EM LÀ ÁNH NẮNG ĐỜI ANH



"Ông xã... em đau... đầu em... đau..." Vu Yên Nhi chôn bản thân dưới lớp chăn dày màu trắng, miệng rên rỉ không ngừng than vãn sau trận say của tối qua.

Kiến Nhất vừa từ ngoài vào, dùng điều khiển tăng nhiệt độ phòng. Đặt điều khiển về vị trí cũ trên bàn, anh đi đến kéo chăn ra khỏi người Vu Yên Nhi, chiếc giường đôi rộng bị cô giang tay giang chân chiếm gần hết.

"Thức dậy, chúng ta ra ngoài" Kiến Nhất ngồi xuống giường, kéo tay Vu Yên Nhi ngồi dậy.

"Ra ngoài?" Vu Yên Nhi ngái ngủ mắt mở không lên, đầu vẫn còn đang đau, cô ngã người nằm xuống lại, miệng không quên càu nhàu: "Em không đi"

"Vậy anh đi một mình"


Kiến Nhất nhử, giả vờ đứng lên, Vu Yên Nhi lập tức ngồi bật dậy, hai mắt mở to lớn tiếng tuyên bố: "Em đi!"

Vu Yên Nhi nhận lấy cốc nước chanh ấm pha mật ong từ tay Kiến Nhất, vội uống cạn rồi nhanh chóng vào nhà tắm sửa soạn.

Kiến Nhất mặc áo sơ mi đen bên ngoài chiếc áo thun màu trắng, cùng quần kaki ống đứng màu vàng kem, khoe đôi chân dài thẳng tắp. Vu Yên Nhi mặc quần thun thể thao ống túm màu đen cùng áo hoodie trắng, mái tóc xoăn dài buộc nửa đầu, sắc mặt tươi sáng năng động đầy sức sống.

Bố mẹ Kiến và Kiến Nhật Nguyệt ngồi ở sofa nhìn thấy Kiến Nhất và Vu Yên Nhi từ trên lầu xuống, mặt họ liền hiện lên nét hiểu ý. Yêu đương khi còn trẻ lúc nào cũng ngọt ngào, vừa nhìn cách ăn mặc khác ngày thường cùng vẻ mặt vui vẻ cũng đủ biết Kiến Nhất và Vu Yên Nhi chuẩn bị ra ngoài hẹn hò.

Rời khỏi nhà, Kiến Nhất và Vu Yên Nhi đi đến một quán ăn nằm ở một con đường vắng lặng, khắp hai bên đường là những cây to, lá cây đã chuyển màu vàng và đỏ, bóng cây rộng đến mức che mát hết cả con đường.

Bên trong quán, Hải Lý và Triết Dương đang uống nước ngồi đợi, Kiến Nhất và Vu Yên Nhi đến không lâu thì Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên cũng đến.

Sáu người ăn sáng, Triết Dương chăm sóc cho Hải Lý một cách dồn dập, đến tận bây giờ mọi người đều có thể chắc chắn hắn đã rơi vào lưới tình của Hải Lý. Hải Lý không hề thay đổi, tính tình vẫn cáu gắt nhưng quay mặt đi liền dạt dào tình cảm.

Vu Yên Nhi thỉnh thoảng đưa mắt quan sát Hải Lý và Triết Dương, cô càng khẳng định một chuyện, không phải con gái dịu dàng tinh tế mới lay chuyển được một người con trai, không có sự khéo léo hay kiên nhẫn thì cứ trực tiếp dùng vũ lực như Hải Lý là được.

Không rõ Triết Dương hoàn toàn tự nguyện hay bị Hải Lý dọa đến sang chấn tâm lý, những ngày đầu khó chịu Hải Lý ra mặt, đến khi Hải Lý cùng Vu Yên Nhi tìm bằng chứng vạch tội Dư An Ny, hắn lại cam tâm "hy sinh" giả vờ bênh vực Dư An Ny để cô ta tin tưởng.

Phần lớn công lao vạch tội Dư An Ny xứng đáng thuộc về Triết Dương, để tạo lòng tin với cô ta, hắn đã phải chịu một gậy từ Hải Lý, tiếp đó giả vờ theo phe Dư An Ny để lập nên kế hoạch bắt cóc hắn dụ Hải Lý và Vu Yên Nhi đến gara cũ, thực chất hiện trường đó đã được Triết Dương an bài sẵn ghi lại tất cả hành động xấu xa của Dư An Ny.


Còn về Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên vẫn như thường lệ, luôn thân thiết quan tâm nhau, đôi khi lại như chó với mèo. Bọn họ từ lâu đã ở trên mức tình bạn thân, dưới mức tình yêu, họ không vội tiến đến, chỉ âm thầm thích nhau. Bố mẹ Từ Tuấn Vỹ ly hôn, anh trai theo bố, anh theo mẹ, tình cờ anh trở thành hàng xóm sát vách nhà Mạc Nhiên Nhiên, thi thoảng buổi tối trèo lan can sang phòng cô, cảnh tượng đó có vẻ rất ngọt ngào nhưng lại vô cùng biến thái.

Đặt Kiến Nhất, Từ Tuấn Vỹ và Triết Dương cùng một chổ, Kiến Nhất rõ ràng nhỉnh hơn họ. Một phần xuất phát từ việc anh sở khí chất trầm ổn thanh tao, thành tích luôn nằm ở vị trí cao trong trường, gia đình lại có điều kiện, tính tình khiêm tốn, cử chỉ cẩn trọng.

Ngược lại, Từ Tuấn Vỹ và Triết Dương lại mang vẻ ham chơi, từ ngoại hình đến thành tích và điều kiện gia đình không hề kém nhưng tính cách có chút bất cần pha thêm nét lưu manh.

Trong trường còn nhiều nam sinh nổi bật không kém, nếu không chơi chung thì cũng quen biết với nhau và phần lớn đều là hoa đã có chủ.

Kết thúc bữa sáng lúc tám giờ, sáu người đi dạo phố, trưa ghé vào một quán ăn nhỏ thường hay lui đến, buổi chiều trú nắng trong quán cafe mang phong cách cổ điển.

Trong khi Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý đang ríu rít chụp hình, Vu Yên Nhi lại ngồi cạnh Kiến Nhất ở ban công quán cùng anh ngắm cảnh mùa thu ngay trước mắt.

Bên ngoài ánh nắng màu vàng cam, len lỏi chiếu xuống qua những tán lá, thi thoảng một cơn gió thổi qua cuốn theo những chiếc lá đã đổi màu rơi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Khung cảnh sầu lắng êm ả, mang theo chút cảm giác buồn bã tận sâu trong đáy lòng, Vu Yên Nhi vốn không hề thích không khí quá yên tĩnh chút nào cả, thanh xuân cô ngọt ngào nhưng luôn trở nên ủ dột khi vào thu.

Trong đầu Vu Yên Nhi chợt nghĩ ra một ý, liền quay sang hỏi Kiến Nhất: "Ông xã, anh thích mùa nào nhất?"


Kiến Nhất không vội trả lời, nụ cười dịu dàng hiện rõ trên gương mặt anh, anh vô thức nghiêng nhẹ người về phía cô, bình ổn đáp: "Mùa nào có em, anh đều thích"

Vu Yên Nhi khẽ chớp nhẹ mắt, từ khi nào sự tồn tại của đối phương lại trở thành điều hiển nhiên trong cuộc sống của nhau? Nếu ngày hôm nay không có mặt ở đây, có lẽ cô đang một mình ở Úc, chỉ một mình trong căn phòng lạnh lẽo.

"Ông xã, sau này chúng ta già đi, mỗi sáng thức dậy ngắm bình minh, kết thúc một ngày ngắm hoàng hôn. Mỗi kiếp chúng ta đều là thanh mai trúc mã, yêu nhau đến vạn kiếp nữa"

Nghĩ đến việc sống hết đời người, sợ rằng không còn gặp nhau nữa, Vu Yên Nhi lo sợ đến không kiềm được nước mắt rơi ra.

Kiến Nhất đưa tay lau đi nước mắt chảy dài trên gương mặt Vu Yên Nhi, một lời nhẹ nhàng khẳng định: "Được, chỉ cần em muốn, anh nhất định sẽ làm"

Lời nói ấm áp của Kiến Nhất như viên thuốc thần xoa dịu trái tim đang đau nhói lên của Vu Yên Nhi, cô xúc động ôm anh, tay anh vuốt đầu cô ân cần an ủi.

Tình cảm của Kiến Nhất và Vu Yên Nhi vừa đơn giản ngọt ngào, lại vừa chân thành gắn bó khiến cho bốn người còn lại nhìn thôi cũng đã bị làm cho cảm động. Trải qua bao nhiêu năm, mọi thứ vẫn còn vẹn nguyên, đặc biệt là tình cảm của Kiến Nhất và Vu Yên Nhi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi