EM LÀ AI?

Cố Dĩ Hân nghỉ thêm hai ngày, mùng bốn mới trở lại đoàn phim, chẳng qua là danh tiếng Trì Tuấn lớn hơn cô nhiều, mãi đến ngày mùng tám anh ta mới xuất hiện, chuyện khiến người ta ngoài ý muốn chính là, anh ta còn dẫn theo Lâm Thiến đến nữa.

hiện tại, Lâm Thiến cũng là nhân vật cấp thiên hậu, đi đến đâu là trở thành tiêu điểm đến đó, càng là đối tượng rình rập của đám chó săn, cô ta vừa đến đoàn phim, đương nhiên tất cả nhân viên trong đoàn sẽ nhiệt liệt hoan nghênh, vài top thanh niên trẻ tuổi mê mê muội muội đi theo sau đuôi xin cô ta chụp ảnh chung, Lâm Thiến bị vây trong đám người, cũng chẳng có vẻ gì là mất kiên nhẫn, còn cầu được ước thấy mà ký tên chụp ảnh với mọi người, bởi vì chưa qua ngày tết nên cô ta còn chuẩn bị rất nhiều bao lì xì, thông qua sự giúp đỡ của trợ lý mà phân phát khắp nơi, nhất thời tạo ra một loại trào lưu.

Lúc ấy Cố Dĩ Hân đang ở hiện trường quay phim, cô cũng bị cứng rắn nhét cho một bao lì xì, cô tiện tay đưa cho trợ lý nhỏ Vu Nhiên, bản thân Vu Nhiên đã tự nhận được một cái, Cố Dĩ Hân lại cho thêm mộtcái, khiến cô bé vui không tả xiết, len lén mở ra xem thử, trong bao lì xì có 200 đồng chẵn, cô bé khôngkhỏi líu lưỡi, đoàn phim nhiều người đến thế, một người nhận được 200, cũng là một con số không nhỏ, minh tinh lớn quả là khác biệt.

Vu Nhiên cất bao lì xì vào túi quần, thỏa mãn vỗ vỗ, sau đó cô bé quay đầu lại nói với Cố Dĩ Hân: "Mới đó mà thu về được 400, coi như không tệ, chị nói xem nếu em đi xin cái nữa, các chị ấy có cho hay không?"

Cố Dĩ Hân lười để ý cô bé, Đỗ Phi thì trực tiếp mắng, "Nếu em dám đi xin thêm một cái, có tin chị cắt chân của em không hả?! Người không biết còn tưởng em bị Trình Trừng bạc đãi."

Vu Nhiên liên tục xua tay, "Em chỉ đùa một chút thôi mà, làm sao em có thể đi làm chị Trình Trừng mất mặt được, hơn nữa bao lì xì chị Trình Trừng cho em còn lớn hơn các chị ấy!"

Lâm Thiến vẫn đang phát lì xì, Trì Tuấn đã đi thay đồ diễn và chuẩn bị hóa trang, thái độ tương đối chuyên nghiệp.

Song Cố Dĩ Hân lại cảm thấy hành động của anh ta hơi là lạ, vị hôn thê đến thăm đoàn phim của anh ta, tại sao anh ta không dẫn cô ta đi tham quan một vòng làm quen hoàn cảnh, giới thiệu cho cô ta với tổ đạo diễn, mà lại bỏ mặc cô ta, bản thân mình chạy đi quay phim ngay? Hơn nữa nhìn ánh mắt anh ta, hiển nhiên không có vẻ gì là vui mừng hết, chẳng lẽ chuyện Lâm Thiến đến đây, thật ra không phải là ý của anh ta?

Tuy nhiên dù hai người họ có thế nào thì cũng chẳng mảy may liên quan gì tới cô, hiện tại nhiệm vụ duy nhất của cô chính là diễn xong tất cả các cảnh còn lại là được rồi.

Thời tiết vẫn rét lạnh như trước, may mắn là cảnh quay của hai ngày nay đều ở trong nhà, cũng khôngtính là chịu khổ, Cố Dĩ Hân quấn áo lông dày ngồi trên ghế nghỉ ngơi chờ cảnh quay tiếp theo, áo lông là bản giới hạn Yến Triển Nam đặt người ta làm ở nước ngoài, vừa ấm áp vừa thoải mái dễ chịu, bao trọn từ đầu đến chân, tựa như quấn tấm chăn dày ở trên giường, cảm giác ấm áp ấy khiến cho cô buồn ngủ ríu cả mắt.

cô vốn còn hai cảnh phải quay với mấy vai phụ khác, nhưng Trì Tuấn đã quay lại đoàn phim, dĩ nhiên là phải quay cảnh của anh ta trước, cho nên cô chỉ có thể ngồi ở đây, vừa chờ tới cảnh tiếp theo vừa xem bọn họ quay phim.

Hai năm qua diễn xuất của Trì Tuấn càng ngày càng điêu luyện, bất kể là động tác hay là ánh mắt, đều vô cùng phù hợp, Cố Dĩ Hân chợt nhớ đến trước kia khi hai người cùng nhau bàn bạc kỹ xảo diễn xuất, cho dù chỉ là biểu đạt ánh mắt đơn giản nhất, nhưng nếu hai người không thống nhất ý kiến, thì nhất định sẽ tranh cãi đến nỗi mặt đỏ đến mang tai một phen, lúc đó hai người đều thật lòng xem đối phương là tri kỷ.

Bất tri bất giác, Cố Dĩ Hân thừ người ra nhìn Trì Tuấn, mãi cho đến khi cô lấy lại tinh thần thì phát hiệnTrì Tuấn đã ở bên cạnh nhìn cô, vẻ mặt cười như không cười.

Sau khi hoàn thành cảnh quay, Trì Tuấn cũng không vội vã rời đi mà bước đến bên cạnh Cố Dĩ Hân, người đang ngồi bên cạnh cô là diễn viên nhỏ tên Tiểu Long, Trì Tuấn cười thân thiện với cô ấy, hỏi côấy có thể nhường lại vị trí đó cho mình hay không, Tiểu Long bị nụ cười của anh hớp hồn, vội vàng đứng lên nhường chỗ.

Trì Tuấn ung dung ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó anh ta quay đầu sang nhìn cô, vui vẻ nói: "Vừa rồi tại sao nhìn anh đến ngẩn ngơ vậy? Bị vẻ đẹp trai của anh hớp hồn rồi?"

Cố Dĩ Hân quyết đoán phủ nhận, "Có hả? Tôi nhìn anh à?"

"Có nhìn." anh ta trả lời.

Cố Dĩ Hân dửng dưng đáp lại: "Ngược lại tôi chẳng có ấn tượng gì hết."

Trì Tuấn cũng không bám riết đề tài này nữa, anh ta đổi chủ đề câu chuyện, "Năm mới thế nào, có vui không?"

Cố Dĩ Hân giả bộ buồn rầu lắc đầu, "Cũng tạm, có chút kích thích mà thôi."

Đối với đáp án của cô, Trì Tuấn có vẻ hiếu kỳ, "Tại sao lại nói là có chút kích thích?"

"Đến nhà họ Yến gặp người lớn." Cố Dĩ Hân trả lời. Sở dĩ cô nói ra chuyện này, chủ yếu là muốn nói với Trì Tuấn, cô và Yến Triển Nam đã phát triển đến mức gặp người lớn, nếu anh ta có tâm tư gì khác thìnên sớm thu lại đi, kẻo khiến cho người ta buồn bực.

rõ ràng nụ cười treo trên khóe môi Trì Tuấn nhạt đi mấy phần, anh ta làm ra vẻ như có điều suy nghĩ nhìn cô, "đã gặp người lớn? Xem ra chuyện tốt tới gần."

Cố Dĩ Hân chỉ cười không nói.

cô lập tức nghe Trì Tuấn nói tiếp: "Có điều, đến kết hôn cũng cần thêm một khoảng thời gian nữa, huống hồ chỉ mới gặp người lớn."

Nhất thời mặt Cố Dĩ Hân xụ xuống, đáy mắt mang theo ý lạnh, "anh có ý gì?"

Trì Tuấn nhún vai trả lời: "Rất nhiều chuyện, chưa tới cuối cùng đừng đưa ra kết luận vội."

Cố Dĩ Hân biết rõ lời anh ta nói có thâm ý, nhưng cô lại không muốn suy đoán, cô thật sự không thể hiểu nổi, đã dẫn vị hôn thê đến đoàn phim rồi, vậy mà còn nói mấy câu lập lờ nước đôi trước mặt cô, đúng là chẳng biết anh ta nghĩ gì nữa.

Lâm Thiến phát tiền lì xì một vòng xong, cô ta mang vẻ mặt tươi cười rạng rỡ đi về phía Trì Tuấn, nhìn thấy bọn họ nói chuyện phiếm, cô ta lên tiếng hỏi: "nói chuyện gì thế, em thấy vui vẻ quá chừng."

thật không biết cô ta thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ chỗ nào.

Trì Tuấn liếc nhìn Lâm Thiến, anh ta đứng dậy, "đi thôi, về phòng nghỉ ngơi."

Lâm Thiến thân mật khoác tay anh ta, cô ta cười hỏi: "Phòng nghỉ có máy sưởi không? Tay em đông cứng hết cả rồi nè!"

Trì Tuấn kéo cô ta đi về phía trước, "Ai bảo khi không em muốn theo tới đây?"

"Em tới đây với anh không được sao?" cô ta làm nũng nói với Trì Tuấn, trong nháy mắt bước ra khỏi cửa, Lâm Thiến bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái, cái liếc mắt đó còn lạnh lẽo hơn cả thời tiết giá rét bên ngoài.

Hai người bọn họ từng bước rời khỏi, thẳng đến khi không nghe được tiếng bọn họ nữa, Cố Dĩ Hân mới khôi phục tinh thần lại, ánh mắt cuối cùng của Lâm Thiến, tràn ngập địch ý.

Bởi vì có liên quan đến Trì Tuấn, Cố Dĩ Hân và Lâm Thiến cũng có chút quen biết, khi cả nhóm bạn ra ngoài chơi, Trì Tuấn thường thích lôi kéo Cố Dĩ Hân, mà với tư cách là bạn gái chính thức của Trì Tuấn, đương nhiên Lâm Thiến cũng theo sát, dần dà, chủ đề chung giữa hai cô cũng không ít.

Trong ấn tượng của Cố Dĩ Hân, Lâm Thiến chính xác là một cô gái uyển chuyển hàm xúc, ánh mắt khi nhìn về phía Trì Tuấn, trăm chiều đều cực kỳ tình cảm, ngay cả khi nói chuyện với anh ta cũng nhỏ nhẹnũng nịu, còn đối với các loại yêu cầu của Trì Tuấn, cô ta cũng ngoan ngoãn phục tùng hết.

Cố Dĩ Hân vẫn không hài lòng mà nói với cô ta: "Đàn ông không nên chiều chuộng như thế, sẽ sinh hư đấy."

Khi ấy Lâm Thiến dịu dàng như nước, cười rộ lên có thể khiến mặt hồ nhộn nhạo, vô cùng xinh đẹp, nhưng mới qua bao lâu? thì ra cô ta cũng sẽ lộ ra ánh mắt như vậy.

Đột nhiên Cố Dĩ Hân nghĩ tới mà sợ, chẳng lẽ Lâm Thiến phát hiện ra quan hệ giữa Trình Trừng và Trì Tuấn rồi?

Xem ra cô vẫn phải cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với Trì Tuấn mới được.

Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn phim có một cảnh quay, đúng lúc là phần diễn của Cố Dĩ Hân, cô quấn chăn cực kỳ chặt chẽ đi ra ngoài, nhưng bên ngoài có gió thổi, lúc quay phim, cô có chút chóng mặt, có điều cô không quan tâm cho lắm.

Đến giờ nghỉ trưa, Cố Dĩ Hân bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu, hơn nữa còn rất buồn ngủ, cả người khó chịu, nằm nghỉ ở trên giường chẳng muốn nhúc nhích, Đỗ Phi cảm thấy chắc là cô bị cảm rồi, cô nàng bảo Vu Nhiên lấy thuốc cảm đến cho cô uống, tiếc rằng Vu Nhiên lục túi cả buổi cũng không nhìn thấy bóng dáng của bì thuốc cảm ở đâu.

Đỗ Phi có chút không vui nhìn cô bé, "Có phải lúc đi quên mang theo rồi hay không?"

Vu Nhiên buồn rầu giũ giũ túi, "Lúc xuất phát rõ ràng em có chuẩn bị, chẳng lẽ cuối cùng không có bỏ vào?"

Đỗ Phi cũng không tiếp tục trách móc cô bé nữa mà quyết đoán xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn nói: "Em chăm sóc Trình Trừng cho tốt vào, cho cô ấy uống nhiều nước một chút, chị đi ra phố mua thuốc cảm."

Vu Nhiên liên tục gật đầu, bảo cô nàng đi nhanh về nhanh.

Nơi quay phim không tính quá vắng vẻ, chỉ cần ra khỏi phim trường, bên ngoài chính là một khu phố tấp nập, tuy nhiên hiệu thuốc thì chỉ có vài cái.

Đỗ Phi vừa đi, Vu Nhiên vội thu xếp đồ đạc lại rồi rót cho Cố Dĩ Hân một ly nước, sau đó cô bé phát hiệnhết nước ấm, cho nên đành phải mang bình ra ngoài nấu nước.

Đầu Cố Dĩ Hân rất đau, cô nằm trên giường trong phòng nghỉ nhỏ, đang lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi thì chợt nghe bên tai có người gọi mình.

Giọng nói trầm ấm, ngập tràn từ tính, là một giọng siêu dễ nghe, "Cố Dĩ Hân? Cố Dĩ Hân?"

Mí mắt Cố Dĩ Hân nặng trình trịch, cô không kịp mở mắt đã lên tiếng trả lời trước, "Ừm, có chuyện gì?"

Người đó lại hỏi: "Là em phải không? Dĩ Hân?"

Cố Dĩ Hân đau đầu chóng mặt, giấc ngủ bị quấy rầy, cả người đều vô cùng bực bội, cô xoa bóp tròng mắt đáp lại, "Đúng vậy, có chuyện gì không?"

Nhưng đối phương chỉ hỏi hai câu như thế rồi không lên tiếng nữa.

Đợi cô vất vả tỉnh táo lại, sau khi mở mắt ra thì đúng lúc nhìn thấy Vu Nhiên bê bình nước ấm đi tới.

Cố Dĩ Hân mơ màng đưa tay đỡ đầu mình, cô vội hỏi Vu Nhiên: "Vừa rồi em có thấy ai đi vào không?"

Vu Nhiên đặt ấm nước trên mặt bàn, vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, "Bộ có ai tới đây ạ?"

Cố Dĩ Hân xoa nhẹ lên huyệt thái dương, cảm thấy đầu cực kỳ đau, xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ vừa rồi là do cô nghe nhầm rồi? rõ ràng cô đã nghe thấy có người gọi mình, nhưng đến khi mở mắt ra thì lại không thấy ai cả dù chỉ là một cái bóng.

Người nọ nói gì với cô nhỉ? Hình như là gọi tên cô, cô còn trả lời hết sức tự nhiên.

Nghĩ đến đây, cả người Cố Dĩ Hân hoàn toàn ngây dại, cô chợt nhớ tới, lúc đối phương gọi mình, người nọ trực tiếp gọi ba chữ "Cố Dĩ Hân".

Mà trong lúc ý thức mơ hồ, cô còn hết sức nghiêm túc đáp lại lời đối phương.

Người đầu tiên Cố Dĩ Hân nghĩ đến là Trì Tuấn, ngoại trừ anh ta ra, trong đoàn phim này còn có ai thân thuộc với Cố Dĩ Hân nữa hay sao?

Chẳng lẽ thật sự là Trì Tuấn chạy tới đây để gọi cô?

Suy đoán như thế, nhất thời cả người Cố Dĩ Hân toát mồ hôi lạnh.

Sau đó cô lập tức phủ nhận: Hay là do cảm mạo nên cô choáng váng đầu óc, xuất hiện ảo giác, kỳ thậthoàn toàn không có ai tìm cô cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi