Tập cuối cùng của [ Những người thừa kế dũng cảm ] sắp sửa hoàn tất việc ghi hình.
Đạo diễn Giang cảm thán chương trình thật chẳng dễ dàng gì.
Thời gian ghi hình kéo dài nửa năm, cuối cùng cũng xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông ta chỉ sợ Thương Dư Mặc làm việc không biết cố kỵ điều gì, nói đi là đi, đến lúc đó chương trình chắc chắn sẽ hỏng bét.
Cuối cùng, trong lúc quay các cảnh hậu trường ngoài lề.
Đạo diễn Giang tiến tới chỗ Thương Dư Mặc, thấy anh đang xem Weibo của Ninh Già Dạng: “Già Dạng là một cô gái tốt nên mới lên tiếng ủng hộ cậu đầu tiên vào thời điểm này, bên nhau lúc phú quý thì dễ, bên nhau lúc khó khăn mới khó, nhất là ở địa vị hiện tại của cô ấy.”
Thông thường thì nhân vật công chúng như nghệ sĩ muốn đứng ra công khai thể hiện lập trường cần phải có dũng khí rất lớn.
Bởi vì lỡ như về sai phe thì họ sẽ bị mắng chửi nhiều hơn người bình thường gấp hàng chục triệu lần.
Thương Dư Mặc hững hờ “ừm” một tiếng.
Vợ anh tốt thế nào, không cần người ngoài nói anh cũng biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Vân Sầu thấy anh không để ý thì nói nhỏ: “Tôi thấy cậu cũng coi như có mấy phần thật lòng với vợ cậu. Nếu cậu không thể cho Già Dạng tương lai thì nên sớm dứt khoát, chân đạp hai thuyền coi chừng bị lật đấy.”
Tới tận giờ, Giang Vân Sầu vẫn cho rằng Thương Dư Mặc và Ninh Già Dạng là bạn tình.
Ông ta tình cờ nhìn thấy Thương Dư Mặc đang hết sức tự nhiên trả lời bình luận top bên dưới bài Weibo vừa đăng của “Một Chiếc Thuyền Trong Đó”.
Bình luận top số 1: [ Xin chị đó, lần sau kiếm anh bạn trai nào như hàng xóm của chị đi! ]
Trai đẹp thần tiên của bệnh viện số 1: [ Không có lần sau. ]
Bình luận top số 2: [ Mình không ổn rồi, không hiểu sao mình lại cảm thấy hơi ngọt nhé. ]
Trai đẹp thần tiên của bệnh viện số 1: [ Bạn rất ổn đấy. ]
...
“Cậu đang làm gì vậy?”
Giang Vân Sầu thấy anh hăng hái hoạt động trong khu bình luận của Ninh Già Dạng như cá gặp nước thì có phần mông lung: “Với lại trai đẹp thần tiên của bệnh viện số 1 là cái quái gì vậy?”
ID của Thương Dư Mặc là nó à?
Trai đẹp thần tiên của bệnh viện số 1?
Phó đạo diễn đánh hơi ngay ra mùi.
Tiện thể kéo theo quay phim quay lại cảnh hậu trường ngoài lề.
Camera HD vừa khéo ghi lại tên ID cực kỳ khác lạ của Thương Dư Mặc.
Phó đạo diễn hít sâu một hơi.
Mẹ ơi.
Cho nên…
Quả nhiên tiên giáng trần có rất nhiều bí mật thú vị mà bọn họ không biết!!!
Bởi vì chị ấy là fan qua đường của Ninh Già Dạng.
Cho nên thấy cực kỳ quen mắt với ID này!
Fan hâm mộ cuồng nhiệt rất giỏi chinh chiến của tiên nữ Ninh!
Với phong cách chiến đấu đặc biệt: “Trai đẹp thần tiên của bệnh viện số 1 đã ra trận thì không một ngọn cỏ nào có thể sống sót.”
Nổi tiếng khắp fandom.
Ngay cả mọi người bên phe đối địch cũng biết vị này, mỗi lần gặp vị này ra trận là tất cả đều nhượng bộ lui binh, tự động nhận thua.
Tiếc là, trai đẹp của bệnh viện số 1 ít khi ra trận.
Tuy nhiên, có rất nhiều lần ra trận đã trở thành kinh điển.
Giờ lại nói cho chị ấy biết.
Vị fan cuồng nhiệt giỏi chinh chiến này là Thương Dư Mặc!
Tiên giáng trần ở xa tận trên cao, không màng chuyện thế tục!
Lúc chiều hôm, cảnh ghi hình cuối cùng của chương trình dừng lại ở chân trời rực cháy thành bức tranh sơn dầu.
Kết thúc tốt đẹp.
Giang Vân Sầu không cho Thương Dư Mặc về, khăng khăng bắt anh phải nói cho rõ xem định sắp xếp cho Ninh Già Dạng thế nào.
“Định để cô ấy làm người tình trong bóng tối cả đời sao?”
Giang Vân Sầu tưởng rằng Thương Dư Mặc bức hiếp cô, dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi.
Lúc này trong bộ óc thanh tâm quả dục của Thương Dư Mặc chỉ có sáu chữ lớn: Đêm nay cầu thần bái Phật.
Để thoát thân, anh đáp ngắn gọn súc tích: “Không cần sắp xếp, cô ấy có thể rời khỏi bất kỳ lúc nào.”
Giang Vân Sầu: “...”
Rõ rành rành là phát biểu của những thằng đàn ông cặn bã.
Giờ lớp trẻ đều giỏi diễn kịch vậy sao?
Trong chương trình là một bộ mặt, ngoài chương trình lại là một bộ mặt khác.
Phó đạo diễn thấy họ đã trò chuyện xong bèn hỏi đạo diễn Giang: “Chúng ta có phát cảnh hậu trường này không?”
Đạo diễn Giang: “Chắc chắn là không rồi, nhanh nhanh xóa đi.”
Người đàn ông đã kết hôn với hình tượng yêu vợ lại lập clone chinh chiến ủng hộ người tình, chuyện này mà truyền ra thì hình tượng yêu vợ của Thương Dư Mặc bị sụp đổ chỉ là chuyện nhỏ, ảnh hưởng tới tỉ suất người xem của ông ta mới là chuyện lớn.
Phó đạo diễn tỏ ra bí hiểm: “Giữ lại cũng không mất gì, tôi có dự cảm có lẽ sau này sẽ dùng tới.”
Biết phó đạo diễn không phải kiểu người làm chuyện không có mục đích rõ ràng.
Đạo diễn Giang ngẫm nghĩ: “Nếu vậy thì cô giữ đoạn băng cẩn thận nhé, tuyệt đối đừng để truyền ra ngoài.”
“Anh yên tâm!”
...
Bởi vì nhiệt độ quá thấp, tuyết đọng ở tứ hợp viện vẫn chưa tan hết.
Màn đêm buông xuống, tường đỏ ngói trắng vắng lặng.
Trước đây, hễ về tới cửa là có thể nhìn thấy Ninh Già Dạng chỉ huy nhóm người giúp việc đi tới đi lui, nhà cửa tĩnh mịch trở nên náo nhiệt và đầy hơi thở cuộc sống.
Thương Dư Mặc thích yên tĩnh, người giúp việc nhìn thấy anh là tự giác giữ im lặng.
Cả viện lập tức tĩnh lặng.
Băng qua hành lang khúc khuỷu, anh bỗng nhận ra vấn đề, nhếch môi rồi lạnh nhạt hỏi: “Vợ tôi đâu?”
Người giúp việc kính cẩn dè dặt đáp: "Bà chủ có việc gấp nên đã về lại Lăng Thành từ chiều rồi ạ.”
Sau đó nhận thấy khuôn mặt tuấn tú của đại thiếu gia nhà họ lập tức như kết băng, thậm chí còn lạnh hơn nhũ băng đu mình trên ngói lưu ly, người giúp việc nhớ tới lời dặn dò của Ninh Già Dạng bèn đón lấy ánh mắt đầy áp lực của đại thiếu gia, nhắm mắt lại nói: “Trước khi bà chủ đi có để lại quà ở trong phòng.”
Thương Dư Mặc nhấc chân đi về phía phòng ngủ.
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp cao ráo của người đàn ông biến mất, người giúp việc thở phào một hơi.
Khí thế của đại thiếu gia thực sự vẫn đáng sợ như trước đây!
Đẩy mở cánh cửa gỗ trầm chạm khắc cầu kỳ.
Gian phòng ngập tràn hương gỗ trầm, thoáng thoảng qua mùi hương sạch sẽ trên người phụ nữ, ngang ngược xuyên qua mùi gỗ trầm, từng chút từng chút quẩn quanh hơi thở của anh.
Chiếc giường có khung lớn như vậy lần đầu tiên buông chiếc rèm được thêu thùa đẹp đẽ xuống.
Dường như Thương Dư Mặc ý thức được điều gì.
Đi từng bước một tới bên giường.
Do là tập cuối nên trong cảnh nói chuyện cuối cùng, tất cả mọi người đều ăn mặc trang trọng, Thương Dư Mặc cũng mặc âu phục may đo cao cấp, cao quý nhã nhặn.
Ngón tay thon dài vô ý cởi nút cà vạt dưới cổ, tiện đà mở luôn hai khuy áo.
Lặng lẽ vén rèm che lên.
Phòng rộng như vậy, anh chưa bật đèn.
Chỉ có ánh trăng vắng lặng chiếu từ ngoài cửa sổ vào đây, hắt lên chiếc váy ngủ vải tơ mỏng màu đỏ trên ga giường màu trắng, kiều diễm ướt át.
Anh bình tĩnh nhìn một lát, không chạm vào.
Sau đó, điện thoại riêng rung mấy lần.
Thương Dư Mặc chậm rãi lấy điện thoại di động ra, quả nhiên là bé lừa đảo trêu chọc xong rồi đi thẳng một mạch, đi rồi vẫn không quên tiếp tục trêu ghẹo anh đó.
Bọt Sóng Nhỏ: [ Chồng à… ]
[ Anh nhìn thấy công cụ nhỏ em tặng anh để “cầu thần bái Phật” chưa? ]
[ Vui không anh? ]
[ Có được một người vợ xinh đẹp, có tài đức lại tri kỷ như em có phải anh nên cười trộm không? ]
[ Chắc chắn lúc này anh đang cười! ]
Đôi môi mỏng của Thương Dư Mặc thoáng mỉm cười, liếc nhìn chỗ vải tơ mỏng đỏ rực trên giường.
Nhắn lại từng chữ từng chữ: “Cho em mười phút tìm một chỗ không có người.”
Đi vào phòng tắm.
Vài phút sau khi tiếng nước vang lên.
Người đàn ông quấn khăn tắm màu trắng đi ra, chậm rãi nhặt tấm vải tơ mỏng kia lên.
Chất vải trơn mịn tuột khỏi bàn tay anh.
Màu đỏ diễm lệ tột cùng và lòng bàn tay trắng lạnh như băng như ngọc của anh tạo nên một bức tranh cuốn hút.
Lúc này, ở biệt thự Thanh Hạc Loan.
Ninh Già Dạng vừa mới tắm rửa xong, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái dễ chịu.
So với giường có khung cổ điển tinh xảo, cô thích giường nước rộng rãi mềm như mây hơn.
Thích lăn thế nào thì lăn.
Cô để lại chiếc váy ngủ kia, vốn định đùa Thương Dư Mặc một chút.
Ai bảo tên động vật họ mèo giữ thân trong sạch này nói cô còn cần cố gắng thêm.
Đúng vậy.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Đây chính là một trong những cố gắng của cô.
Tất nhiên không phải Ninh Già Dạng cố ý về Lăng Thành mà là lúc trước có nhận một bộ phim về chữa bệnh, đạo diễn muốn gặp cô để thảo luận về nhân vật và kịch bản.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với phim tâm lý xã hội nên hết sức coi trọng.
Tất nhiên không chút do dự phối hợp với đạo diễn sắp xếp thời gian gặp mặt.
Lúc này đột nhiên thấy anh trả lời, cô cậy bản thân đang cách anh xa ngàn dặm nên tiếp tục trêu ghẹo: “Tìm một chỗ không có người, bác sĩ Thương muốn làm chuyện xấu gì vậy?”
Một giây sau…
Cuộc gọi video của đối phương xuất hiện trên màn hình.
Ánh mắt Ninh Già Dạng thoáng bất ngờ, thân thể mềm mại dựa vào gối của cô rồi ngồi thằng.
Sửa sang lại tóc rối trước màn hình điện thoại.
Ừm, da trắng tươi xinh.
Cực kỳ đẹp.
Ngay trước khi cuộc gọi video bị ngắt, đầu ngón tay trắng trẻo mảnh mai nhấp vào kết nối.
Đập vào mắt là nửa người trên ở trần của người đàn ông.
Ninh Già Dạng kinh ngạc, mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn được, cho tới khi nghe thấy tiếng nước róc rách mới nhận ra anh đang tắm.
Hiếm khi nào Thương Dư Mặc chủ động gọi video với cô, chẳng mấy khi mới gọi một lần, vừa bắt đầu đã ướt át vậy rồi sao?
Trong lúc cô ngây người.
Vòi hoa sen được đóng lại.
Mái tóc xoăn bạc của người đàn ông ướt sũng trước trán, trên cơ thể gọn gàng khỏe khoắn, những giọt nước không ngừng lăn xuống.
Anh tùy tiện lau vài lần rồi cầm điện thoại để trên kệ.
Kết quả là bên phía Ninh Già Dạng, thông qua ống kính, có thể nhìn thấy rõ bả vai trơn trượt, xương quai xanh trắng lạnh, kéo thẳng xuống tới cơ ngực…
Tiếp tục hướng xuống dưới, chắc chắn cơ bụng rồi đường nhân ngư cũng sẽ được phơi bày.
Ninh Già Dạng mở to đôi mắt hoa đào, thậm chí ngừng cả thở.
Bỗng nhiên.
Ngừng lại ở tám múi cơ bụng gợi cảm đẹp mắt.
Cô thúc giục theo bản năng: “Tiếp tục đi.”
“Háo sắc.”
Tiếng cười trầm trầm của người đàn ông trong phòng tắm nghe quyến rũ đến lạ lùng: “Suy nghĩ bậy bạ rồi à?”
“Ừm?”
Ninh Già Dạng sững ra, thoáng thấy góc vải rực rỡ trên kệ trắng đằng sau anh, đôi môi đỏ lập tức mỉm cười: “Chiếc váy ngủ kia của em dùng được chứ?”
Vốn cho rằng có thể nhìn thấy dáng vẻ Thương Dư Mặc xấu hổ vì bị vạch trần.
Không ngờ người đàn ông xoay người, ngón tay thon dài túm góc váy rực rỡ lên rồi lắc lư trước mặt cô: “Vẫn chưa kịp dùng.”
Con ngươi màu nâu nhạt đong đầy sự xinh đẹp diêm dúa lẳng lơ, anh từ từ hạ thấp giọng: “Bà Thương, cầu thần bái Phật, chỉ dùng cái này là không đủ đâu.”
Ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ còn kiều diễm ướt át hơn góc vải tơ mỏng trong tay, nghĩ đến hơi ấm và độ mềm cánh môi của cô mỗi lần “cầu thần bái Phật”.
Giọng nói từ tính của người đàn ông càng ngày càng khẽ, cực kỳ giống yêu tinh mê hoặc lòng người: "Ngoan, mở miệng.”
...
Không biết qua bao lâu.
Ninh Già Dạng nhìn trong cuộc gọi video, đôi mắt của người đàn ông trở nên sâu thẳm hơn, bờ mi ửng đỏ.
Còn đẹp đẽ lẳng lơ động lòng người hơn góc vải tơ đỏ thấp thoáng trên màn hình.
Muốn nhìn xem lúc anh lên đỉnh sẽ đẹp rung động lòng người tới mức nào.
Bỗng nhiên.
Lòng bàn tay của người đàn ông bịt màn hình lại.
Màn hình lập tức đen ngòm.
Ninh Già Dạng vội vàng không kịp chuẩn bị, nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông ở đầu bên kia.
Lần này cô thực sự nóng ruột.
“Em muốn nhìn anh!”
Một lát sau.
Người đàn ông thong thả nói bằng chất giọng khàn khàn: “Anh thẹn thùng.”
Cuộc gọi video kết thúc.
? ? ?
! ! !
Thẹn thùng khỉ gió gì vậy.
Sao lúc vừa rồi anh bảo cô gọi là chồng ơi thì không thấy anh xấu hổ?
Lúc xin cô mở miệng sao không xấu hổ?
Lúc bảo cô cởi váy sao không xấu hổ?
Giờ lại xấu hổ?
Còn cúp mất rồi!
Đồ tồi!
Ninh Già Dạng kéo dây váy ngủ ở cánh tay trắng trẻo mảnh mai lên.
Đầu ngón tay hơi mềm nhũn ra.
Cô nằm trên chiếc giường lớn trống trải, bỗng dưng thấy cô quạnh khó hiểu.
Rất muốn được động vật họ mèo cỡ lớn ôm một cái.
Ninh Già Dạng mãi không ngủ được.
Bèn đi quấy rối gã tồi nào đó khiến cô khó ngủ.
Bọt Sóng Nhỏ Dập Dềnh: [ Anh có thể ngủ, lương tâm của anh có thể ngủ không? ]
Một giây sau.
Động vật họ mèo cỡ lớn lông xoăn màu bạc rất thích hít hà: [ Muốn à? ]
Bọt Sóng Nhỏ Dập Dềnh: [ Sao nào, anh có thể cho em được à? ]
Động vật họ mèo cỡ lớn lông xoăn màu bạc rất thích hít hà: [ Ừm… ]
Ninh Già Dạng muốn hỏi anh làm sao cho được, mới gõ được một chữ.
Một giây sau.
Giao diện chat hiển thị thêm hai chữ.
Động vật họ mèo cỡ lớn lông quăn màu bạc rất thích hít hà: [ Không cho. ]
**
Hôm sau.
Ninh Già Dạng vác đôi mắt thâm quầng rời giường, trong mộng đều là trai đẹp có tám khối cơ bụng, anh gợi cảm dụ dỗ cô, sau đó dứt khoát xoay người bỏ đi, để lại hai chữ in hoa: Không cho.
“Không cho” liên tục lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cô.
Trong xe bảo mẫu.
Ngôn Thư một lời khó nói hết nhìn nữ minh tinh liên tục thoa mặt nạ dưỡng da.
Gần như không thể che được quầng thâm mất ngủ trên làn da trắng ngần của cô.
“Có đến mức ấy không?”
Ninh Già Dạng ngồi phịch trên ghế như thể không có xương sống, nhắm mắt lại để cho Tiểu Lộc nhẹ nhàng bóc mặt nạ dưỡng da ra rồi xoa bóp hấp thụ.
Ngân dài giọng điệu yếu đuối mỏi mệt: “Đến mức ấy.”
Vốn cho rằng cách xa thật xa thì sẽ không bị đồ tồi đó dụ dỗ.
Muôn lần không ngờ được.
Người ta còn có thể chơi qua video call.
Nửa giờ sau.
Xe bảo mẫu dừng lại trước cổng bệnh viện số 1 Lăng Thành.
Ngôn Thư nhìn khuôn mặt đã trang điểm tinh xảo.
Không thể không nói, gương mặt này của Ninh Già Dạng đúng là trời cho được hưởng chén cơm của nghề diễn, có thể dễ dàng cân được đủ các thể loại phong cách từ xinh đẹp phô trương đến thiếu nữ thanh xuân, thanh lịch tao nhã kín đáo.
Bởi vì vai diễn của cô trong phim chữa bệnh là một thực tập sinh mới đi làm.
Hôm nay trang điểm rất nhạt, nhan sắc vẫn không có gì có thể bắt bẻ được như trước đây.
Nhìn thấy quang cảnh bệnh viện quen thuộc bên ngoài cửa sổ, Ninh Già Dạng ngước hàng mi nhìn lên: “Ý gì thế này?”
“Đạo diễn hẹn thảo luận kịch bản ở bệnh viện à?”
Ngôn Thư giục cô xuống xe: “Đúng vậy, ở đây đó.”
“Sắp tới giờ hẹn rồi.”
Vừa rồi đắp thêm mặt nạ dưỡng da ở trên xe nên thời gian của họ trở nên khá vội vàng gấp gáp.
Sau mấy tháng, Ninh Già Dạng lại đứng trước cửa bệnh viện Lăng Thành một lần nữa, phản ứng bản năng là nhìn về phía đằng sau của tòa nhà khám bệnh, tòa nhà khoa ngoại thần kinh bị cây ngô đồng che khuất.
Khéo một nỗi.
Hướng Ngôn Thư dẫn cô đi cũng chính là tòa nhà khoa ngoại thần kinh.
Để tránh chỗ có đông bệnh nhân, họ đi theo hành lang thông giữa tòa nhà khoa ngoại thần kinh và tòa nhà khám bệnh.
Lúc rẽ ngoặt.
Ninh Già Dạng không may đụng phải một người đàn ông mặc áo blouse trắng.
Chiếc mũ bucket đội trên đầu bay xuống đất.
“Xin lỗi.”
Người đàn ông xoay người nhặt chiếc mũ bucket lên trước khi cô kịp nhặt.
Ninh Già Dạng thấy thẻ đeo trước ngực của người này: Khoa tâm lý học y khoa.