EM LÀ ÁNH NẮNG ĐỜI ANH



Trong toilet, Hải Lý vỗ nước mạnh vào mặt để tỉnh táo lại, cô thất thần nhìn bộ dạng thê lương của bản thân trong gương, tự trách đã ngu ngốc khi nghĩ Triết Dương đã động lòng với cô.

Từ ngoài đi vào, Vu Yên Nhi đứng sau lưng Hải Lý, tâm trạng của cô hiện tại cũng không hơn Hải Lý là mấy.

"Hải Lý, mình xin lỗi, đáng lẽ ngay từ đầu mình không nên bảo cậu dính vào Triết Dương"

Qua một lúc Hải Lý lấy lại được bình tĩnh, cô lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Người nào dám chơi mình, mình nhất định sẽ chơi lại gấp mười lần"

Cùng Hải Lý trở về lớp, còn chưa bước vào cửa thì Vu Yên Nhi đã bắt gặp Lý Nhược ngồi chổ cô, quay xuống cười nói với Kiến Nhất.


"Yên Nhi, cục rác to thế kia, nhanh chóng dẹp đi thôi" Hải Lý nhìn Lý Nhược cười lạnh, nhìn kẻ phá hoại tình cảm người khác khiến cô lúc này vô cùng ngứa mắt.

Vu Yên Nhi thong thả bước đến, biểu cảm không ưa ra mặt dọa Lý Nhược giật mình phải đứng dậy ra chổ khác. Vu Yên Nhi bỗng nở nụ cười thân thiện, dùng giọng điệu châm biếm cô ta theo nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

"Lý Nhược, cậu thích chổ của mình lắm phải không? Mình nhường cho cậu nhé?"

Không rõ Vu Yên Nhi định làm gì, Lý Nhược nhường một bước trước, cô ta cười ngại ngùng: "Không phải đâu, cậu hiểu lầm rồi"

"Hiểu lầm?" Vu Yên Nhi ngồi lên bàn, biểu cảm thoáng lên tia lạnh lẽo nhắc nhở: "Cậu thông minh như vậy chắc hiểu ý mình nói, mình không kiên nhẫn như cậu nghĩ đâu, cậu cũng chẳng có gan đó đâu"

Mặt Lý Nhược trở nên cứng nhắc, khẽ gật đầu rồi về chổ, không quên bày ra bộ dạng tội nghiệp như bị Vu Yên Nhi ăn hiếp trước mặt Kiến Nhất.

"Nhi Nhi, em sao vậy?" Kiến Nhất không hiểu cách Vu Yên Nhi cư xử trước khi ra khỏi lớp và sau khi vào lớp, giống như hai con người khác nhau.

Vu Yên Nhi chống tay lên bàn Kiến Nhất, áp mặt gần mặt anh, thì thào đầy khiêu khích, cố ý cho Lý Nhược nghe thấy: "Em sợ người khác quên vợ chưa cưới của anh đang ở ngay đây"

Chuông reo vào lớp vang lên, Vu Yên Nhi ngồi ngay ngắn lại. Ngồi yên tại vị trí, không chỉ Vu Yên Nhi mà cả Hải Lý suốt buổi sáng còn lại cả người phát ra sát khí đằng đằng, như bản chính bản sao ngồi tựa ghế bất động.

Từ Tuấn Vỹ ngồi phía sau lén lút khều tay Mạc Nhiên Nhiên hỏi chuyện nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu không biết. Ngay cả Kiến Nhất cũng không thể hiểu hay đoán ra Vu Yên Nhi gặp chuyện gì.

Buổi trưa không xuống nhà ăn, Kiến Nhất lúc sáng làm đã hai phần cơm hộp mang theo cho anh và Vu Yên Nhi. Cả nhóm ngồi quây quần ở bàn, những ánh mắt e ngại khi thấy Vu Yên Nhi và Hải Lý tay siết chặt cái muỗng trong tay trông như muốn giết người đến nơi.


"Nhi Nhi, rốt đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn Vu Yên Nhi lầm lì suốt buổi, Kiến Nhất không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ.

"Ông xã, em gặp phải những đứa sống thua cả súc vật nữa" Vu Yên Nhi bức xúc, trong ý không quên chửi cả Lý Nhược ngay trước mặt tất cả.

"Họ làm gì em?" Kiến Nhất nóng ruột gan, nghiêm mặt hỏi.

"Ngoài mặt thì tỏ ra đàng hoàng tử tế, sau lưng lại chơi chó, cái thứ như vậy đáng lẽ ra phải đánh nó nhập viện, ba má nhận không ra" Hải Lý giận dữ đập bàn lớn tiếng mắng rủa.

"Nói, đứa nào, ông đây giúp cậu dẹp loạn" Từ Tuấn Vỹ lên giọng với khí thế hừng hực.

"Có một đứa chắc đã vào viện rồi, mấy đứa còn lại, mình sẽ bóp chết con mợ nó" Hải Lý xòe bàn tay rồi siết chặt hình nắm đấm, bẻ cong cả chiếc muỗng inox trong tay.

"Nhi Nhi, nếu thực sự có người đụng đến em, em không cần ra tay, anh sẽ xử lý thay em" Kiến Nhất dịu dàng sờ mặt Vu Yên Nhi, mặc dù học võ không phải đánh nhau, nhưng bảo vệ Vu Yên Nhi là việc nhất định anh phải làm.

"Ông xã" Vu Yên Nhi bất ngờ ôm chầm lấy Kiến Nhất, giả vờ yếu đuối làm nũng.

Sắc mặt Lý Nhược cực kỳ tệ, nếu không phải Vu Yên Nhi xuất hiện, cô ta không bao giờ dám nghĩ đến việc Kiến Nhất thay đổi như một con người khác, vẻ thanh cao tại thượng vì Vu Yên Nhi mà hạ thấp bản thân như những kẻ tầm thường.

Quan sát được biểu cảm của Lý Nhược, Vu Yên Nhi và Hải Lý trao đổi ánh mắt, khẽ gật đầu nhẹ như một lời thỏa thuận ngầm.

———


Giờ ra chơi, trong toilet khi Vu Yên Nhi và Hải Lý chuẩn bị về lớp, nữ sinh được cả hai cứu ở nhà kho không biết khi nào đã đứng sau lưng. Dáng vẻ nữ sinh đó vô cùng thành khẩn, mang sự biết ơn khôn xiết bày tỏ: "Cảm ơn hai cậu đã giúp mình"

"Không có gì, sau này gặp chuyện tương tự thì cứ gọi bọn tôi" Hải Lý khí chất ngời ngời, chuyện buồn bực Triết Dương đã vứt bỏ ở sọt rác gần đó.

Trước khi nữ sinh kia rời đi, Vu Yên Nhi lên tiếng giữ lại, nhân cơ hội sẵn tiện điều tra một chút: "Đợi đã, cậu có biết gì về mối quan hệ giữa Triết Dương và Dư An Ny không?"

Nữ sinh gật đầu lia lịa, dường như biết rất rõ là khác, nghe Vu Yên Nhi hỏi đến liền khai hết: "Dư An Ny biết Triết Dương thích cô ta nên mới dây dưa không rõ ràng để có người chống lưng ở trường. Triết Dương không biết thích Dư An Ny đến mức nào, cô ta nói gì Triết Dương cũng nghe theo, nhưng dạo gần đây Triết Dương đang bất mãn ra mặt với Dư An Ny"

Nữ sinh kia nói vậy đồng nghĩa với việc Triết Dương đã vì Hải Lý mà bắt đầu thay đổi quay lưng với Dư An Ny.

"Yên Nhi, cậu cũng nên cẩn thận, mối quan hệ của bọn họ rắc rối lắm, có cả Lý Nhược với hai nam sinh lớn tuổi hơn lớp bên cạnh nữa. Trước đây bọn họ còn đi cướp tiền của những người yếu thế không có chổ dựa, mọi thứ được làm kín đáo, không dễ để phát hiện" Nữ sinh tiếp lời.

Nghe đến đây, Vu Yên Nhi và Hải Lý không ai bảo ai, trong đầu cùng lúc hiện lên cùng một suy nghĩ.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi