EM LÀ ÁNH SAO CỦA ĐỜI ANH

Editor: Oăn Oăn, Kỳ Giản Niệm | Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Lần trước Hình Tín Hàm từng hỏi anh một câu tương tự, cô hỏi anh, vì cứu một tên xã hội đen mà bỏ lỡ cơ hội gặp ông ngoại lần cuối, anh có hối hận không.

Lần này, Tô Nam vẫn trả lời như vậy: “Không việc gì phải hối hận cả.”

Anh ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Sơ Thanh, trên môi nở nụ cười, nói với cô ấy: “Nghề nghiệp là chúng ta tự chọn, đó cũng là công việc mà chúng ta yêu thích.”

“Mình cảm thấy cậu và mình đều hiểu rõ tính chất của nghề nghiệp này, nguy hiểm, mệt mỏi, vất vả, cũng có thể gặp những trường hợp tranh chấp như hôm nay, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, có khi sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng…” Tô Nam cười với Lâm Sơ Thanh, “Chúng ta vẫn sẽ tự hào và hãnh diện vì mình là một bác sĩ mà, không phải sao?”

“Mỗi ngày đều cướp lại được rất nhiều bệnh nhân từ tay thần chết, trong lòng chúng ta cũng hạnh phúc mà, đúng không?”

Lâm Sơ Thanh mím môi cười, gật đầu nói: “Ừm.”

Tô Nam nhướng mày, thở phào một hơi, nói với Lâm Sơ Thanh: “Chúng ta không cần suy nghĩ những chuyện khác, chỉ cần làm tốt công việc của mình, dốc hết sức chữa bệnh cứu người là được. Nói cho cùng thì hầu hết người nhà bệnh nhân đều biết phải trái, tình huống như hôm nay loại chỉ là số ít thôi.”

Lâm Sơ Thanh cười, “Được rồi, cậu không cần khuyên mình nữa, mình không sao.”

.

Kể từ sau khi sinh nhật của Hình Tín Hàm trôi qua, Tô Nam và cô vẫn chưa gặp lại nhau, mỗi ngày, hai người sẽ lén lút nhắn tin gọi điện cho nhau trên WeChat, thỉnh thoảng gọi video, rất ngọt ngào.

Bất cứ ai quen với Hình Tín Hàm đều biết khi rảnh rỗi, cô thích đọc tiểu thuyết lãng mạn đô thị, mỗi khi nghỉ ngơi trên phim trường, cô đều lặng lẽ cầm điện thoại đọc tiểu thuyết. Cáp Thu biết rất rõ cô thích thể loại nào, vì vậy đã đề cử một cuốn tiểu thuyết đô thị mà cô ấy đã đọc gần đây.

“Này, Tín Hàm.” Cáp Thu vỗ cánh tay cô, Hình Tín Hàm đang đắm chìm vào cuộc sống ngọt ngào hàng ngày của nam nữ chính trong tiểu thuyết, không ngẩng đầu lên, chỉ thắc mắc “hửm” một tiếng.

Cáp Thu đặt điện thoại di động trước mặt cô, Hình Tín Hàm nhìn cuốn tiểu thuyết trên màn hình, còn chưa kịp hỏi gì, Cáp Thu đã nói: “Nam chính của cuốn tiểu thuyết này là bác sĩ điều trị của nữ chính, chị cảm thấy chắc chắn em sẽ thấy rất hứng thú.”

Khi nghe Cáp Thu nói vậy, Hình Tín Hàm thật sự rất thích thú, cô nhìn tiêu đề của tiểu thuyết “Vượt qua sông lớn, quãng đời còn lại hướng về trời quang”, rồi đọc giới thiệu truyện, sau đó mới biết tên nam nữ chính là: Giang Độ và Hướng Tình.

Bởi vì mối quan hệ giữa Hình Tín Hàm và Tô Nam trước đó là bác sĩ điều trị và bệnh nhân, nên cô rất thích đọc những cuốn tiểu thuyết có nam chính là bác sĩ, Cáp Thu vừa đề cử, Hình Tín Hàm đã mở ra đọc.

Nhưng bây giờ cô đang ở trên phim trường, vừa mở ra xem thì đã hết giờ nghỉ, ngoại trừ thời gian đóng phim ra thì gần như tất cả thời gian còn lại cô đều dành cho cuốn tiểu thuyết này.

Buổi tối, Tô Nam gọi điện đến lúc Hình Tín Hàm đang khóc, vừa nghe thấy giọng nói của cô, Tô Nam đã nhận ra điều gì đó không đúng, lông mày anh lập tức nhíu lại, lo lắng hỏi: “Hàm Hàm, em sao thế?”

Hình Tín Hàm vừa đọc xong chương mới nhất, nữ chính Hướng Tình cố ý giấu kín tình cảm của mình dành cho nam chính Giang Độ vì cô ấy mắc bệnh nan y, dù nam chính đã bày tỏ lòng mình với cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không chịu đồng ý, bởi vì cô ấy cảm thấy nếu đồng ý, cả anh và cô đều không có tương lai, nếu đã vậy, tình cảm của họ cũng không nên bắt đầu.

Hình Tín Hàm hít mũi, ấm ức nói với Tô Nam: “

Hình Tín Hàm đã khóc khi Tô Nam gọi cho cô vào ban đêm. Ngay khi Tô Nam nghe thấy giọng nói của cô, anh cảm thấy có gì đó không ổn, lông mày anh lập tức nhướng lên, anh lo lắng hỏi cô: “Hàm Hàm, em sao vậy?”

Hình Tín Hàm vừa đọc xong chương mới nhất, nữ chính Hướng Tình cố tình giấu kín tình yêu với nam chính Giang Độ trong lòng vì cô mắc bệnh nan y, cho dù nam chính tỏ tình rõ ràng với cô, cô cũng không chịu đồng ý, bởi vì cô cảm thấy như vậy, anh và cô đều không có tương lai, và trong trường hợp này, mối quan hệ của họ lẽ ra không nên bắt đầu.

Hình Tín Hàm sụt sịt, và nói với Tô Nam một cách bực bội, “Huhu… Tô Nam, em khó chịu.”

“Em khó chịu ở đâu?” Tô Nam lo lắng hỏi, “Đã đi bác sĩ khám chưa?”

Hình Tín Hàm mím môi, nói bằng giọng mũi: “Em vừa đọc một cuốn tiểu thuyết, nói về câu chuyện tình yêu giữa nữ chính mắc bệnh ung thư và bác sĩ điều trị của cô ấy, hơi ngược, em buồn phát khóc luôn.”

Tô Nam: “…” Anh thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh lại, sau đó dịu dàng dỗ dành cô: “Ngoan, đừng buồn, tiểu thuyết toàn là hư cấu thôi.”

Hình Tín Hàm khịt mũi, Tô Nam ở bên kia cười nhạo cô, nói: “Em giống như một con mèo nhỏ vậy.”

“Không được, không thể ngược mình em được. Anh có muốn đọc không? Hay lắm.” Tô Nam cười, mặc dù không có nhiều thời gian đọc tiểu thuyết, nhưng vẫn đồng ý: “Được, em nói tên cho anh đi.”



“Tên cuốn tiểu thuyết là “Vượt qua sông lớn, quãng đời còn lại hướng về trời quang” của tác giả Ngôn Ngọ.” Hình Tín Hàm nằm xuống giường, thở dài liên tục: “Mặc dù vẫn chưa đăng hết, cũng biết chắc chắn cuối cùng nữ chính sẽ qua đời, nhưng em vẫn cảm thấy cuốn tiểu thuyết này rất hay, nếu được dựng thành phim truyền hình thì tuyệt thật.”

Hình Tín Hàm không biết câu nói tùy tiện của cô đã được Tô Nam ghi nhớ trong lòng.

Anh nửa đùa nửa thật hỏi: “Sao thế? Em muốn thử sức với vai bệnh nhân ung thư à?”

Hình Tín Hàm chớp mắt, trả lời: “Nếu có cơ hội, em rất muốn thử một lần, trải nghiệm tâm trạng và cảm giác của bệnh nhân ung thư một thời gian, nhất định sẽ rất khác với chúng ta.”

“Quả nhiên.” Tô Nam nói xong lại hỏi: “Khi nào em quay xong bộ phim này?”

Hình Tín Hàm đáp, “Có lẽ là cuối tháng mười hoặc đầu tháng mười một ạ, sao thế anh?”

Tôn Nam thở dài, “Không có gì…”

Hình Tín Hàm: “Ồ.”

Lời còn chưa dứt, lại nghe anh nói: “… Chỉ là anh nhớ em quá.”

Không có gì, chỉ là anh nhớ em quá.

Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này, nhưng Hình Tín Hàm có thể tưởng tượng được khóe môi anh đang nhếch lên cười, mặt mày dịu dàng.

Nhẹ nhàng như làn gió mùa xuân.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe hơi thở của anh, Tô Nam nhìn đồng hồ, nói với cô: “Sắp tối rồi, em nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm.”

“Dạ vâng.” Hình Tín Hàm trả lời, sau đó nghe thấy Tô Nam nói với cô: “Chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon.” Nói xong cô không cúp điện thoại luôn, lúc này Tô Nam đang chờ cô cúp máy, thấy cô vẫn chưa cúp, Tô Nam gọi cô hỏi: “Hàm Hàm?”

Hình Tín Hàm cắn môi, nhanh chóng nói nhỏ với anh: “Em cũng nhớ anh.”

Nói xong, cô lập tức cúp máy.

Tô Nam nhìn cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhưng câu nói ngượng ngùng vừa rồi văng vẳng bên tai anh: Em cũng nhớ anh.

Ngừng một lúc, anh khẽ cười, nhìn vào màn hình điện thoại và lẩm bẩm một mình: “Đồ ngốc.”

Sau khi cúp điện thoại, Hình Tín Hàm gửi liên kết cuốn tiểu thuyết cho cô bạn thân Đỗ Nặc Nhiên, sau đó gửi cho cô ấy một tin nhắn WeChat: [Tin mình đi, hay lắm đó!】

Không lâu sau, Đỗ Nặc Nhiên gọi điện thoại cho cô, Hình Tín Hàm nghe máy, Đỗ Nặc Nhiên vui vẻ nói: “Trùng hợp vậy à? Mình cũng đang đọc cuốn tiểu thuyết này đó.”

Hình Tín Hàm kinh ngạc, “Oa, cậu đọc chương mới nhất chưa, ngược thật đấy!”

“Nhưng mà tác giả dễ thương quá! Không những văn phong hay mà câu từ cũng rất thú vị. Mình yêu cô ấy mất thôi.”

“Ha ha ha.” Đỗ Nặc Nhiên cười nói: “Trùng hợp, cô ấy là fan của cậu đấy, cậu có biết không?”

“Hả?” Hình Tín Hàm giật mình.

Đỗ Nặc Nhiên cười: “Cậu có nhớ lúc trước mình nhờ cậu gửi cho mình mấy tấm bưu thiếp có chữ ký, nói là tặng cho một người không?”

“Chính là cho Ngôn Ngọ đó, cậu là idol duy nhất mà cô ấy thích.”

Hình Tín Hàm kinh ngạc mở to mắt, vẫn không thể tin được, “Tác giả mình thích thích mình ư?”

“Đúng vậy.” Đỗ Nặc Nhiên bất đắc dĩ nói, “Hai người các cậu thích nhau, hơn nữa đều là bạn thân của mình.”



“Ha ha, hay là chờ cậu về, mấy người chúng ta gặp nhau đi, đúng lúc để cho các cậu gặp mặt.”

Hình Tín Hàm vội đồng ý: “Được!”

Ở bên này, Hình Tín Hàm đang trò chuyện vui vẻ với Đỗ Nặc Nhiên thì bên kia, Tô Nam đang gọi điện cho ba mình: “Ba, có một cuốn tiểu thuyết tên là <Vượt qua sông lớn, quãng đời còn lại hướng về trời quang> của tác giả Ngôn Ngọ, ba xem có thích hợp chuyển thể thành phim truyền hình không ạ?”

Tô Vệ Đông nhướng mày, hỏi: “Từ khi nào mà con quan tâm đến mấy việc trong công ty ba thế?”

Tô Nam không giấu giếm gì, thẳng thắn nói với Tô Vệ Động: “Hàm Hàm rất thích cuốn tiểu thuyết này ạ, đồng thời cô ấy cũng muốn thử sức với vai bệnh nhân ung thư. Vì vậy, con nghĩ… nếu có thể thì mua lại bản quyền, để cô ấy thử sức một chút.”

“Chậc chậc.” Tô Vệ Đông trêu anh, “Ba nói này con trai, con cứ âm thầm làm như thế thì làm sao cô gái nhỏ kia biết được con đối xử với cô bé ấy tốt như thế nào?”

“Con không cần cô ấy biết, chỉ cần cô ấy vui vẻ hưởng thụ việc đóng phim là được ạ, hơn nữa…” Tô Nam bình tĩnh nói: “Chắc chắn Hàm Hàm không thích có người làm vậy sau lưng cô ấy.”

“Cô ấy có thực lực, nhưng lại thiếu một ít may mắn.” Tô Nam cười nói: “Vậy thì con sẽ chịu trách nhiệm bù đắp tất cả những may mắn mà cô ấy thiếu. Con không mong gì khác, chỉ hy vọng cô ấy có thể hài lòng với những việc mình đang làm.”

Từ sinh nhật của Hình Tín Hàm đến đầu tháng 11, Tô Nam và cô chưa gặp lại nhau, hàng ngày, hai người liên lạc với nhau qua điện thoại di động.

Sau khi thực hiện những cảnh cuối cùng, bộ phim “Không nói lời từ biệt” với chủ đề giáo dục ở miền núi cũng kết thúc thành công tại Quý Xuyên.

Vào đêm đóng máy, Hình Tín Hàm và Cáp Thu vội vã trở về từ Quý Xuyên, đêm hôm đó, hai cô về tới thành phố Thẩm, vốn dĩ cô muốn về thẳng nhà nhưng sợ làm phiền giấc ngủ của mẹ nên quay về chung cư.

Căn hộ của Hình Tín Hàm cách xa trung tâm thành phố hối hả và nhộn nhịp này, ở đó yên tĩnh hơn rất nhiều.

Tài xế chở cô và Cáp Thu về, nhà Cáp Thu gần hơn nên Cáp Thu xuống xe trước.

Sau khi xuống máy bay, Hình Tín Hàm đã gửi WeChat cho Tô Nam, bảo anh mình đã về đến thành phố Thẩm, trên đường đi, cô kiểm tra điện thoại vô số lần, nhưng Tô Nam chưa trả lời cô. Hình Tín Hàm nghĩ, nếu không phải anh đang ngủ thì chắc vẫn còn bận rộn trong bệnh viện.

Cô khẽ thở dài, tự an ủi mình: “Không sao, chờ anh ấy nhìn thấy sẽ trả lời ngay thôi.”

Lần này, cô sẽ ở lại thành phố Thẩm một thời gian, để có thể thường xuyên gặp anh.

Khi Hình Tín Hàm đến cửa nhà, tài xế giúp cô lấy vali ra khỏi xe xong thì lái xe rời đi, Hình Tín Hàm kéo vali đi đến cửa, lúc cô đang lấy chìa khóa trong túi ra thì bên cạnh vang lên tiếng gọi rất thấp.

“Hàm Hàm.”

Hình Tín Hàm tưởng mình nghe lầm, cô nghiêng đầu sang, kết quả là thấy Tô Nam đang ngồi xổm trên bậc thềm của bồn hoa, sát góc tường, nếu anh không gọi cô, cô cũng không biết anh đang ở đây.

Hình Tín Hàm sững người, cô nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng ẩn mình trong góc, gọi anh: “Tô Nam? Sao anh lại ở đây?”

Anh ngước đầu lên, nhô đầu nhìn xung quanh, vẫn là không yên tâm, hỏi: “Có ai không?”

Hình Tín Hàm cười, “Không ạ.”

Cô đi tới, muốn đưa tay kéo anh dậy, nhưng cuối cùng lại bị anh kéo vào lòng.

Tô Nam xoay người, đẩy cô vào góc tường.

Mùi hương sảng khoái và sạch sẽ trên người anh lập tức bao trùm lấy cô, trái tim Hình Tín Hàm chợt run lên.

 

------oOo------

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi