Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
Vừa đúng lúc xem xong những gì cần xem, anh gấp sách lại, đặt lên bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, rồi nhìn Thang Lâm.
Thang Lâm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Tống Dịch liếc xéo Thang Lâm một cái, nói: “Trời vừa sáng, còn ba tiếng rưỡi nữa là đến giờ làm, tôi khuyên cô nên tranh thủ thời gian này về nhà ngủ thêm một lát.”
Thang Lâm bĩu môi rồi “hừ” một tiếng.
Tống Dịch đứng dậy khỏi ghế, vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cạnh Thang Lâm hỏi: “Về nhà không?”
Thang Lâm không nhận được câu trả lời của anh, cô cũng không muốn trả lời anh.
Tống Dịch lại nói: “Tôi đưa cô về.”
Thang Lâm lập tức đứng dậy khỏi ghế đi theo Tống Dịch ra khỏi văn phòng. Trên hành lang yên tĩnh chỉ có hai người họ, đèn cảm ứng âm thanh liên tiếp sáng lên vì tiếng bước chân của họ. Thang Lâm nghiêng đầu, Tống Dịch cao hơn cô một cái đầu, nhưng từ góc độ của cô nhìn sang, vừa vặn thấy được đường nét khuôn mặt nghiêng hoàn hảo của anh, người đàn ông này thực sự không thể khiến người khác làm ngơ. Thang Lâm quay mặt đi, hai tay kéo chặt chiếc áo vest trên người.
Lần thứ hai Tống Dịch đưa Thang Lâm về nhà, không cần dùng định vị. Xe từ từ rời khỏi Bộ Ngoại giao, lên đường lớn liền phóng đi rất nhanh. Thang Lâm ngủ một giấc thì xe đã đến dưới nhà cô.
*
Thang Lâm ngủ bù một lát, đến giờ làm thì đúng giờ đến phòng làm việc. Vụ việc tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng ” mang quốc tịch nước C bị bắt giữ ở nước B đã bị nhiều phương tiện truyền thông nước ngoài phanh phui. Tuy nhiên, có một số phương tiện truyền thông đưa tin rằng, nguyên nhân tàu bị bắt giữ là do du khách Trung Quốc vứt rác xuống biển, gây ô nhiễm vùng biển của nước B. Bên dưới bài đưa tin này có rất nhiều bình luận không hay. Một số phương tiện truyền thông trong nước cũng đăng lại bài viết này, không ít người để lại bình luận nói rằng du khách Trung Quốc có ý thức kém. Người trong văn phòng đều đang bàn tán về chuyện này.
“Không phải chứ? Bị bắt giữ vì lý do này?”
“Không phải. Sẽ sớm có giải thích chính thức từ nước B thôi.” Thang Lâm nói.
Giọng điệu của Thang Lâm rất chắc chắn, mọi người đều nhìn Thang Lâm. Chiêm Mai thì bán tín bán nghi, bởi vì cô biết hiệu suất làm việc của nước B cực kỳ thấp. Nhưng Chiêm Mai có nhiệm vụ dịch thuật, cô không nói gì thêm, ra khỏi văn phòng. Các phiên dịch viên khác cũng lục đục ra ngoài.
Buổi chiều, vụ việc tàu du lịch mang quốc tịch nước C bị bắt giữ ở nước B vì du khách Trung Quốc xả rác bừa bãi đã trở nên nghiêm trọng, trở thành sự kiện nóng được quan tâm nhất. Vưu Duyệt Thi nói riêng với Thang Lâm, nếu nguyên nhân bắt giữ thực sự là như vậy thì quá mất mặt.
“Đương nhiên không phải.” Thang Lâm nói, sau đó cô kể lại chuyện cô tăng ca tối qua để hỗ trợ Tống Dịch.
Vưu Duyệt Thi lúc này mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc. “Chỉ là tin đồn lan truyền nhiều quá.”
“Ngày mai nước B sẽ tổ chức họp báo, mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.” Thang Lâm nói.
Vưu Duyệt Thi gật đầu.
Và ngay lúc đó, Cục trưởng Phàn nói có một cuộc họp báo đột xuất cần dịch thuật.
“Đây là cuộc họp báo đột xuất, không có bản phát biểu để các cô cậu dịch trước, vì vậy yêu cầu cao hơn.” Cục trưởng Phàn nói, “Chiêm Mai không có ở đây, ai trong số các cô tự nhận có thể đảm nhiệm?”
Thang Lâm và Hứa Kiều chủ động xung phong: “Tôi!”
Cục trưởng Phàn suy nghĩ một lát, chọn Thang Lâm.
Những người khác có thể xem trực tiếp cuộc họp báo này trên TV trong văn phòng.
*
“Cố lên!”
“Cố lên!”
Vưu Duyệt Thi và Châu Nam đều cổ vũ Thang Lâm. Đây là lần đầu tiên Thang Lâm đảm nhiệm phiên dịch cho cuộc họp báo, trước khi bắt đầu cô có hơi lo lắng, nhưng cô cố gắng kiểm soát bản thân.
Trong phòng họp báo vang lên tiếng vỗ tay, người phát ngôn của Vụ Thông tin Báo chí bước vào, vô số ánh đèn flash chiếu vào người ông. Thang Lâm ngồi một bên phiên dịch.
“Thưa các vị nhà báo, các vị khách quý, buổi chiều tốt lành! Hôm nay mời mọi người đến đây là để thông báo một sự việc. Vào lúc 4 giờ chiều ngày hôm qua theo giờ địa phương, tàu du lịch ‘Thời Gian Vĩnh Hằng’ mang quốc tịch nước C đã bị bắt giữ khi dừng chân tiếp tế ở cảng Bảo Đặc của nước B. Nguyên nhân bắt giữ là do khí thải của tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” không đạt tiêu chuẩn môi trường của nước B, gây ảnh hưởng xấu đến môi trường biển của nước B. Trên tàu có tổng cộng 2045 người, bao gồm 210 công dân Trung Quốc, những người còn lại là công dân của các nước M, H, W, v.v.” Người phát ngôn nói.
Sau khi người phát ngôn nói xong, Thang Lâm bắt đầu dịch.
Sau khi dịch xong, lập tức có một phóng viên hỏi: “Nghe nói là do du khách Trung Quốc gây ra ô nhiễm môi trường.”
Người phát ngôn: “Anh đã nói là “nghe nói” rồi, xin đừng coi nó là sự thật trên báo chí. Lúc nãy đã thông báo, nguyên nhân bị bắt giữ là do khí thải của tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” không đạt tiêu chuẩn môi trường của nước B, gây ảnh hưởng xấu đến môi trường biển của nước B.”
Sau khi Thang Lâm dịch xong, lại có một phóng viên hỏi: “Khí thải của tàu du lịch nước C không đạt tiêu chuẩn của nước B, vì sao nước B không đưa ra tuyên bố về việc này?”
Thang Lâm cầm bút, vừa dùng ký tự tốc ký phiên dịch để ghi chép vừa dịch. Cô vừa nghe xong câu hỏi của phóng viên liền nhíu mày, câu hỏi này hỏi trúng điểm yếu rồi, cho đến hiện tại, nước B vẫn chưa đưa ra tuyên bố nào về việc bắt giữ, qua sự dàn xếp của Tống Dịch, phải đến ngày thứ hai nước B mới tổ chức họp báo.
Nhưng người phát ngôn của Vụ Thông tin Báo chí vẫn không hề thay đổi sắc mặt, không vội không vàng nói: “Vậy thì, vị phóng viên này cần phải tăng cường thêm kiến thức về tin tức thời sự rồi.”
Phóng viên đặt câu hỏi ngơ ngác. Các phóng viên khác trong lòng nghi hoặc.
Thang Lâm trong lòng “ơ” một tiếng, lẽ nào nước B đã ra tuyên bố?
Vưu Duyệt Thi, Châu Nam, Hứa Kiều và những người khác đang xem TV trong văn phòng đều vô cùng nghi hoặc.
“Ý ông là sao?” Phóng viên kia hỏi.
Người phát ngôn: “Nước B đang ra tuyên bố về việc này.”
Thang Lâm giật mình, điều này khác với những gì Tống Dịch đã nói với cô. Người trong văn phòng của Vụ Biên phiên dịch đối ngoại cũng vô cùng kinh ngạc.
Phóng viên: “Nếu tôi tính không sai, thì lúc này ở nước B đang là 1 giờ sáng.”
Người phát ngôn: “Vậy thì sao?”
Phóng viên: “Sao nước B lại ra tuyên bố vào 1 giờ sáng?”
Người phát ngôn: “Ra tuyên bố cần phải có thời gian cụ thể à?”
Phóng viên bị hỏi đến á khẩu.
Mỗi lần họ vừa dứt lời là Thang Lâm bắt đầu dịch.
Phóng viên: “Vậy, tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” bị bắt giữ khi nào sẽ được thả?”
Sau khi được thông báo nước B đang ra tuyên bố về việc này, lại có phóng viên chuyển sang các câu hỏi khác.
Người phát ngôn: “Hiện tại vẫn chưa xác định.”
Phóng viên: “Nếu cứ không thả, thì những người đang bị mắc kẹt trên tàu sẽ phải làm sao?”
Người phát ngôn: “Chúng tôi đã liên lạc với nước B, nước B sẽ đảm bảo an toàn cho công dân nước ta đang bị mắc kẹt trên tàu.”
Chẳng lẽ chỉ có công dân Trung Quốc được đảm bảo? Không biết các quốc gia khác có liên lạc với nước B không. Các phóng viên xôn xao bàn tán.
Thang Lâm khẽ nhếch môi, những tin đồn kia có thể ngừng lại rồi.
Lúc này, người phát ngôn tuyên bố: “Buổi họp báo hôm nay kết thúc tại đây! Cảm ơn mọi người!”
“Thật hả dạ!” Tô Thiệu Trạch nói một câu trong văn phòng.
Còn Thang Lâm thì nghi hoặc, chẳng lẽ nước B thật sự đã ra tuyên bố vào đêm khuya? Rõ ràng Tống Dịch đã nói với cô là nước B sẽ mở họp báo vào sáng ngày mai. Nước B xưa nay làm việc hiệu suất thấp, vậy mà lại phối hợp kịp thời ra tuyên bố như vậy? Chẳng lẽ Tống Dịch lại làm gì rồi?