EM KHÔNG NGOAN

Bên ngoài sắc trời trong xanh, có vài đám mây mỏng như điểm xuyến lên trang giấy, chầm chậm bay lượn trên bầu trời.
 
Ánh nắng vàng vụn vặt xuyên qua tán cây ngô đồng to lớn bên ngoài Thanh Hạc Loan, rơi lên từng chiếc xe có dán nhãn của tổ chương trình.
 
Có mười mấy chiếc xe giống nhau y như đúc, hình như được chia làm hai đội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một đội dán nhãn [ Những người thừa kế dũng cảm ], một đội dán [ Tình yêu cuộc sống ], rõ ràng là hai tổ chương trình hoàn toàn khác nhau.
 
Điều trùng hợp là quảng cáo cho một chiếc xe SUV.
 
Ninh Già Dạng đứng ở cổng biệt thự, nhìn ánh mặt trời chói mắt ở đằng xa, không nhịn được mà cau mày: "Trời nóng thế này mà bắt buộc phải ghi hình ngoài trời sao."
 
Tiểu Lộc đứng bên cạnh cô nhỏ giọng nói: "Đây là tình yêu cuộc sống, không phải là cuộc sống lười biếng!"
 
"Không thì đến sảnh công ty rèn luyện cơ thể xíu đi?"
 
"Hoặc là tìm bạn bè đi dạo phố?"
 
Cô đâu có bạn bè gì ở Lăng Thành nên đành tìm một người bạn từ thuở nhỏ. Ninh Già Dạng nghĩ đến Khương Liệu, đôi mắt hoa đào sáng rực lên, xưa nay cô làm việc tùy ý, mãi đến khi bước tới xe của tổ chương trình: "Đưa mọi người đến một nơi vui vẻ."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân viên công tác trơ mắt nhìn Ninh Già Dạng đi đến chỗ đội xe bên cạnh.
 
Còn chưa kịp kêu lên.
 
Bỗng nhiên, cửa sổ xe hạ xuống.
 
Gương mặt đẹp trai của một người đàn ông lộ ra, liếc mắt nhìn nữ minh tinh xinh đẹp rạng rỡ đứng bên cạnh cửa.
 
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Ninh Già Dạng vẫn còn đặt trên cửa.
 
Mí mắt hơi rũ xuống trùng hợp đối diện với gương mặt của người đàn ông.
 
Nhân viên công tác của chương trình [ Tình yêu cuộc sống ] đang giơ camera ở đằng sau.
 
Nhân viên công tác của [ Những người thừa kế dũng cảm ] cũng đang cầm camera ngồi trong xe.
 
Không khí yên lặng đến đáng sợ.
 
Mãi đến khi đạo diễn Vệ gào lên từ đằng xa: "Cô Ninh, nhầm chỗ rồi!"
 
"Xe của tôi ở bên này!"
 
Gương mặt của Ninh Già Dạng càng thêm sáng ngời rực rỡ trong ánh nắng, ngũ quan không thể chê vào đâu được, nhất là lúc mỉm cười, đẹp không sao tả xiết.
 
Đôi môi đỏ của cô cong lên, nói chuyện phiếm hỏi: "Đi đâu vậy?"
 
Đôi môi mỏng của Thương Dư Mặc hé mở, khẽ đáp: "Bệnh viện."
 
"Bận rộn thật đấy." Ninh Già Dạng lạnh lùng liếc anh một cái.
 
Bận đến mức không có thời gian để trả lời tin nhắn của cô vợ tiên nữ.
 
Sau đó cô dứt khoát buông mấy ngón tay đang nắm cửa xe, nhấc theo làn váy màu xanh nhạt, thân hình yểu điệu uyển chuyển dần đi xa.
 
Bên trong xe.
 
Người quay phim thấy Thương Dư Mặc cứ nhìn mãi theo bóng lưng đang xa dần của Ninh Già Dạng, cẩn thận từng li từng tí đặt câu hỏi: "Bác sĩ Thương biết cô Ninh à?"
 
Thương Dư Mặc lẳng lặng thu hồi tầm mắt: "Hàng xóm."
 
Lục Nghiêu ngồi ở hàng ghế trước oán thầm: "Hàng xóm có tên trên giấy đăng ký kết hôn."
 

Có khùng không cơ chứ.
 
Thương Dư Mặc nhớ lại sắc mặt của Ninh Già Dạng khi nãy, suy nghĩ một hồi rồi nói với Lục Nghiêu: "Nói với bà chủ, điện thoại của tôi để ở nhà."
 
Đạo diễn quay phim kích động nói: "Muốn bà Thương đưa điện thoại đến bệnh viện cho anh sao?"
 
Dựa theo kịch bản cũ, chuyện này sẽ lộ ra ngoài như thế!
 
Thương Dư Mặc không đáp lời.
 
Ngược lại, Lục Nghiêu thấy rất rõ đoàn xe của bà Thương đang dần dần rời đi, buồn cười: "Đừng nghĩ nhiều, bà Thương rất bận, không rảnh để đến đưa điện thoại đâu."
 
"Càng không thể nào lộ diện."
 
Đạo diễn quay phim tiếc lắm, tiếp tục nói: "Nghe nói bác sĩ Thương mua cho vợ khối ngọc điêu khắc vài tỷ, có thể cho khán giả chúng tôi nhìn rõ một chút không?"
 
Lục Nghiêu sững người: "......"
 
Ngọc điêu khắc đều đang ở nhà nữ minh tinh bên cạnh!
 
Anh ta nhìn vào kính chiếu hậu cầu cứu, hi vọng nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở.
 
Nhưng chỉ nhìn thấy anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Nội tâm sụp đổ: Rốt cuộc là ai đang quay chương trình hả!!!
 
...
 
...
 
Hai mươi phút sau.
 
Xe của tổ chương trình dừng lại ở một phòng xăm, suýt nữa đã cho rằng mình đi sai hướng.
 
Thế mà thấy Ninh Già Dạng đi vào có vẻ rất quen thuộc, thân thiết chào hỏi với nhân viên trong cửa hàng.
 
Ai không biết còn tưởng cô là khách quen của tiệm xăm này.
 
Mãi đến khi cô giới thiệu ông chủ Khương Liệu.
 
Phó đạo diễn kiến thức uyên bác mới nhận ra, vị này không chỉ là nghệ thuật gia xăm hình!
 
Thật không ngờ đây là là bạn từ nhỏ của nữ minh tinh Ninh Già Dạng.
 
Trời ạ, đây là mạng lưới quan hệ thần kỳ gì thế này.
 
Người của tổ chương trình vừa định vào cửa thì bị nhân viên của cửa hàng chặn lại: "Xin lỗi, chỗ chúng tôi không cho phép ghi hình, xin mời tắt thiết bị quay phim."
 
Đạo diễn nhìn về phía Ninh Già Dạng.
 
Ninh Già Dạng còn giả vờ vô tội: "Đạo diễn, nếu không thì mọi người ngồi bên ngoài một lát đi, nếu như muốn xăm hình, có thể tính vào tài khoản của tôi."
 
"Nơi này rất khó để đặt lịch trước."
 
"Cho mọi người đi cửa sau đấy."
 
Đạo diễn yếu ớt hỏi: "Vậy cô có thể đi cửa sau để chúng tôi vào quay phim không?"
 
Ninh Già Dạng thận trọng cười một tiếng: "Thế thì không được đâu, tạm thời mặt mũi của tôi không lớn đến thế."
 
Sau đó giống như được tan ca sớm, cô nhanh tay lấy tai nghe thu âm xuống, chạy thẳng vào trong.
 
Gì mà không có mặt mũi này!
 

Vị này rõ ràng là cố ý!
 
Tiểu Lộc cố nhịn cảm giác muốn chết, phụ trách giải quyết toàn bộ hậu quả: "À thì, thật ra video tài liệu hôm nay đã đủ rồi, không bằng nghỉ sớm?"
 
Đạo diễn Vệ rất cứng rắn: "Không, tôi muốn chờ ở đây!"
 
Ông ấy có linh cảm nếu như đi theo Ninh Già Dạng thì có thể quay được video tốt hơn, nếu nghỉ sớm lỡ như không quay được, chẳng phải rất đáng tiếc hay sao!
 
Điều đáng tiếc nhất là không quay lại đoạn gặp đạo diễn Giang bên ngoài Thanh Hạc Loan vào buổi sáng.
 
Tiếc quá!
 
Cơ hội cọ nhiệt tốt bao nhiêu cơ chứ.
 
Khu nghỉ ngơi ở đại sảnh.
 
Khương Liệu tự tay rót cho cô ly trà hoa quả, cười hỏi: "Có thấy mệt mỏi không?"
 
Vẻ mặt Ninh Già Dạng đầy biếng nhác nằm vắt vẻo trên ghế sofa, hờ hững xoa xoa vòng thỏ ngọc cô mang theo bên người.
 
"Mệt chứ, còn mệt hơn việc quay phim cả đêm nữa."
 
Bốn phía đều là ống kính, dù có làm gì cũng bị quay lại, đến bây giờ cô vẫn chưa quen với cảm giác bị nhìn chằm chằm này.
 
Nếu không thì cô cũng không đến đây để tránh một lát.
 
Khương Liệu nhìn đầu ngón tay đang gảy vòng tay thỏ ngọc của cô, bỗng nhiên cười một tiếng: "Cậu có muốn xăm để giải tỏa căng thẳng không?"
 
"Tôi nhớ cậu thích nhất là hoa hồng, vậy thì hãy xăm đóa hoa hồng duy nhất trên đời này mà năm đó tôi thiết kế cho cậu đi."
 
Ninh Già Dạng cười nhạo, lông mi cũng chẳng buồn nhất: "Tôi không còn thích hoa hồng từ lâu rồi."
 
Khương Liệu chậm rãi hỏi: "Là không thích hoa hồng, hay không thích hoa hồng xinh đẹp?"
 
Ninh Già Dạng lười nói dối trước mặt Khương Liệu, lời ít mà ý nhiều: "Gì cũng không thích."
 
Khương Liệu là người hiểu cô nhất, xưa nay cô chưa từng che giấu vui giận, lúc này nói không thích thì là không thích thật.
 
Nhưng…..
 
Trước đây vốn rất thích, sao bây giờ lại chán ghét đến vậy.
 
Dường như nhận ra điều gì đó, Khương Liệu thấp giọng cười thành tiếng, gọi cô: "Tiểu Ninh tổng."
 
"Cái gì?"
 
Ninh Già Dạng luôn cảm thấy bỗng nhiên anh ta gọi mình như vậy là điều chả tốt lành gì.
 
Dường như Khương Liệu đã khám phá ra tất cả: "Cậu ghen chứ gì, thế nên mới giận lây sang hoa hồng vô tội."
 
Trước khi cô phủ nhận đã ra kết luận.
 
"Mà ghen tuông chính là lúc động lòng."
 
Câu nói này rơi vào tai của Ninh Già Dạng chẳng khác gì câu nói: "Thôi toang rồi, mày yêu anh ta."
 
Đầu ngón tay non mịn của Ninh Già Dạng dừng trên lỗ tai của thỏ ngọc, cảm giác lành lạnh kia khiến đầu óc của cô tỉnh táo hơn nhiều.
 
Không có phủ nhận mà cũng không thừa nhận.
 

Mấy phút sau.
 
Cô từ từ cầm ly nước trái cây đã ướp lạnh lên, khẽ nhấp từng ngụm từng ngụm.
 
Đôi môi đỏ trơn bóng xinh đẹp.
 
Anh ta không đợi được đến khi cô bị chọc thủng tâm tư mà đỏ mặt, ngược lại còn tỉnh táo hơn.
 
Khương Liệu khá là tiếc: "Ninh Tiểu tổng, cậu không có dây thần kinh thẹn thùng hả?"
 
Xưa nay Ninh Già Dạng không để bản thân chịu thiệt bao giờ, tổn thương lẫn nhau: “Bạn gái cũ chơi cậu còn chưa ra tự thú đâu đấy?”
 
Khương Liệu: "..."
 
Không nói nên lời.
 
Không hổ là bạn thân.
 
Hiểu quá rõ chỗ nào khiến cho đối phương phải cạn lời.
 
Ninh Già Dạng vươn người, uể oải ngồi dậy: "Đi đây."
 
Cũng không thể để đám người của tổ chương trình đứng bên ngoài chờ cô cả ngày trời, thả lỏng một chút là được rồi.
 
Khương Liệu không đứng dậy tiễn cô, thả lỏng tay dựa vào ghế sofa: "Cậu không xăm thật à, nếu không thích hoa hồng thì tôi thiết kế bọt sóng nhỏ cho cậu nhé?"
 
Vẫn là giọng điệu y như cũ: "Làn da trắng thế này mà không xăm thì tiếc lắm."
 
Ninh Già Dạng đã đi được một đoạn, không cố ý hạ giọng, giọng nói êm tai không chút do dự: "Làn da của tôi hoàn mỹ thế này, tôi không cho phép nó lưu lại bất kỳ dấu vết gì."
 
Cô đã từ chối lời mời xăm hình của Khương Liệu vô số lần, hai người đều đã quen rồi.
 
Nhưng Ninh Già Dạng không chú ý bên trong bình phong ngăn cách khu nghỉ ngơi có một cô gái xinh đẹp kiêu ngạo đang ngồi đó.
 
Cô ta đang lật các mẫu hình xăm, so sánh xem cái nào đẹp hơn.
 
Đột nhiên nghe thấy một giọng nữ biếng nhác quen thuộc, bỗng nhiên đầu ngón tay dừng lại trên một đóa hoa uốn lượn theo hình chữ S.
 
Nhân viên cửa hàng mỉm cười: "Cô Bùi, cô chọn hình chữ S này sao?"
 
Bùi Chước Chước cụp mắt nhìn làn da trắng nõn mềm mịn mà ngày nào mình cũng phải chăm sóc cẩn thận.
 
Cô ta do dự thật lâu.
 
Bỗng nhiên cô ta khép mẫu thiết kế mình lật xem nãy giờ: "Xin lỗi, tạm thời tôi chưa muốn xăm."
 
Nhân viên cửa hàng không ngờ có người đã hẹn trước hơn một tháng, vậy mà đến lúc chọn mẫu thiết kế lại không chọn được.
 
"Là do mẫu thiết kế của chúng tôi không phù hợp với thẩm mỹ của cô sao?”
 
Bùi Chước Chước lắc đầu: "Là do bản thân tôi."
 
Cô ta nhanh tay cầm chiếc túi da cừu cổ điển của nhà C đang để ở một bên, thần thái ngút ngàn rời đi.
 
Mấy nhân viên trong cửa hàng nhỏ giọng bàn luận: "Bản thân cô gái hoa hồng này cũng đẹp."
 
"Các cậu không thấy cô ấy hơi giống Ninh Già Dạng à?"
 
Nhất là góc nghiêng, cứ như được đúc từ một khuôn......
 
Bỗng nhiên một giọng nam trong trẻo vang lên: "Không giống chút nào, làm thợ xăm hình mà ánh mắt lại kém đến mức này, trừ nửa tháng tiền lương."
 
Khương Liệu lắc lư đi tới, rồi lại rời đi nhanh như gió.
 
Vừa mở miệng đã trừ nửa tháng tiền lương.
 
Nhóm nhân viên cửa hàng: "..."
 
Đầu năm nay hóng chuyện cũng nguy hiểm như vậy à?!
 
......
 
Bùi Chước Chước rời khỏi tiệm xăm, mới nhận được ảnh chụp màn hình buổi livestream mà em gái gửi tới.
 

Bùi Miểu Miểu: [ Chị, đàn anh thích cô ta thật. ]
 
[ Nếu như không thích thì sao có thể để cô ta nhục nhã như vậy được...... ]
 
Trong mắt Bùi Miểu Miểu, Ninh Già Dạng làm như vậy với Thương Dư Mặc là đang nhục mạ đàn anh là thần tiên cũng là thần thánh không thể xâm phạm của cô ta.
 
Bùi Chước Chước nhìn người đàn ông chỉ lộ nửa mặt bị một cô gái ôm hôn trong livestream.
 
Đầu ngón tay không thể khống chế nổi mà run rẩy.
 
Nếu như nói lúc trước Thương Dư Mặc đăng Weibo, có lẽ có thể dùng lý do gắn kết quan hệ thông gia thương mại bên ngoài để giải thích, thì lần này khi tận mắt chứng kiến sự thân mật của hai người đã phá vỡ những hiểu biết trước đó của Bùi Chước Chước.
 
Nhưng, sao lại như thế chứ?
 
Cô ta im lặng hồi lâu.
 
Dường như Bùi Chước Chước nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt dần khôi phục sự tỉnh táo.
 
Trả lời em gái từng chữ một.
 
[ Yên tâm đi, chắc chắn anh ấy sẽ không thích Ninh Già Dạng đâu. ]
 
Bùi Miểu Miểu không biết chị gái lấy đâu ra tự tin như thế, nhưng cô ta biết từ trước đến nay chị gái không phải người bắn tên không trúng đích, nhất định là có đầy đủ bằng chứng để chứng minh.
 
Cô ta thở phào nhẹ nhõm.
 
Chỉ có khi chị gái và đàn anh ở bên nhau thì cô ta mới có thể trở về nước, quay lại giới y học mà cô ta yêu thích.
 
**
 
Bóng đêm dần dần bao phủ, trong biệt thự ở Thanh Hạc Loan.
 
"Trước khi đi chị đã nói với em phải phối hợp ghi hình với tổ chương trình, em phối hợp như vậy à?"
 
"Mới đi có mấy tiếng mà em đã quậy ra nhiều tin như vậy, có phải em lo bộ phận PR quá nhàn rỗi hay không?"
 
Ngôn Thư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng may là đạo diễn Vệ dễ tính, nếu không thì...
 
Ninh Già Dạng nghe Ngôn Thư càm ràm nãy giờ, cô ôm gối vào lòng, thuận miệng nói mấy câu qua loa.
 
Ngôn Thư: "..."
 
Không đủ sức để mà nói nữa.
 
Chị ấy hít sâu một hơi, nói với giọng điệu mỉa mai: "Chị chỉ muốn biết em còn có thể quậy ra được chuyện gì lớn hơn nữa không?"
 
Lúc này, Tiểu Lộc lặng lẽ đưa máy tính bảng cho chị ấy: "Chị cứ bình tĩnh đi ạ, sắp có chuyện lớn hơn rồi này."
 
Ngôn Thư: "!!!"
 
Nay lúc Ninh Già Dạng đang ôm gối ngủ gật thì tiếng rống kinh thiên động địa của Ngôn Thư truyền đến: "Đầu gối của em bị làm sao thế, chẳng lẽ bác sĩ Thương còn có đam mê kỳ quái gì nữa à?!"
 
"Sao vậy?"
 
Đúng là Ninh Già Dạng không chú ý đến đầu gối của mình.
 
Lúc này bị Ngôn Thư ép kéo váy lên.
 
Lọt vào tầm mắt là vệt máu ứ đọng trên nền da trắng như tuyết.
 
Phản ứng đầu tiên là Ninh Già Dạng đơ người ra: "???"
 
Mấy giây sau cô mới phản ứng kịp, chợt nhớ tới hình ảnh "cầu Thần bái Phật" hồi sáng.
 
Không khí bị đông cứng lại.
 
Đôi môi của cô hé mở, lo lắng nói: "Em nói em bị bạo lực gia đình, mọi người có tin không?"
 
Không chờ các cô nói tiếng nào.
 
Chẳng biết Thương Dư Mặc xuống lầu từ bao giờ, đúng lúc nghe cô nói xấu mình, giọng điệu vẫn bình tĩnh như nước: "Bạo lực gia đình?"

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi