EM LÀ ÁNH NẮNG ĐỜI ANH



Buổi sáng kết thúc với sự hài lòng của Vu Yên Nhi, nhưng những ánh mắt xăm soi vẫn chưa ngưng nhìn vào cô và Kiến Nhất. Đến tận lúc này, không ai dám tin đây là sự thật, Kiến Nhất chỉ biết học lại biết yêu.

Từ trong bụng mẹ đã ở cùng nhau, Kiến Nhất trong mắt người khác đối với Vu Yên Nhi có sự khác biệt. Vì đã quá quen thuộc nhau, Kiến Nhất với Vu Yên Nhi mà nói cũng như những người bình thường, nhưng người xung quanh anh lại xem anh giống như một vị thần tiên không ai dám chạm vào.

Vu Yên Nhi dần trở nên khó chịu vì những ánh mắt đánh giá của người khác, họ vốn không có tư cách để nhận xét về cô và Kiến Nhất. Cho dù họ ngưỡng mộ, ganh tỵ hay ghen ghét, Vu Yên Nhi vẫn sẽ khiến cho họ không còn một chút hy vọng ảo tượng về họ và Kiến Nhất.

Thấy Vu Yên Nhi ngồi cạnh suy nghĩ đến bất động, Kiến Nhất chạm tay vào má cô: "Nghĩ gì đó?"

Vu Yên Nhi giật mình, vội cười trừ lắc đầu cho qua: "Không có"


"Vậy mau ăn đi"

Ngày nào cũng ăn mấy món khô khan, Vu Yên Nhi nhìn thôi đã ngán tận cổ. Trong đầu cô, gà rán, pizza, hamburger bay vòng vòng, từ lúc gặp lại Kiến Nhất, một miếng nhỏ cũng không được đụng vào. Nếu lấy vẻ đáng thương ra xin, nói không chừng anh sẽ cho cô ăn, một ít thôi cũng được, nghĩ rồi cô liền quay sang anh cười nịnh bợ: "Ông xã"

"Không cần nghĩ, không được"

Đôi khi ở bên cạnh người quá hiểu mình cũng không tốt, ở cạnh người khắt khe về chuyện ăn uống như Kiến Nhất thì chỉ có thể ăn đồ ăn nhanh trong tưởng tượng. Vu Yên Nhi đau khổ đập đầu vào cánh tay Kiến Nhất, anh gắp đồ ăn đưa đến miệng cô dỗ dành: "Đừng nghĩ đến sẽ không thèm nữa"

Nếu buộc phải lựa chọn giữa đồ ăn nhanh và ở bên cạnh Kiến Nhất, Vu Yên Nhi đương nhiên phải chọn anh. Để chứng minh tình yêu cao thượng của mình, Vu Yên Nhi chu môi chờ đợi anh hôn đáp trả trước hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chằm vào.

Kiến Nhất không bận tâm đến cách nhìn của người khác, nhưng anh không muốn thể hiện tình cảm quá mức ở nơi học đường. Anh bóp miệng cô, nhét đồ ăn vào.

Vu Yên Nhi giận dỗi, miệng vẫn chăm chì nhai đồ ăn.

Từ Tuấn Vỹ ngồi đối diện, biểu cảm kỳ thị ra mặt: "Đừng có làm mù mắt tôi!"

Vu Yên Nhi nhún vai, thong thả nói: "Cẩu FA"

"Về dạy lại vợ đi" Từ Tuấn Vỹ bức xúc nói với Kiến Nhất.

Kiến Nhất cười không đáp, anh hiểu cách Vu Yên Nhi cư xử với người khác, không phải cũng giống ai. Huống chi, Vu Yên Nhi ở cạnh anh ngoan ngoãn nghe lời, chẳng có vấn đề gì.


Nhìn Từ Tuấn Vỹ, Vu Yên Nhi lắc đầu thương hại: "Không biết tự lượng sức"

Từ Tuấn Vỹ tức giận, bị Mạc Nhiên Nhiên tạt gáo nước lạnh: "Cậu ấy nói đúng đó"

Lý Nhược lặng lẽ dõi theo nụ cười tự nhiên chứa biết bao ngọt ngào của Kiến Nhất mỗi khi anh hướng về Vu Yên Nhi, cảm giác đó quá xa lạ dù trong lòng Lý Nhược đã hết lần này đến lần khác mơ đến, mơ Kiến Nhất cười với mình.

Ngủ trưa dậy, chuẩn bị luyện tập vào buổi chiều. Ở chổ tập trung chỉ có mỗi Từ Tuấn Vỹ, Vu Yên Nhi mặt ngái ngủ nhìn quanh một lượt: "Kiến Nhất đâu?"

"Đến văn phòng với Lý Nhược rồi" Từ Tuấn Vỹ chưa tỉnh ngủ, chống hai tay trên nền cát sau lưng, ngã người về sau trong trạng thái uể oải.

Ánh mắt Vu Yên Nhi lập tức lạnh lại, lúc ăn cơm Lý Nhược ngồi im lặng không nói gì, không có mặt cô liền muốn giở trò. Vu Yên Nhi đứng bật dậy đi tìm, gương mặt tức giận của cô khiến Mạc Nhiên Nhiên và Từ Tuấn Vỹ nhìn nhau khó hiểu.

Qua khỏi sảnh chính đến hành lang một đoạn, đúng lúc Kiến Nhất và Lý Nhược đang từ văn phòng đi ra, Vu Yên Nhi nhanh chóng bước tới ôm anh.

Kiến Nhất không quá bất ngờ, vừa đi vừa xoa đầu cô: "Sao lại đến đây?"

Hai tay Vu Yên Nhi ôm chặt thắt lưng anh, mặc kệ biểu tình không tốt của Lý Nhược đang đi cạnh, cô cười tinh nghịch: "Em đi lạc"

Kiến Nhất thừa biết Vu Yên Nhi nghĩ gì, anh mỉm cười khoác vai cô, không bận tâm Lý Nhược kế bên.

"Ông xã, anh đến văn phòng để làm gì?"


"Sắp tới sẽ kiểm tra sức khỏe, anh đại diện bên nam nhận thông tin"

Vu Yên Nhi ngạc nhiên lẫn lo sợ, nhỡ như phát hiện ra sức khỏe có vấn đề, xem như cô xong phim với Kiến Nhất.

Sau khi kết thúc ngày luyện tập, Lý Nhược phát giấy điền thông tin cho buổi kiểm tra sức khỏe vào ngày mai.

Cầm giấy trên tay, Vu Yên Nhi lại nghĩ ra trò, cô đưa giấy cho Kiến Nhất muốn thử xem anh còn nhớ rõ về cô hay không, Vu Yên Nhi cười ngọt ngào đề nghị: "Ông xã, điền giúp em nhé?"

Kiến Nhất không trả lời, lấy giấy từ trong tay Vu Yên Nhi viết vào. Anh còn nhớ rất rõ mọi thứ, từ họ tên, ngày tháng năm sinh, kể cả số chứng minh thư của Vu Yên Nhi cũng nhớ rõ, chỉ có chiều cao và cân nặng là do anh ước lượng.

Thấy Kiến Nhất nhớ rõ, Vu Yên Nhi có chút chột dạ, số chứng minh thư của bản thân cô còn chưa nhớ nổi. Vu Yên Nhi ngước đầu dậy, vô tình bắt gặp Lý Nhược đang mải mê nhìn anh, biểu cảm vô cùng buồn bã. Khóe môi Vu Yên Nhi nhếch nhẹ, Lý Nhược quả nhiên thích anh đến mức không thể từ bỏ, ngay trước mặt vợ chưa cưới của Kiến Nhất, cô ta vẫn không giấu giếm tình cảm giành cho anh.

Trong lúc Lý Nhược tập trung vào mỗi Kiến Nhất, anh lại đang chăm chú điền giấy cho Vu Yên Nhi, cô nhanh chóng chồm tới hôn lên má anh. Kiến Nhất xoay đầu nhìn Vu Yên Nhi, đôi mày cau nhưng khóe môi lại cong nhẹ.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi