EM LÀ ÁNH SAO CỦA ĐỜI ANH

Editor: JL | Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Trên đường đưa Hình Tín Hàm về nhà, Tô Nam vừa lái xe vừa nói rất nhiều chuyện với cô. Lúc Hình Tín Hàm tò mò hỏi thăm về Hình Mộ Bạch và Lâm Sơ Thanh, Tô Nam mới nhớ tới vụ nổ cách đây không lâu, vì thế đã tiết lộ những gì Lâm Sơ Thanh nói với mình cho Hình Tín Hàm nghe.

Hình Tín Hàm chợt hiểu ra gì đó, cô “Ồ” lên, cười: “Thì ra là vậy, em còn đang nghĩ tại sao hôm đó anh trai lại đột nhiên gọi cho em, thì ra là anh ấy muốn thông qua em hỏi thăm tung tích của bác sĩ Lâm từ anh.”

“Haiz… cũng bắt đầu lo lắng cho người ta rồi.”

Tô Nam cười, không nói gì.

Hình Tín Hàm nói đùa: “Sau này nếu có tin gì thì nhớ nói cho em nghe nhé! Em thật sự rất lo lắng cho chuyện tình cảm của anh trai em.”

Tô Nam gật đầu đồng ý, nói: “Được, có chuyện gì anh nhất định sẽ nói cho em.”

Sau khi đưa Hình Tín Hàm về, Tô Nam cũng về nhà nghỉ ngơi. Trước khi lên giường ngủ, Tô Nam gọi điện cho ba mình, nhờ ông chặn ảnh chụp và video trên mạng, không muốn gây rắc rối cho Hình Tín Hàm.

Tô Vệ Đông nói: “Con không nói ba cũng sẽ cho người chú ý động tĩnh bên phía truyền thông bên, con có ý gì ba còn không biết chắc?”

Tô Nam mệt mỏi ngáp dài: “Vậy con đi ngủ đây ạ, con vừa trực ca cả đêm xong.”

“Ngủ đi.”

Mới sáng sớm, Hình Tín Hàm đột nhiên về nhà khiến cho Hình Hàm Quân vô cùng kinh ngạc: “Tiểu Hàm, không phải con đang quay phim ở huyện Đường à? Sao chẳng nói chẳng rằng gì mà đã chạy về đây thế?” Hình Hàm Quân vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng bước tới hỏi.

Hình Tín Hàm vui vẻ ôm Hình Hàm Quân, nũng nịu gọi mẹ, sau khi vào phòng khách cô mới nói: “Mấy ngày nay con có bị sốt nhẹ nên về nghỉ ngơi một chút.”

“Xảy ra chuyện gì thế? Sao tự nhiên lại bị bệnh?” Hình Hàm Quân nhíu mày, đau lòng hỏi.

“Thật sự không có chuyện gì lớn mà mẹ.” Hình Tín Hàm kéo tay bà, cười: “Con đã truyền nước ở bệnh viện rồi, còn mang thuốc về uống nữa, cơn sốt cũng hạ rồi ạ, mẹ không cần lo lắng đâu.”

“Vậy con ở nhà mấy ngày?” Hình Hàm Quân hỏi, rồi tiếp tục cằn nhằn: “Con bé này, lần trước bị viêm ruột thừa cấp tính đã giấu mẹ tự nằm viện phẫu thuật rồi, lần này bị bệnh cũng không chịu nói, từ bệnh viện về nhà rồi mới chịu khai.”

“Con có chuyện gì thì phải nói với mọi người chứ.”

Hình Tín Hàm cười, nói: “Chỉ là chút bệnh vặt thôi mà mẹ, con mà nói sẽ khiến mẹ lo lắng.”

“Mẹ, con không muốn làm mẹ lo lắng đâu.”

Cô nghiêng đầu dựa vào vai Hình Hàm Quân lấy lòng, ôm eo bà nói: “Lúc ba còn sống, ngày nào mẹ cũng lo lắng sợ hãi, bây giờ lại lo lắng cho sự an toàn của anh, con không muốn tạo thêm gánh nặng tâm lý cho mẹ nữa.”

“Con thật sự không sao cả, chẳng qua ở bên đó lạnh hơn chỗ này một chút, con ra gió nhiều nên cảm lạnh thôi.” Hình Tín Hàm đứng dậy, tinh nghịch cười: “Mẹ xem, không phải bây giờ con đang tung tăng nhảy nhót trước mặt mẹ sao?”

Hình Hàm Quân thở dài, hốc mắt ươn ướt, hỏi ngược lại Hình Tín Hàm: “Con chưa ăn sáng đúng không?”

Hình Tín Hàm bĩu môi, gật đầu, tủi thân nhìn bà.

Hình Hàm Quân bị dáng vẻ của cô chọc cười: “Để mẹ đi làm cho con.”

“Dạ!” Hình Tín Hàm cong khóe miệng, “Ăn sáng xong là con có thể uống thuốc rồi.”

 “Ăn sáng xong mẹ ra ngoài mua chút đồ ăn, nhân lúc con đang ở nhà, mẹ làm cho con mấy món con thích.”

Hình Tín Hàm “yeah” một tiếng, vô cùng vui vẻ: “Mẹ là tốt nhất!”

Cô ở ngoài trông có vẻ trưởng thành, hiểu chuyện, nhưng khi về đến nhà lại biến thành cô con gái cực ký đơn thuần, trong sáng, sẽ thường xuyên làm nũng với mẹ, cũng thường xuyên cãi nhau với anh trai, tính cách hoạt bát, nghịch ngợm đều bộc lộ hết ra bên ngoài.



Mà điều này, rất ít xuất hiện trước mặt công chúng.

Bởi vì chỉ khi ở nhà, cô mới có thể bung xõa.

Hình Tín Hàm ở nhà hai ngày, trong lúc rảnh rỗi cô lướt vòng bạn bè, thấy hai ngày trước, Ngụy Giai Địch – chỉ đạo viên đội cứu hỏa của Hình Mộ Bạch đăng bài, ghi là “đội cứu hỏa đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe”.

Hình Tín Hàm tiện tay nhắn tin hỏi xem anh trai cô đã về chưa, Ngụy Giai Địch trả lời: “Cậu ấy về rồi!”

Không lâu sau, Hình Tín Hàm nhận được tin nhắn WeChat của Tô Nam.

Tô Nam: [Hàm Hàm, anh nói cho em nghe chuyện này.]

Tô Nam: [Hôm trước, đội cứu hỏa đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, Lâm Sơ Thanh phụ trách đo điện tâm đồ, nhịp tim của anh trai em hơn 120 lần/phút, hôm nay đến kiểm tra lại, anh ấy không để Lâm Sơ Thanh đo cho nữa, đổi thành anh đo, kết quả là 80 lần/phút, rất bình thường.]

Tô Nam: [Nhận ra vấn đề chưa?]

Hình Tín Hàm cầm điện thoại, kinh ngạc cảm thán: “Wow!” Sau đó cười rộ lên, anh cô bộc lộ rõ ràng thật đấy!

Hình Tín Hàm gọi điện cho Hình Mộ Bạch, rủ anh tối nay về nhà ăn cơm, vì đêm nay cô phải đến huyện Đường, ngày mai còn đóng phim tiếp.

Trước khi Hình Mộ Bạch về, Hình Tín Hàm đến phòng bếp phụ Hình Hàm Quân. Lúc rửa rau, Hình Tín Hàm hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ có hối hận không?”

“Sao cơ?” Hình Hàm Quân chưa hiểu.

“Mẹ có hối hận vì gả cho ba con không ạ?”

Hình Hàm Quân im lặng thái thịt, trong phòng bếp giờ chỉ còn lại tiếng nước rửa rau và tiếng dao cắt trên thớt.

Mấy giây sau, Hình Hàm Quân khẽ thở dài, nói: “Mẹ không hối hận gì cả.”

“Sống hơn nửa đời người rồi, chuyện để hối hận nhiều vô số kể, nhưng điều mẹ không hối hận nhất chính là được gả cho ba của con.” Hình Hàm Quân hơi giương khóe miệng: “Ba con cực kỳ yêu thích công việc này, cho nên dù mẹ không thích, mẹ cũng sẽ lựa chọn ủng hộ ông ấy. Cho tới bây giờ, mẹ vẫn chưa từng hối hận.”

Hình Tín Hàm hơi khó hiểu: “Nhưng đối với công việc của anh con…” thì mẹ lại rất phản đối.

Hình Hàm Quân vẫn luôn muốn Hình Mộ Bạch rút khỏi tuyến đầu của đội cứu hỏa, mà chuyện này chẳng phải bí mật gì, ai ai cũng biết.

“Tiểu Hàm.” Giọng nói của bà vẫn nhẹ nhàng, ôn hòa như vậy: “Là một người mẹ, nguyện vọng lớn nhất của mẹ chính là các con luôn được bình an, khỏe mạnh.”

Hình Tín Hàm hơi giật mình, nghe Hình Hàm Quân nói tiếp: “Hơn nữa, mẹ đã đồng ý với ba của con, nhất định sẽ chăm sóc các con thật tốt.” Bà nhanh chóng chớp mắt, khẽ cười: “Lỡ như các con có mệnh hệ gì, sau này gặp lại ông ấy, mẹ biết phải giải thích như thế nào đây?”

“Mẹ không giống anh con, cũng không giống ba con, đất nước nằm trong tim, sống với trung thành, chính nghĩa, tuy mẹ được sinh ra trong một gia đình quân nhân, nhưng dù sao thì mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, mẹ không hề vị tha chút nào, ngược lại còn rất ích kỷ, mẹ chỉ muốn cả nhà chúng ta được bình an. Đời này, tự tay tiễn ba con đi đã khiến mẹ cạn kiệt tất cả sức lực rồi. Mẹ không thể nào chịu nổi nỗi đau mất đi người thân thêm một lần nữa đậu, nhất là cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

Hình Hàm Quân khịt mũi, cười: “Bây giờ mẹ mong anh con có thể nhanh chóng từ chức, rồi sống một cuộc sống yên ổn qua ngày, con nói xem có đúng không.” Bà ngước mắt nhìn Hình Tín Hàm: “Mẹ cũng mong con có thể ở bên mẹ thêm vài năm trước khi kết hôn.”

Hình Tín Hàm rửa tay rồi đi vòng ra sau ôm Hình Hàm Quân: “Con ở cùng mẹ cả đời luôn, được không?”

Hình Hàm Quân bị Hình Tín Hàm chọc cười: “Con bé ngốc, mẹ chỉ nói vậy thôi, nếu con có người yêu thì cứ dẫn về nhà cho mẹ xem thử.”

Buổi tối, Hình Mộ Bạch về nhà, ba người cùng nhau ăn cơm, sau đó Hình Tín Hàm phải ra sân bay.

Hình Mộ Bạch đích thân lái xe đưa cô đi, trên đường đến sân bay, Hình Tín Hàm liên tục khai sáng tư tưởng cho hắn, hy vọng hắn có thể đối mặt với tình cảm của mình. Cuối cùng, dù cô đã nói rất nhiều, Hình Mộ Bạch vẫn không dám nhìn thẳng vào tình cảm của anh với Lâm Thanh Sơ.

Rốt cuộc cũng tới sân bay, Hình Tín Hàm xuống xe, Hình Mộ Bạch vẫn luôn đi theo cô, mãi đến khi tới cửa an ninh, chắc chắn cô đã gặp được quản lý và trợ lý của mình mới thôi.

Lúc cầm vé máy bay chuẩn bị qua cửa an ninh, cô đột nhiên quay người lại, nhanh chóng chạy tới mà ôm Hình Mộ Bạch.



Không hiểu sao Hình Tín Hàm lại thấy hơi khó chịu, nghĩ đến ba đã qua đời, nhớ tới mẹ ngày nào cũng lo lắng sợ hãi, cả người anh lúc nào cũng cận kề với cái chết là cô lại thấy khó chịu.

Cô vẫn luôn hy vọng người thân của mình mãi khỏe mạnh, cô không có lòng tham gì, chỉ mong họ bình an, hạnh phúc.

Nhưng hiện tại, vì công việc của anh mà quan hệ giữa mẹ và anh trở nên lạnh nhạt, cô mà không gọi điện kêu anh về nhà ăn cơm thì anh cũng chẳng về. Thậm chí vì bị ảnh hưởng bởi sự hy sinh của ba mà anh còn không định suy xét đến vấn đề tình cảm cá nhân của bản thân nữa.

Ai cũng có nỗi khổ của riêng mình, không có ai lúc nào cũng suôn sẻ cả, chỉ cần trong số họ có một bên chịu lùi một bước thì sẽ tốt thôi.

Nhưng Hình Tín Hàm vẫn không tìm được điểm cân bằng.

Cô đau lòng, cũng rất buồn.

“Anh à.” Hốc mắt cô hồng hồng, nghẹn ngào gọi Hình Mộ Bạch, rồi khẽ nói bên tai hắn: “Chắc chắn ba cũng không muốn thấy anh như vậy đâu, em hỏi mẹ rồi, mẹ nói đời này điều không hối hận nhất chính là được gả cho ba.”

“Cho nên, nếu anh thích bác sĩ Lâm thì hãy cho người ta một cơ hội đi, cũng cho bản thân mình một cơ hội, em muốn nhìn thấy anh hạnh phúc.”

Hình Mộ Bạch không nói gì, chỉ giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Hình Tín Hàm.

Nhưng Hình Tín Hàm không ngờ, ảnh cô ôm Hình Mộ Bạch ở sân bay bị chụp lén và làm ầm ĩ trên mạng.

Trước khi xuống máy bay, lên núi, Hình Tín Hàm dở khóc dở cười với hotsearch thứ 1 này.

Bạn trai gì chứ, đó là anh trai cô đấy, được không?

Nhân lúc tín hiệu vẫn còn tốt, cô bất đắc dĩ đăng Weibo.

Hình Tín Hàm V: Có phải bóng lưng của anh trai tôi trông rất tuấn tú không? Chính diện còn đẹp trai hơn cơ, cho mọi người xem nè.

P/s: 1. Anh em ruột từ một mẹ sinh ra.

        2. Xin một vài người nào đó đừng chú ý hay thậm chí là quấy rầy người nhà của tôi. Cảm ơn [Ảnh bị chụp lén.]

____

Hình Tín Hàm và Tô Nam vẫn liên lạc với nhau hàng ngày như trước, về cơ bản thì sau 8 giờ tối, hai người cũng không cố gắng tìm chủ đề để nói, chỉ tùy ý tán gẫu với nhau thôi, thỉnh thoảng Tô Nam sẽ gọi điện để Hình Tín Hàm nghe tiếng của Hạt Đậu, chọc cô cười khanh khách.

Mỗi lúc như thế, Tô Nam đều cười khẽ, thậm chí anh còn tưởng tượng ra dáng vẻ cười nghiêng ngả của Hình Tín Hàm lúc đấy.

Nhưng buổi tối thứ hai sau khi Hình Tín Hàm đến huyện Đường, Tô Nam không nhận được tin nhắn của Hình Tín Hàm, anh nhắn tin cho cô cũng không nhận được tin trả lời, thậm chí gọi điện thoại cho cô cũng không liên lạc được.

Tô Nam cầm điện thoại, không vui lầu bầu: “Chắc tín hiệu lại không tốt rồi.”

Biết rõ là bây giờ cô không thể xem được, nhưng Tô Nam vẫn gửi tin nhắn cho cô: [Hàm Hàm, anh không liên lạc được với em, em nhớ ngủ sớm nhé, đừng để mình mệt, tự chăm sóc cho bản thân thật tốt đấy, đừng bị bệnh nữa. Ngủ ngon.]

Sau đó Tô Nam vào phòng tắm tắm rửa. Đến khi anh đi ra, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Lúc anh ngồi trên giường sấy tóc thì tiện tay mở điện thoại ra xem, kết quả đọc được một tin tức khiến anh hồn bay phách lạc.

Ngày 15 tháng 9, lúc 21 giờ 49 phút, huyện Nghi An đã xảy ra một trận động đất mạnh 7,0 độ Richter, các khu vực xung quanh bao gồm huyện Đường và nhiều khu vực ở An Dương đã bị hư hại ở các mức độ khác nhau…

 

------oOo------

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi