EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Trong hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bước chân, tất cả đèn cảm biến âm thanh đều sáng lên, xung quanh bỗng chốc sáng rực. Thang Lâm quay người lại, nhìn thấy Tống Dịch. Anh mặc vest chỉnh tề, bước đi vội vã, vẫn như ngọn núi ngọc tiến bước, ánh sáng rạng ngời. Thang Lâm nhìn anh dần tiến lại gần. Khi Tống Dịch sắp đến trước mặt, ánh mắt cô thoáng dao động, hơi ngẩng đầu: “Phó trưởng phòng Tống, tôi đợi anh lâu lắm rồi.”

“Xin lỗi.” Tống Dịch nói một cách nhẹ nhàng, sau đó vượt qua Thang Lâm đi đến trước cửa văn phòng, lấy chìa khóa mở cửa.

“Mời vào.” Cửa văn phòng mở ra, Tống Dịch nghiêng người nói với Thang Lâm.

Thang Lâm đi lướt qua Tống Dịch, bước vào văn phòng.

Tống Dịch cũng đi vào, đến sau bàn làm việc của mình, anh cúi người mở máy tính.

“Phó trưởng phòng Tống có chuyện gì mà lại cần tôi hỗ trợ vậy?” Thang Lâm tỏ vẻ kiêu ngạo trong cả thần thái lẫn giọng điệu.

Tống Dịch mở máy tính cũng không ngồi xuống, anh lại quay người đi đến trước tủ đựng tài liệu bên phải, vừa mở tủ tài liệu vừa trả lời: “Sự cố đột phát, có khả năng cần dịch tài liệu ngoại giao.”

Anh không hề để ý đến thái độ của Thang Lâm, thậm chí còn không nhìn cô một cái. Thấy dáng vẻ vội vàng và nghiêm túc của anh, Thang Lâm cũng không khỏi nghiêm chỉnh lại, cô hỏi: “Sự cố đột phát gì?”

“Đại sứ quán của nước ta tại nước B vừa gửi tin, một chiếc tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” mang quốc tịch nước C khi đi ngang cảng Bảo Đặc của nước B để tiếp tế thì bị bắt giữ, tổng cộng 2045 người đang bị mắc kẹt trên tàu.” Tống Dịch lấy ra một tập tài liệu từ trong tủ, đi về bàn làm việc ngồi xuống, đặt tài liệu xuống. Lúc này trên màn hình máy tính hiện lên giao diện nhập mật khẩu, anh đặt ngón tay lên bàn phím nhanh chóng nhập vài ký tự, sau đó cúi đầu xem tài liệu.

Thang Lâm nhìn Tống Dịch hỏi: “Có công dân nước ta à?”

Tống Dịch: “Ừ.”

Thang Lâm: “Bao nhiêu người?”

Tống Dịch: “Hiện tại vẫn chưa rõ.”

Thang Lâm: “Vì sao tàu du lịch lại bị bắt giữ?”

Tống Dịch: “Nguyên nhân cụ thể chưa rõ.”

Thang Lâm: “Vậy, thời gian con tàu này có thể được thả ra thì lại càng không biết? Vậy nên, việc chúng ta cần làm bây giờ là phải làm rõ có bao nhiêu công dân Trung Quốc trên tàu, nguyên nhân tàu bị bắt giữ và khi nào tàu có thể được thả ra phải không?”

Tống Dịch, người nãy giờ không có thời gian nhìn Thang Lâm, lúc này ngẩng đầu lên, Thang Lâm nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của anh. Tống Dịch nhanh chóng gật đầu: “Đúng!”

“Vậy phải làm như thế nào?” Thang Lâm lại hỏi.

Tống Dịch nói: “Khi có tài liệu hoặc giấy tờ ngoại giao cần dịch thì cô nhanh chóng dịch ra. Những việc khác, tôi sẽ làm.”

Tống Dịch nói xong, lại cúi đầu lật xem tài liệu, dường như đã tìm thấy thứ mình cần, anh lại ngẩng đầu lên, sau khi xem xét một vài thông tin trên máy tính, liền nhấc điện thoại trên bàn gọi một số.

“Ngài đại sứ Kramer, xin chào, tôi là Tống Dịch, ở phòng 1 của Vụ Quốc tế. Theo như chúng tôi được biết, vào lúc 5 giờ 35 phút sáng giờ địa phương, nước ngài đã bắt giữ một tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” mang quốc tịch nước C. Trên con tàu này có công dân nước chúng tôi.” Tống Dịch nói bằng tiếng Anh lưu loát.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngạc nhiên: “Ồ, thưa ông Tống, tôi chưa nghe nói đến chuyện này, tôi hoàn toàn không biết gì về việc này.”

“Vậy, xin ngài Kramer hãy lập tức tìm hiểu tình hình từ nước ngài. Chúng tôi cần biết rõ hiện tại có bao nhiêu công dân nước chúng tôi trên tàu, nguyên nhân tàu bị bắt giữ, và khi nào tàu có thể được thả.” Tống Dịch nói tiếp.

“Thưa ông Tống, tôi sẽ nhanh chóng tìm hiểu việc này. Ngay khi nắm được nguyên do sự việc, tôi sẽ gọi lại cho ông.”

Tống Dịch: “Cảm ơn.”

Tống Dịch cúp điện thoại, Thang Lâm đã ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của Tống Dịch. Cô nghe Tống Dịch xưng hô “Ngài đại sứ Kramer”, biết anh vừa gọi điện cho đại sứ nước B tại Trung Quốc. Sau khi gọi xong cuộc điện thoại này, Tống Dịch lại bấm số gọi một cuộc nữa.

“Xin chào, tôi là Tống Dịch, phòng 1 của Vụ Quốc tế, tôi muốn gặp đại sứ Chu.” Lần này Tống Dịch nói bằng tiếng Trung.

“Vâng, xin chờ một lát.”

Một lát sau, đầu dây bên kia có tiếng trả lời: “Tôi là Chu Kiến Quốc.”

“Thưa đại sứ Chu, xin hỏi vụ tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” mang quốc tịch nước C bị bắt giữ có tiến triển gì không?”

“Bộ Ngoại giao nước B vẫn chưa có phản hồi.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Tống Dịch lại cúp điện thoại. Thang Lâm vẫn luôn nhìn Tống Dịch, lắng nghe những gì anh nói qua điện thoại. Sau khi gọi điện xong, Tống Dịch lại bắt đầu gõ bàn phím lia lịa. Vụ việc này cần phải làm rõ càng sớm càng tốt, bởi vì trên tàu có người Trung Quốc, nhất định phải tìm hiểu rõ tình hình của họ. Thang Lâm cũng rất muốn biết đầu đuôi câu chuyện, nhưng lúc này cô không thể làm phiền Tống Dịch. Cô nhìn Tống Dịch, anh nghiêm túc tập trung, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, cô nhìn thấy trong đôi mắt anh sự nhanh chóng suy nghĩ đồng thời với tốc độ gõ bàn phím. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh làm việc, khác với vẻ ôn nhuận như ngọc trong các buổi giao tiếp ngoại giao, nhưng cũng khiến người ta không thể rời mắt.

“Thang Lâm, cô dịch cái này đi.” Ngón tay Tống Dịch dừng gõ, anh ngẩng đầu lên nhìn Thang Lâm nói.

Vừa dứt lời, máy in trên bàn làm việc đã nhả ra một tờ giấy A4. Thang Lâm vừa định đưa tay ra lấy, Tống Dịch đã nhanh tay hơn cầm tờ giấy đó lên.

“Không phải là phải dịch sao?” Thang Lâm nghi hoặc hỏi.

Tống Dịch nói: “Dịch trực tiếp trên máy tính của tôi.”

Vừa dứt lời, Tống Dịch cầm tờ giấy A4 đứng dậy nhường chỗ. Thang Lâm không ngờ lại phải dịch trực tiếp trên máy tính của anh, phải ngồi vào ghế làm việc của anh, nhưng cô cũng không nói gì thêm, đứng dậy vòng qua ngồi vào ghế của Tống Dịch. Tống Dịch không đi ra chỗ khác, mà đứng ngay bên cạnh Thang Lâm. Thang Lâm liếc nhìn Tống Dịch, anh đang cúi đầu xem tài liệu trong tay, hàng mi dài của cô nhẹ nhàng run rẩy, thu lại ánh mắt, ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính của Tống Dịch. Trên máy tính vẫn đang mở một tài liệu, đó là một văn bản ngoại giao. Cô mở một tài liệu khác, đối chiếu với văn bản ngoại giao bắt đầu dịch.

Tống Dịch xem xét văn bản một lượt, bỗng lên tiếng: “Thêm một câu, bất kể bị bắt giữ vì lý do gì.”

“Thêm vào chỗ nào?” Thang Lâm quay đầu hỏi.

Tống Dịch cúi người xuống, chỉ vào một câu trong văn bản trên máy tính, nói: “Thêm vào trước câu, nhất định phải bảo đảm an toàn tính mạng và quyền lợi chính đáng của công dân nước ta.”

Giọng nói trầm thấp, hơi thở ấm áp, tim Thang Lâm khẽ rung động, cô hỏi: “Cần phải mạnh mẽ như vậy sao?”

Tống Dịch: “Cần phải mạnh mẽ.”

“Vâng.” Thang Lâm quay đầu thêm một câu vào văn bản gốc, khi dịch cô cũng thêm vào một câu tương tự.

Trong quá trình dịch văn bản, Tống Dịch luôn đứng bên cạnh Thang Lâm, ngoài câu thêm vào kia, anh không nói gì thêm, trong văn phòng yên tĩnh lạ thường. Sau khi Thang Lâm dịch xong, không nhịn được quay đầu nhìn Tống Dịch, ánh mắt Tống Dịch cũng vừa vặn rời khỏi màn hình máy tính, hai người chạm mắt nhau.

“Tôi dịch xong rồi.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch: “Ừm.”

Anh không có biểu hiện gì thêm. Sau đó anh nhấc điện thoại lên lại bắt đầu bấm số, anh đang xin phép gửi một văn bản điện tử tới Đại sứ quán nước B tại Trung Quốc.

Thang Lâm nghe thấy người trong điện thoại đồng ý, cô phối hợp đứng dậy nhường chỗ, trở về vị trí lúc nãy. Tống Dịch cũng ngồi lại vào ghế, gửi văn bản.

“Người nước B bình thường làm việc hiệu suất thấp, chắc phải chờ một lúc mới có phản hồi.” Tống Dịch vừa nhìn chằm chằm màn hình máy tính vừa nói.

Thang Lâm nhận ra anh đang nói chuyện với mình, cô “ồ” một tiếng. Vậy có nghĩa là cô cũng phải ở đây chờ đợi. Tống Dịch không nhìn cô, chỉ chăm chú làm việc, còn gọi thêm vài cuộc điện thoại hỏi về tình hình con tàu bị bắt giữ. Thang Lâm ngồi đối diện anh, lúc đầu ngồi rất ngay ngắn, trông chuyên nghiệp và kiêu hãnh, sau đó cô cảm thấy hơi mệt mỏi, người hơi ngả ra sau, lưng dựa vào ghế, lười biếng nhìn Tống Dịch, không để ý gì nữa.

Một lát sau, Tống Dịch nhận một cuộc điện thoại. Nhận xong, vẻ mặt anh có vẻ thoải mái hơn một chút. Anh ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt lười biếng của Thang Lâm.

“Tin tốt?” Thang Lâm hỏi.

Tống Dịch: “Ừm, biết thêm một vài thông tin. Nguyên nhân tàu bị bắt giữ là do vấn đề môi trường, trên tàu có 210 công dân Trung Quốc.”

Thang Lâm cũng nở một nụ cười nhẹ. Sau đó lại nói: “Vậy còn phải làm gì nữa không? Phó trưởng phòng Tống, tôi mệt quá, lại còn đói nữa.”

Khuôn mặt cô uể oải, giọng nói nghe có vẻ yếu đuối, nũng nịu.

“Còn một văn bản nữa cần cô dịch.” Tống Dịch nhìn cô, anh vẫn giữ vẻ mặt công tư phân minh, chỉ là giọng nói của anh ôn nhuận như mưa phùn tháng ba.

【Tác giả có lời muốn nói: Mọi người nhớ xem thông báo chương mới mỗi ngày nha~】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi