giám, bắt trói hắn ta lôi ra ngoài.

Biến cố phát sinh đột ngột, Thuần Vu Kỳ chợt nhíu mày, thầm nghĩ chẳng phải mấy năm qua Lý Duy Nguyên luôn phò tá Đại hoàng tử sao?

Nhưng vì sao bây giờ lại phản Đại hoàng tử? Rốt cuộc Lý Duy Nguyên đang làm gì? Có phải Lâm Uyển đã nói gì đó với Lý Duy Nguyên?

Lúc này trong lòng Tạ Uẩn thầm nghĩ, chẳng phải mấy ngày trước Lý Duy Nguyên đã hứa cố sức giúp cho hắn lên ngôi hoàng đế đây sao?

Bỗng nhiên Đại hoàng tử đứng dậy, chỉ tay vào Lý Duy Nguyên, giận dữ nói: " Ngươi nói bậy gì đấy? Rõ ràng ý chỉ của phụ hoàng truyền ngôi cho ta, tại sao lại là Tam đệ? Rõ ràng ngươi mới là người giả mạo ý chỉ."

Còn lớn tiếng kêu: " Người đâu, mau đem cái tên loạn thần tặc tử này ra ngoài."

Nhưng đám cấm vệ quân không ai cử động, hiển nhiên bọn họ đã bị Lý Duy Nguyên khống chế bằng thuốc.

Trong lòng Đại hoàng tử trầm xuống, lại không sợ chết muốn cướp lấy thánh chỉ trong tay Lý Duy Nguyên, còn nói: " Vừa rồi ai ai cũng nghe thấy phụ hoàng truyền ngôi cho ta chứ không phải là Tam đệ."

Lúc này những đại thần theo phe Đại hoàng tử cũng đứng lên, đồng thanh lên tiếng. Hơn nữa trong lòng bọn họ cũng khá buồn bực, trước đây chẳng phải Lý Duy Nguyên theo phe Đại Hoàng tử sao, nhưng bây giờ lại phản như vậy? Nếu quả thực thế này, thực lực của Tam hoàng tử ngày càng lợi hại.

Lý Duy Nguyên đứng yên không lên tiếng, ánh mắt nhìn thoáng qua Đại hoàng tử cùng đám đại thần, sau đó lên tiếng ra lệnh cấm vệ quân tiến vào, còn phân phó bọn họ lôi đám đại thần ra ngoài. Cuối cùng hắn lại nhìn đến mọi người đang đứng trong phòng.

Gặp phải ánh mắt lạnh như băng của Lý Duy Nguyên, bỗng nhiên ai cũng đều lo lắng không dám nhìn đến hắn.

Lý Duy Nguyên chầm chậm lên tiếng: " Ta nói ý chỉ của Hoàng Thượng truyền ngôi cho Tam hoàng tử, còn ai có nghi ngờ gì không? Mau đứng ra."

Hiện tại thế cục đã rõ ràng, mọi người trong phòng giống như cá nằm trên thớt, còn Lý Duy Nguyên chính là thanh đao.

Ai dám đứng ra, tất nhiên thanh đao đó sẽ chém xuống người đó, vì vậy không ai dám phản kháng.

Biết rõ đại cuộc đã định nhưng trong lòng Đại hoàng tử vẫn không cam tâm. Hắn bước đến trước giường Hoàng Thượng, khóc ròng nói: " Phụ hoàng, cái tên Lý Duy Nguyên to gan lớn mật dám giả mạo ý chỉ. Người mau chính miệng nói ra người muốn truyền ngôi cho nhi thần đi."

Trong lòng hắn còn một tia hy vọng, mong rằng Hoàng Thượng sẽ chính miệng nói truyền ngôi cho hắn, như vậy những lời nói của Lý Duy Nguyên đều là giả.

Nhưng Hoàng Đế sớm đã nhắm mắt xui tay, vừa rồi khi ông ta nghe thấy Lý Duy Nguyên giả truyền ý chỉ, vì quá tức giận gân xanh đều nổi lên, còn đưa tay chỉ về phía Lý Duy Nguyên, cuối cùng lại trợn mắt trút hơi thở.

Lý Duy Nguyên vẫn đứng ung dung nhìn về phía lão Hoàng Đế. Hắn làm sao có thể sợ ông ta sẽ lên tiếng nói truyền ngôi cho Đại hoàng tử?

Bởi vì bên ngoài toàn là người của hắn, cho dù lão Hoàng đế có dùng biện pháp gì cũng phải nghe theo lời hắn mà thôi.

Bất quá hiện giờ lão hoàng đế đã trút hơi thở cuối cùng, Lý Duy Nguyên tiến đến giường đưa tay đặt ngay mũi ông ta, lại trầm giọng nói với những người đứng trong phòng: " Hoàng Thượng băng hà."

Sau đó hắn lại nhìn về phía Tạ Uẩn, nâng tà áo quỳ xuống, giơ cao thánh chỉ, lớn tiếng nói: " Di mệnh của Tiên hoàng chính là truyền ngôi cho Tam hoàng tử. Vi thần xin bái kiến ngô hoàng."

Thuần Vu Kỳ cũng theo phe của Tạ Uẩn, tuy rằng tạm thời hắn không thể suy nghĩ vì sao thái độ hôm nay của Lý Duy Nguyên lại khác thường như vậy, còn hỗ trợ cho Tạ Uẩn. Nhưng hắn vẫn quỳ xuống lớn tiếng nói: " Vi thần bái kiến ngô hoàng. Ngô hoàng vạn tuế."

Đây cũng coi như thừa nhận Tạ Uẩn là tân đế. Hơn nữa mọi chuyện đều đã bị Lý Duy Nguyên khống chế ai không tuân theo, e rằng sẽ bị lôi ra ngoài đánh chết như nội thị thái giám cùng đám đại thần vừa rồi.

Vì thể mọi người không còn tâm trạng nào suy tính chuyện gì, cho dù trong phòng còn vài đại thần thuộc phe của Đại hoàng tử cũng nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Tạ Uẩn. Tất cả mọi chuyện đều đã được định đoạt.

—————-//——//—————

*Tác giả có lời muốn nói: Chương sau chính là hoàn chính văn. Theo đó sẽ là ngoại truyện ngọt ngào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi