EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Thang Lâm và Tống Dịch nhanh chóng thu dọn hành lý, mang theo giấy tờ đến sân bay. Sau khi họ nhận được thông báo, vé máy bay đi Lilan đã được đặt ngay lập tức, máy bay sẽ cất cánh sau hai tiếng nữa.

Tống Dịch lái xe, Thang Lâm đi taxi. Lúc này đã chín giờ tối, sương mù giăng mỏng, đèn đêm lờ mờ. Thang Lâm nhìn ra ngoài cửa xe, cảnh vật mờ ảo, nhanh chóng lùi về phía sau. Mặc dù trong lòng cô không còn cảm giác kinh ngạc như lúc vừa nhận được thông báo, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này đến quá đột ngột. Cô không ngờ rằng đột nhiên lại phái cô đi Lilan để phiên dịch cho phái đoàn đàm phán. Trước khi Chiêm Mai đi, cô đã hy vọng mình có thể đi, bây giờ đã được như ý nguyện. Nhưng cô nghe Trưởng phòng Phàn nói, đàm phán không lý tưởng, Tống Dịch bị điều động khẩn cấp đến đàm phán, và sẽ hội ngộ với cô ở sân bay. Cô lại được làm việc cùng Tống Dịch rồi. Trong mắt Thang Lâm ánh lên một nụ cười nhàn nhạt.

Đến sân bay, Thang Lâm đẩy cửa xe bước xuống. Cô nhìn quanh một lượt, không biết Tống Dịch đang đợi cô ở đâu. Cũng vào lúc này, cô mới phát hiện mình không có số điện thoại của Tống Dịch. Đúng lúc đó, Thang Lâm nghe thấy trong loa phát thanh của sân bay thông báo: “Cô Thang, xin mời cô đến trước cửa tiệm cà phê Cảng Vịnh, anh Tống đang đợi cô ở đó.”

Cô Thang, anh Tống? Chắc không có sự trùng hợp nào đến vậy đâu. Thang Lâm lộ ra vẻ mặt khó tin, Tống Dịch lại dùng loa phát thanh để tìm cô. Lúc này, loa phát thanh lại bắt đầu thông báo lần thứ hai, Thang Lâm lập tức đi vào sảnh sân bay, sau đó hỏi người khác tiệm cà phê Cảng Vịnh ở đâu rồi kéo hành lý vội vàng đi tìm Tống Dịch.

Thang Lâm vừa đi vừa đảo mắt tìm kiếm. Bỗng cô nhìn thấy biển hiệu đèn LED đậm chất nghệ thuật của tiệm cà phê Cảng Vịnh, ánh mắt cô di chuyển xuống dưới, nhìn thấy Tống Dịch đang vẫy tay với cô. Cô nhanh chóng bước về phía anh.

“Đến rồi,” Tống Dịch nói.

Thang Lâm ngẩng đầu: “Thật đúng là ngẩng đầu gặp nhau, cúi đầu không thấy.”

Tống Dịch cười nhẹ một tiếng, kéo lấy chiếc vali trên tay cô rồi quay người đi về phía khác.

Tay Thang Lâm bỗng nhẹ tênh, trong lòng thầm nghĩ người đàn ông này quả là ga lăng. Cô nhướn mày, nhanh chóng đuổi theo, miệng hỏi: “Đi đường nào?”

“Lối đi ngoại giao,” Tống Dịch nghiêng đầu nhỏ giọng nói với cô.

Những người có hộ chiếu ngoại giao có thể đi lối đi ngoại giao, lối đi ngoại giao ở một sảnh chờ khác, trước đây Thang Lâm đã từng đi qua, nhưng đã nhiều năm không đi nữa. Vì con cái của các nhà ngoại giao trước 18 tuổi có hộ chiếu ngoại giao, nhưng sau 18 tuổi hộ chiếu ngoại giao sẽ bị thu hồi. Hiện tại tuy Thang Lâm đã vào phòng biên phiên dịch của Bộ Ngoại giao, nhưng không phải ai cũng có hộ chiếu ngoại giao, hiện tại cô không có hộ chiếu ngoại giao, không thể tự đi lối đi ngoại giao. Bây giờ có Tống Dịch, lại là chuyện công, trường hợp đặc biệt, cô có thể đi cùng Tống Dịch qua lối đi ngoại giao.

Thang Lâm đi bên cạnh Tống Dịch, lại nhớ đến thông báo vừa rồi, liền hỏi: “Vừa nãy Phó trưởng phòng Tống thông báo rộng rãi như vậy, chẳng lẽ không có cô Thang nào khác đến tìm anh sao?”

“Thật sự là không có,” Tống Dịch nói.

Thang Lâm cảm thấy nếu một trong hai người họ có số điện thoại của đối phương thì đã không xảy ra tình huống này, đương nhiên nếu cả hai đều có số của nhau thì càng tốt, nhưng cô không muốn chủ động xin số điện thoại của anh.

“139XXXXXXXX,” Tống Dịch đột nhiên nói ra một dãy số.

Thang Lâm lập tức quay đầu nhìn Tống Dịch.

“Số của tôi, đến Lilan tiện liên lạc,” Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm, nói.

Thang Lâm nói: “Tôi không chắc có nhớ được không.”

Tống Dịch: “Mấy số này mà cũng không nhớ được, vậy tôi phải nghi ngờ liệu cô có đủ khả năng đảm nhận vai trò phiên dịch đàm phán lần này không đấy.”

Thang Lâm hơi nheo mắt: “Nghi ngờ? Tôi đã từng đảm nhận vai trò phiên dịch trong không ít các dịp quan trọng, Phó trưởng phòng Tống chỉ vì một câu “nghi ngờ” mà lại dễ dàng thốt ra như vậy.”

Tống Dịch: “Cũng bao gồm cả phiên dịch đàm phán sao?”

Thang Lâm: “Tuy rằng sau khi vào Bộ Ngoại giao thì chưa từng làm, nhưng thời đại học tôi đã từng làm phiên dịch đàm phán cho một số doanh nghiệp.”

Tống Dịch: “Đàm phán ngoại giao khác.”

Tên của cô, không ít cục đều đã nghe qua, nhưng đàm phán ngoại giao quả thực khác với đàm phán doanh nghiệp. Thang Lâm hừ một tiếng: “Vậy xin Phó trưởng phòng Tống hãy chờ xem.”

Tống Dịch: “Được.” Sau đó lại nói: “Số điện thoại của cô là bao nhiêu?”

Thang Lâm nói ra một dãy số, không mặn không nhạt nói: “Số điện thoại công việc của tôi, chỉ nhận cuộc gọi công việc.”

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm một cái, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.

Trong lúc hai người nói chuyện thì đã đi đến một thang cuốn. Tống Dịch xách hai chiếc vali lên thang cuốn, Thang Lâm đi theo sau Tống Dịch. Xuống thang cuốn, lại đi thêm một lát thì đến một sảnh chờ khác. Hai nhân viên mặt đất mặc đồng phục tiến lên, nói vài câu với nhân viên mặt đất, một trong số các nhân viên mặt đất nhận lấy hai chiếc vali, người còn lại dẫn họ đến một phòng chờ riêng. Tuy nhiên, mặc dù là phòng chờ riêng, nhưng không gian bên trong rất rộng rãi, gần giống như một căn suite.

Tống Dịch giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, nói với nhân viên mặt đất: “Trà, cà phê, v.v., tất cả đồ ăn thức uống đều không cần. Trước khi tôi thông báo, bất kỳ ai cũng không được vào.”

“Vâng, hai vị cứ tự nhiên,” nhân viên mặt đất mỉm cười, quay người rời đi.

Thang Lâm nhìn Tống Dịch, nhíu mày nói: “Tại sao không hỏi xem tôi có muốn uống gì hoặc ăn gì không?”

Tống Dịch đi đến trước ghế sofa, quay người ngồi xuống. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn Thang Lâm, nói: “Vào việc chính. Chúng ta mua vé máy bay gấp, ngồi khoang hạng phổ thông, người đông, với lại máy bay sắp cất cánh, tôi sẽ nói ngắn gọn.”

Vẻ mặt của Tống Dịch đột nhiên trở nên nghiêm túc, hơn nữa anh lại nói là việc chính, vậy nên Thang Lâm cũng nghiêm túc lại. Cô đi đến ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn đối diện Tống Dịch, ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Tống Dịch mở miệng nói: “Bây giờ tôi sẽ nói với cô về chuyện đàm phán, để cô có thể biết một số bối cảnh, phiên dịch tốt hơn.”

Thang Lâm: “Phó trưởng phòng Tống, xin cứ nói.”

Tống Dịch: “Chúng ta và nước D đã bắt đầu một loạt các cuộc trao đổi và liên lạc về hợp tác công nghệ cao từ hai năm trước. Dưới sự nỗ lực của cả hai bên, chúng ta đã quyết định hợp tác, và tiến hành đàm phán về thỏa thuận hợp tác cụ thể. Ông Joseph của nước D đã đóng vai trò tích cực trong giai đoạn này, ông rất tán thành việc ký kết thỏa thuận hợp tác, vì sự hợp tác này mà ông đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực, bởi vì trước đó nước D luôn bài xích sự hợp tác trong lĩnh vực này.”

Thang Lâm: “Sự hợp tác này cũng tốt cho chúng ta.”

Tống Dịch: “Đúng vậy. Điều này có lợi cho sự phát triển một số lĩnh vực yếu kém của chúng ta. Ông Joseph của nước D luôn là người liên hệ cho vấn đề này, nội dung cụ thể của thỏa thuận hợp tác vốn cũng do ông ta đàm phán. Ông ta là bạn thân từ nhỏ của Tổng thống nước D, mối quan hệ giữa hai người luôn rất tốt, ông ta được Tổng thống nước D rất tin tưởng. Nhưng vài ngày trước, ông Joseph đột nhiên mắc bệnh nặng, nằm liệt giường, phải nhập viện, người đàm phán thỏa thuận đã đổi thành George. George và Joseph là kẻ thù không đội trời chung, bất cứ chuyện gì cũng đều đối đầu với Joseph, ông ta cũng giống như một bộ phận lớn quan chức của nước D, không tán thành sự hợp tác này, càng không tán thành việc ký kết thỏa thuận hợp tác này. Hai ngày trước, phái đoàn đàm phán của chúng ta đến thủ đô Lilan của nước D, ngày hôm sau đã đàm phán với George, nhưng không đạt được thỏa thuận. Lý do không đạt được thỏa thuận là vì George cho rằng công nghệ mà chúng ta cung cấp và công nghệ mà họ cung cấp là không tương xứng, họ cảm thấy công nghệ mà chúng ta cung cấp không đủ để họ dùng công nghệ hàng đầu để trao đổi. Ông ta yêu cầu chúng ta phải dùng gấp năm lần hạng mục công nghệ cao mà họ có để đổi một hạng mục của họ, như vậy họ mới đồng ý. Và hạng mục công nghệ mà họ đồng ý cũng không phải là hạng mục mà chúng ta muốn trước đó. Họ muốn đổi sang một hạng mục khác, là một hạng mục công nghệ mà họ đã bắt đầu sử dụng từ năm năm trước.”

Thang Lâm: “Người này rõ ràng là không muốn đàm phán, ông ta muốn lật đổ những trao đổi và quyết định trước đó của chúng ta và ông Joseph.”

Tống Dịch: “Chính xác. Và yêu cầu của chúng ta cũng không thay đổi, phải là công nghệ mới nhất, và tốt nhất là có thể đạt được thỏa thuận.”

Thang Lâm: “Chuyện này không dễ. Mặc dù trước đó Joseph ủng hộ cung cấp công nghệ mới nhất của họ và quyết định đàm phán về nội dung cụ thể của thỏa thuận hợp tác, nhưng khá nhiều quan chức của nước D phản đối. Bây giờ Joseph bị bệnh nặng, ông ta không thể lên tiếng được nữa.”

Tống Dịch: “Cho nên, chuyến đi này nhiệm vụ rất nặng nề, chúng ta phải cố gắng hết sức, cô cũng không được có bất kỳ sai sót nào.”

Thang Lâm vẻ mặt ngưng trọng: “Tôi sẽ không.”

Tống Dịch gật đầu. Anh lại giơ tay nhìn thời gian, nói: “Máy bay sắp cất cánh rồi, phải đi thôi.”

Nói xong Tống Dịch liền đứng dậy.

Thang Lâm đi theo Tống Dịch ra khỏi phòng chờ. Nhân viên mặt đất vừa nãy đang đứng ở phía xa, thấy Tống Dịch và Thang Lâm đi ra, lập tức mỉm cười chào đón: “Mời anh Tống, cô Thang đi lối này ạ.”

“Cảm ơn,” Thang Lâm và Tống Dịch đồng thanh.

Tuy nhiên, Tống Dịch đi được vài bước thì dừng lại. Thang Lâm phát hiện người bên cạnh đột nhiên không thấy đâu, liền quay người lại. Chỉ thấy Tống Dịch đang nói chuyện với một nhân viên mặt đất khác, Thang Lâm không nghe thấy anh nói gì, chỉ thấy nhân viên mặt đất kia liên tục gật đầu. Nhưng rất nhanh Tống Dịch đã nói xong, quay người đi về phía Thang Lâm.

Thang Lâm tò mò hỏi: “Anh nói gì với cô gái xinh đẹp kia vậy?”

Tống Dịch: “Không có gì.”

“Không nói thì thôi,” Thang Lâm bĩu môi.

Hành lý của Tống Dịch và Thang Lâm đã được nhân viên mặt đất làm thủ tục ký gửi, thẻ lên máy bay của họ cũng đã được đổi. Hai người đi qua lối đi ngoại giao để lên máy bay.

*

Máy bay cất cánh vào lúc 11 giờ 20 tối. Thang Lâm và Tống Dịch ngồi ở hàng ghế cuối cùng của khoang hạng phổ thông. Vị trí của Thang Lâm là cạnh cửa sổ, vị trí của Tống Dịch là cạnh lối đi, giữa hai người có một chỗ trống. Thang Lâm dựa vào cửa sổ đeo tai nghe nghe nhạc, cô vẫn chưa buồn ngủ.

Một tiếp viên hàng không đi tới. Thang Lâm phát hiện tiếp viên hàng không muốn nói chuyện với mình, liền tháo tai nghe. Tiếp viên hàng không cúi người mỉm cười nhỏ giọng nói: “Cô Thang, xin mời đi theo tôi một lát.”

Thang Lâm nghi hoặc không thôi, vượt qua Tống Dịch, đi theo tiếp viên hàng không.

Chiếc máy bay này là chuyến bay của một hãng hàng không của nước D, có một nhà hàng nhỏ, Thang Lâm được tiếp viên hàng không dẫn đến trước một cái bàn trong nhà hàng. Một tiếp viên hàng không khác bưng một khay đi tới, lấy ra một phần bít tết và một ly rượu vang đỏ trong khay, nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó lịch sự và dịu dàng cười nói: “Cô Thang, xin mời dùng bữa.”

Thang Lâm ngạc nhiên, thông thường, máy bay cất cánh vào lúc 11 giờ 20 tối sẽ không cung cấp bữa tối, và tiếp viên hàng không cũng không phát đồ ăn cho các hành khách khác. Đương nhiên, tiếp viên hàng không sẽ có sự chăm sóc đặc biệt đối với một số khách. Tuy nhiên, Thang Lâm vừa nhìn, bò beefsteak và rượu vang đỏ trước mắt, phẩm chất của miếng bít tết này chắc chắn không phải là loại có trên máy bay.

“Cảm ơn. Xin hỏi những món ăn này là…” Thang Lâm ngẩng đầu nhìn tiếp viên hàng không đang quay người định rời đi.

Tiếp viên hàng không quay lại cười nói: “Đây là do anh Tống dặn nhân viên mặt đất làm, sau đó được nhân viên mặt đất mang lên.”

Thang Lâm bừng tỉnh, không ngờ là Tống Dịch đã cho người đưa lên máy bay. Cô nhớ lại câu nói của mình với anh trong phòng chờ “Tại sao không hỏi xem tôi có muốn uống gì hoặc ăn gì không”, lại nhớ lúc ra khỏi phòng chờ anh có nói chuyện với một nhân viên mặt đất, bây giờ cô đã biết anh nói với nhân viên mặt đất đó chuẩn bị một phần bò beefsteak và một ly rượu vang đỏ mang lên máy bay.

Thang Lâm không khỏi cong môi cười, cầm ly rượu từ từ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau đó cầm dao nĩa cắt một miếng bít tết nhỏ cho vào miệng.

*

Lilan của nước D đang là buổi sáng sớm, các thành viên của phái đoàn đàm phán nhận được thông báo, Phó trưởng phòng Tống Dịch của Vụ Quốc tế sẽ đến Lilan gia nhập phái đoàn đàm phán, và với tư cách là người đàm phán chính, yêu cầu họ hỗ trợ phối hợp. Họ giật mình, bởi vì dự án hợp tác này họ vẫn luôn theo dõi, không biết Tống Dịch hiểu biết về nó đến mức nào.

Đồng thời, Chiêm Mai cũng nhận được thông báo của Vụ trưởng Phàn, nói rằng Thang Lâm sẽ đến Lilan, gia nhập nhóm phiên dịch đàm phán. Chiêm Mai không ngờ Vụ trưởng Phàn lại phái Thang Lâm đ ến, nếu cô nhớ không nhầm thì Thang Lâm chưa từng đảm nhận vai trò phiên dịch đàm phán trong các dịp ngoại giao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi