EM LÀ AI?

Ánh đèn điện sáng trưng trong phòng đã bị anh tắt đi, chỉ chừa lại hai ngọn đèn màu vỏ quýt ở đầu giường, giữa ánh sáng mờ nhạt mông lung, ngay cả hít thở cũng mờ ám hơn mấy phần.

Cố Dĩ Hân tự nhận mình không phải người háo sắc, nếu không thì trước khi chết, cô cũng không giữ gìn tấm thân xử nữ đến 25 tuổi, chẳng hề cảm thấy trống trải hoặc là cô đơn lãnh lẽo, từ điểm đó có thể nhìn ra cô là một người biết kiềm chế và tính tình lãnh đạm.

Thế nhưng sau khi xảy ra quan hệ với Yến Triển Nam, mỗi khi người đàn ông này làm ra động tác cám dỗ, cô đều không kiềm lòng được mà bị hấp dẫn, sau đó là yêu thích.

Tựa như lúc này, rõ ràng có bày ra dáng vẻ ghé bỏ, nhưng tình hình thực tế là, không chỉ mặt cô đỏ tới mang tai mà còn miệng đắng lưỡi khô, còn có muốn nhào tới cắn anh hai cái, may mà đèn trong phòng không sáng lắm, đủ để giúp cô che giấu vẻ lúng túng.

Dưới ánh mắt chăm chú và ngập tràn khiêu khích của Yến Triển Nam, Cố Dĩ Hân đầy chính nghĩa nói: "Mau đắp chăn lên, cảm lạnh thì biết phải làm thế nào."

Yến Triển Nam vốn đang khí thế bừng bừng dùng một tay chống đầu, nghe lời cô nói xong, tay anh run lên, một giây sau anh ngã phịch xuống giường, vẫn không nhúc nhích, một lát sau anh mới ngẩng đầu lên cười khổ, "không cho anh chút xíu tình thú nào à?"

Cố Dĩ Hân nhíu mày, cô hất cằm lên trêu ngươi anh, "không thể." Sau đó cô cầm lấy áo ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa.

Lúc đi ra lần nữa, Yến Triển Nam đã ngoan ngoãn đắp chăn, anh mang vẻ mặt trách móc nhìn cô.

Đôi khi, biểu cảm của người đàn ông này y hệt trẻ con, chỉ số thông minh không lớn hơn Dương Dương bao nhiêu, điểm ngốc nghếch quá nhiều, thật sự không thể nào ghét nổi, Cố Dĩ Hân cười lắc đầu, côcũng vén chăn nằm lên giường.

Trong phòng mở điều hòa, ổ chăn cũng được anh ủ ấm hầm hập, Cố Dĩ Hân hưởng thụ hít hà một hơi, lúc xoay người lại đối mặt với anh thì phát hiện anh vẫn đang khỏa thân trong chăn.

Yến Triển Nam đưa tay ôm lấy cô, da thịt lõa lồ tùy ý cọ cọ lên người cô cách một tầng áo ngủ mỏng manh, dường như muốn cọ cho áo ngủ của cô biến mất, chẳng khác nào chú chó con động dục.

Cố Dĩ Hân bất đắc dĩ, đối mặt với ánh mắt cực nóng sâu thẳm của anh, cô hỏi: "Nhất định phải làm?"

Yến Triển Nam mặt dày trả lời: "Phải làm."

Cố Dĩ Hân hít thở sâu, tựa như hạ quyết tâm thật lớn, cô đột ngột vén chăn lên chui cả người vào bên trong.

Ban đầu Yến Triển Nam vẫn chưa hiểu mô tê gì, đến khi thằng nhỏ dưới thân được khoang miệng ấm áp ngậm lấy, anh vô cùng khiếp sợ, cả người không thể chịu đựng nổi mà run rẩy.

Cảm xác nóng ẩm ướt át, nháy mắt khiến cho thần trí anh điên đảo.

Đêm còn rất dài, dưới sự an ủi của cô, vật dưới thân anh nhanh chóng lớn lên, trong lúc đó anh mơ hồ nghĩ, vận động suốt đêm quả là một ý kiến hay.

Bắt đầu từ hôm nay, có thể nói Yến Triển Nam đã sống trong lầu nhỏ này luôn rồi, anh ăn cơm Cố Dĩ Hân nấu, chiếm giường Cố Dĩ Hân, mỗi ngày còn ép buộc cô làm một chút, Cố Dĩ Hân phản kháng không hiệu quả, dù sao lúc lăn giường, cô cũng rất hưởng thụ.

Đồ vật cá nhân của Yến Triển Nam từ từ xâm nhập vào nhà, mỗi một nơi dù hẻo lánh nhất cũng xuất hiện một món đồ mà anh tiện tay để xuống, trong phòng tắm có dao cạo râu và kem cạo râu của anh, trên bàn sofa phòng khách hơn một nửa là tạp chí kinh tế tài chính anh thường đọc, trên giàn nhạc bày đầy đĩa nhạc jazz mà anh thích, ngay cả ngoài ban công cũng có đồ lót đàn ông thuộc về anh.

một ngày nọ, trong lúc thu quần áo, cô phát hiện mình đang cầm một chiếc quần lót đàn ông nhìn xuất thần, nháy mắt đó cô có cảm giác mình đã hết thuốc chữa rồi.

Nam nữ yêu đương ở cùng nhau gọi là sống thử, còn một người đàn ông và một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ ở cùng nhau, nhìn thế nào cũng giống một gia đình 3 người hạnh phúc.

Loại cuộc sống an ổn, trải qua thời gian êm đềm càng nhiều, ngược lại Cố Dĩ Hân càng hoảng loạn, thân thế của Dương Dương giống như thanh đao sắc bén treo trên đỉnh đầu cô, quan hệ 3 người càng hòa hợp, cô càng không thể mở miệng được, càng không mở miệng được lại càng không tìm thấy cơ hội mở miệng, quả là vòng tuần hoàn ác tính.

cô có cảm giác mình càng ngày càng nảy lòng tham, cô muốn có cuộc sống an ổn với Dương Dương, đồng thời cũng muốn làm người phụ nữ Yến Triển Nam yêu, cùng anh ngọt ngào nói chuyện yêuđương, hai người đàn ông một lớn một nhỏ, cô chẳng muốn mất đi ai cả.

May mà càng đến gần tết âm lịch, chuyện buôn bán trong tiệm hoa càng bận rộn, làm cho cô tạm thời không rảnh suy nghĩ đến mấy thứ rắc rối ngổn ngang kia.

Tuy lầu nhỏ trên tiệm hoa chỉ cách công ty Yến Triển Nam không đến 5 phút đồng hồ đi bộ, nhưng chuyện Yến Triển Nam đi trễ về sớm vẫn diễn ra ngày càng nghiêm trọng.

Lần này không chỉ có đám cấp dưới của anh oán than vang trời đất, mà ngay cả Cố Dĩ Hân cũng có ý kiến, cô cho là anh chơi bời lêu lỏng, không lo làm việc đàng hoàng.

Thế nhưng Yến Triển Nam lại tỏ vẻ, mỗi ngày anh đều có rất nhiều chuyện phải làm đấy.

Buổi sáng anh luôn thức dậy thiệt sớm, có điều ôm mỹ nhân đang say ngủ trong lòng, anh không nỡ gọi cô thức dậy, nên chỉ có thể ngủ cùng cô đến khi mặt trời lên cao.

Bởi vì mỗi ngày sau khi thức dậy đều có thể ăn bữa sáng do chính tay Cố Dĩ Hân nấu, vì thế đối với đồ ăn mua từ bên ngoài, anh đều ghét bỏ vì không ngon bằng.

Ăn sáng xong, anh còn phải cùng Dương Dương chơi xích đu trong sân một lát, hiện tại Dương Dương đã không còn sợ chơi xích đu nữa, đây tuyệt đối là công lao của Yến Triển Nam, có đôi khi Dương Dương không thích chơi xích đu, anh sẽ lái xe chở thằng bé sang công viên cây xanh bên cạnh đi leo núi, làm xong các việc này thì buổi sáng cũng trôi qua mất.

Buổi trưa Dương Dương phải ngủ trưa, thời gian này lại đúng lúc tiệm hoa bận rộn nhất, Cố Dĩ Hân không rảnh dỗ Dương Dương ngủ, nhiệm vụ này đành rơi xuống người Yến Triển Nam, cùng ngủ trưa với Dương Dương xong thì cũng gần hết buổi chiều rồi.

Cho nên nói, mỗi ngày anh đều cực kỳ bận rộn đấy biết chưa!

Đối với lời phản bác đường hoàng của Yến Triển Nam, Cố Dĩ Hân không bật lại được câu nào, nghe qua có vẻ đúng là anh không thể dành thời gian để đến công ty được!

Sau tết Nguyên Đán không bao lâu, căn hộ ở trung tâm thành phố kia cũng bán được, lúc tiền được chuyển vào tài khoản, Cố Dĩ Hân xem tin nhắn báo tiền đến trong điện thoại, cô không khỏi cảm khái nghĩ: Đây có lẽ là khoản tiền lớn nhất mà Trình Trừng có trong đời, Trình Trừng là người tiêu xài hoang phí, nếu cô ta có trong tay số tiền này, chắc không đến vài ngày thì sẽ chẳng còn một đồng.

Số tiền bán nhà vốn là chuẩn bị để mua lại tiệm hoa, nhưng Yến Triển Nam đã thanh toán toàn bộ số tiền trong một lần duy nhất rồi, vì thế sau khi bán căn hộ xong, khoản tiền kia bèn biến thành tiền gửi ngân hàng của cô.

Thoáng một cái từ người mẹ đơn thân với 2 bàn tay trắng, Cố Dĩ Hân bỗng rùng mình biến thân thành một bà chủ tiệm hoa có hơn 10 vạn gửi ngân hàng, cả địa vị và thân phận đều thăng cấp, quả thực là quá nhanh.

Trước mắt tạm thời không cần dùng đến khoản tiền kia, cho nên Cố Dĩ Hân không định sẽ rút tiền ra mà cứ để nó lẳng lặng sinh lời trong thẻ.

Căn hộ đó là khi chia tay Trì Tuấn cho cô, ở nơi đó, Cố Dĩ Hân luôn có cảm giác mình và Trì Tuấn vẫn còn dây dưa không rõ, hôm nay đã bán căn hộ đi, rốt cuộc Cố Dĩ Hân cũng có cảm giác hai người đã là anh đi đường anh, tôi có con đường của tôi.

Tuy nhiên cuộc sống thường không được như người ta mong muốn, trong lúc Cố Dĩ Hân đang dần dần quên đi ngành giải trí, quên đi Trì Tuấn, thì Trì Tuấn bỗng gọi điện thoại tới, đánh thức ký ức mà cô đãcố gắng quên đi.

Khi nhìn thấy hai chữ Trì Tuấn hiện lên trên màn hình điện thoại, nhất thời Cố Dĩ Hân lâm vào mộng cảnh, cô thật sự không nghĩ ra tại sao người đàn ông này đột nhiên lại tìm tới cô.

Chuông điện thoại tùy ý vang lên một lúc lâu, Cố Dĩ Hân mới chậm rì rì nhận điện thoại.

không đợi cô lên tiếng, đầu dây bên kia Trì Tuấn đã thẳng thừng chất vấn cô, "Em bán căn hộ rồi?"

Nghe được giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, Cố Dĩ Hân bỗng im lặng không nó, cô cho rằng sau khi hai người kết thúc, thì cuộc đời sau này hẳn là không qua lại với nhau mới đúng, không ngờ Trì Tuấn còn có thể tìm đến cô.

Cũng không biết tại sao anh ta biết được tin tức này, chẳng lẽ anh ta tự mình đến căn hộ kia nên mới biết cô bán nó đi rồi?

Chẳng qua là nếu anh ta đã đặc biệt gọi điện tới hỏi, thì đương nhiên Cố Dĩ Hân sẽ không giấu giếm, sau khi Trì Tuấn sang tên căn hộ đó cho cô, thì nó đã chẳng còn bất cứ liên quan gì đến Trì Tuấn, côhoàn toàn đủ quyền hạn quyết định giữ căn hộ đó lại hay là bán đi.

"Đúng thế, tôi đã bán nó rồi."

Trì Tuấn nghi ngờ hỏi cô: "Tại sao?"

Cố Dĩ Hân thành thật trả lời: "Tôi gây dựng sự nghiệp."

"Gây dựng sự nghiệp?" Trì Tuấn kinh ngạc hết sức, người phụ nữ hết ăn lại nằm này đang nói mình muốn gây dựng sự nghiệp?" Có nhầm lẫn gì không! Cho nên anh ta không kiềm chế nổi mà châm chọc hai câu: "Em có biết mấy chữ gây dựng sự nghiệp viết như thế nào không mà nói muốn gây dựng sựnghiệp."

Cố Dĩ Hân mím môi, "Những chuyện này không liên quan gì đến anh."

Trì Tuấn nhớ lại chuyện hai người, anh cũng hiểu cô nói không sai, chuyện cô bán nhà để gây dựng sựnghiệp đúng là không liên quan gì đến anh, nhưng trong lòng anh lại không rõ có mùi vị gì, căn hộ kia tốt xấu gì cũng là do anh cho, hỏi một câu cũng không được nữa sao?

Đè nén lại cảm xúc trong lòng, Trì Tuấn lại nói: "anh tìm em là vì có một vai diễn rất thích hợp với em, em nhất định sẽ thích."

không đợi Cố Dĩ Hân đáp lại, anh ta đã nói tiếp: "Là vai nữ phụ, theo kịch bản thì vô cùng may mắn, trong đó..."

Trì Tuấn chưa nói hết thì đã bị Cố Dĩ Hân rất không lễ phép từ chối, "Trì tiên sinh, quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, anh không cần cho tôi đãi ngộ đặc biệt như thế nữa, hơn nữa tôi cũng sẽkhông diễn."

Đầu dây bên kia Trì Tuấn bối rối nhíu mày, "Chẳng phải đóng phim là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời em à? Sao tự dưng nói không diễn là không diễn, không lẽ em không muốn phát triển trong ngành giải trí nữa?"

"không giấu gì anh, đúng là tôi đã quyết định rời khỏi cái vòng tròn lẩn quẩn đó rồi."

"Vậy bây giờ em đang làm cái gì?" Trì Tuấn ngạc nhiên hỏi cô.

Lúc đầu Cố Dĩ Hân cũng không muốn nói cho anh ta biết, sau đó nghĩ lại, cô cũng chẳng thế giấu mãi chuyện làm ăn của mình được, sớm muộn gì Trì Tuấn cũng biết được cô đang làm gì, vì thế cô cũng không giấu giếm: "hiện tại tôi đang mở tiệm hoa."

Phản ứng đầu tiên của Trì Tuấn chính là: Mở tiệm hoa thì có thể kiếm được mấy đồng bạc? Có thể kiếm nhiều tiền hơn làm diễn viên à?

Trì Tuấn cảm thấy, sau khi hai người chia tay, hình như Trình Trừng đã thay đổi hoàn toàn triệt để, không chỉ làm người có lý tưởng, ngay cả cuộc sống cũng trở nên có kế hoạch, bây giờ còn biết tự mình kiếm tiền, chứ không phải nghĩ cách kiếm từ tay đàn ông.

Cuối cùng lý do là gì mới làm cho cô đột ngột thay đổi hoàn toàn như thế?

"Em bán căn hộ đi rồi, vậy hiện tại em đang ở tiệm hoa luôn hay sao?" Trì Tuấn cố gắng giữ cho giọng nói của mình tự nhiên một chút.

Cố Dĩ Hân "Ờ" một tiếng xem như đáp lại.

Vì vậy Trì Tuấn nói tiếp: "Địa chỉ chỗ nào, anh đến xem thử, thuận tiện mang kịch bản đến cho em xem."

Cố Dĩ Hân: "..."

không ngờ vừa nói một đống lời với anh ta, đều là nói nhảm? cô vốn hoàn toàn không muốn bất kỳ cái kịch bản nào!

Hành động lần này của Trì Tuấn, thật sự là kỳ lạ hết sức.

rõ ràng trước kia không cho Trình Trừng bất kỳ đãi ngộ nào, tùy ý để cô ta tự sinh tự diệt, bây giờ cô đãmuốn tự sinh tự diệt rồi, anh ta lại bắt đầu cho cô đặc ân.

Lòng dạ người đàn ông này, quả nhiên như mò kim dưới đáy biển.

Cuối cùng Cố Dĩ Hân vẫn nói rõ địa chỉ chỗ mình ở cho anh ta, có mấy lời không thể nói rõ ràng qua điện thoại, chỉ có nước để Trì Tuấn đến đây, cô sẽ nói để anh ta hiểu rõ hơn, mặc kệ là vai diễn tốt cỡ nào, cô cũng sẽ không nhận...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi