Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
Tống Dịch nói: “Không có.”
Trái tim treo lơ lửng của Thang Lâm cuối cùng cũng được thả xuống. Cơ thể cô ngả ra sau, thả lỏng dựa vào lưng ghế sofa. Từ sau khi kết thúc cuộc đàm phán, cô quả thật đã lo lắng cho anh, lo lắng anh sẽ bị phê bình. Cho dù họ từng có “ân oán”, cô cũng không muốn anh bị phê bình hay chỉ trích.
“Vậy cấp trên nói gì?” Thang Lâm lại hỏi.
“Không nói gì nhiều,” Tống Dịch nói.
“Chẳng lẽ không nói gì sao?” Thang Lâm có chút kinh ngạc, “Cuộc đàm phán lần này không phải rất quan trọng sao? Trước đó trợ lý Chu và những người khác đã liên lạc với ông Joseph hơn một năm, đã làm rất nhiều công việc mới đến được giai đoạn đàm phán, bây giờ đàm phán lại không thành công, những nỗ lực trước đó đều đổ sông đổ biển…”
Tống Dịch nói: “Một là vì tôi là người được tăng cường đến tạm thời, là được điều đến giúp đỡ.”
“Vậy nên không tiện lấy anh ra mà hỏi tội sao?” Thang Lâm có vẻ suy tư. Tống Dịch là đến giúp đỡ, tuy rằng không giúp được gì, nhưng quả thật không tiện trách cứ anh. Cô nhìn Tống Dịch cười nói: “Nhưng mà, mọi người đều nói Phó trưởng phòng Tống tuổi trẻ tài cao, lần này mọi người lại đặt nhiều kỳ vọng vào anh, không ngờ anh đến giúp đỡ lại trực tiếp làm hỏng cuộc đàm phán.”
Tống Dịch nói: “Được rồi, những lời cô muốn nói đã nói hết rồi, về phòng cô đi.”
“Anh còn chưa nói hết mà!” Thang Lâm vội vàng nói, “Anh vừa nói “một là”, vậy thì còn có nguyên nhân khác, nguyên nhân khác là gì?”
Tống Dịch đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa khác bên tay trái của Thang Lâm, rồi chậm rãi nói: “Công nghệ cao, là trọng khí của một quốc gia, trong lĩnh vực công nghệ cao, rất ít có hai quốc gia hợp tác với nhau. Cứ nói đến thời kỳ đầu thành lập nước, đất nước trăm bề ngổn ngang, nước SL từng cung cấp hỗ trợ khoa học kỹ thuật cho chúng ta trong một số lĩnh vực, nhưng sau đó, những nhà khoa học kỹ thuật đó cuối cùng cũng rút đi, không để lại công nghệ cốt lõi. Đất nước của chúng ta có được sự phát triển như ngày hôm nay, phần lớn là nhờ vào nỗ lực của các nhà khoa học nước ta, của chính nhân dân nước ta.”
Thang Lâm nghe đến xuất thần, Tống Dịch tiếp tục: “Nói đến nước D, trong lĩnh vực công nghệ cao, chúng ta chưa từng hợp tác với nước D, nước D cũng chưa từng hợp tác với bất kỳ quốc gia nào. Lần này hai nước có thể đến được giai đoạn đàm phán quả thực rất khó có được, nhưng cho dù đến được giai đoạn đàm phán, cũng không phải một hai lần là có thể đàm phán tốt được. Vì khi đàm phán cụ thể mới liên quan đến những công nghệ cao nào. Mà khi liên quan đến công nghệ cao cụ thể, thì phải cân nhắc rất nhiều thứ. Đặc biệt là ông Joseph vừa bị bệnh nặng thì Tổng thống nước D đã để cho George, người đối địch với ông Joseph toàn quyền phụ trách đàm phán, mà George lại đưa ra một phương án vô lý như vậy, cho thấy nước D không hề có thành ý muốn hợp tác với chúng ta trong lĩnh vực công nghệ cao. Mà cho dù George không đưa ra phương án như vậy, chúng ta cũng phải cân nhắc nên cung cấp loại công nghệ cao nào cho họ.”
“Tất cả những điều này, suy cho cùng đều là một nguyên nhân, trọng khí của quốc gia, không thể dễ dàng mang ra được.”
Thang Lâm bừng tỉnh, đây cũng là lý do tại sao lúc kết thúc cuộc đàm phán, Tống Dịch lại nói trước mặt mọi người một câu “Trọng khí của quốc gia, sao có thể chia sẻ với nước khác”. Cô nói: “Có nghĩa là cho dù hai nước thành tâm đàm phán, thì đến cuối cùng cũng chưa chắc sẽ đưa ra được công nghệ cao nào quan trọng.”
Tống Dịch gật đầu.
Thang Lâm thở dài: “Nhưng mọi người đã cố gắng lâu như vậy, vốn trước đây còn rất tin tưởng.” Anh cũng đã từng nói sẽ cố gắng hết sức, nhưng thực tế lại là như vậy.
Tống Dịch nói: “Cố gắng không nhất định sẽ có kết quả tốt, nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng.”
Thang Lâm: “Chuyện này cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Tống Dịch: “Xem ra, những lĩnh vực yếu kém của chúng ta vẫn phải dựa vào nỗ lực của chính các nhà khoa học và nhân dân của chúng ta. Hiện tại một số công nghệ cao của đất nước chúng ta cũng chính là nhờ vào sự nỗ lực của chính chúng ta mà phát triển được như thế này.”
Thang Lâm chìm đắm trong những lời mà Tống Dịch vừa nói, đặc biệt là câu “Trọng khí của quốc gia, sao có thể chia sẻ với nước khác”. Đồng thời, Thang Lâm hiểu rằng, chính vì có nguyên nhân như vậy, nên ngoại giao không nhất thiết đều thành công, nhưng với tư cách là một nhà ngoại giao thì vẫn phải cố gắng.
“Bây giờ, những lời của tôi đã nói hết,” Tống Dịch nói.
Thang Lâm hồi phục tinh thần, cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng cô gật đầu: “Ừm.”
Tống Dịch: “Vậy thì về phòng của cô đi.”
Thang Lâm liếc nhìn anh một cái, anh thật đúng là lúc nào cũng không quên thúc giục cô đi. Cô không vui nói: “Phó trưởng phòng Tống định đi ngủ sớm vậy sao?”
“Không còn sớm nữa,” Tống Dịch nói.
Thang Lâm đứng dậy khỏi ghế sofa, quay người rời đi. Đến cửa, cô quay đầu lại nhìn, Tống Dịch vẫn còn ngồi trên ghế sofa. Trong phòng rất ấm áp, lúc này anh không mặc áo khoác, mà mặc áo len màu xám và quần đen. Anh bắt chéo chân, một tay đút túi quần, tay còn lại tùy ý đặt trên ghế sofa, khí chất nho nhã, mà đôi mắt kia của anh lại vừa hay nhìn về phía cô, đôi mày anh tuấn, ánh mắt thâm trầm. Thang Lâm không nhịn được nhìn thêm vài lần mới mở cửa rời đi.
*
Ngày hôm sau, Tống Dịch và phái đoàn đàm phán đã tổ chức một cuộc họp, trong cuộc họp đã thông báo về việc báo cáo đàm phán. Chuyện đã đến nước này, thì chỉ có thể như vậy. Trên thực tế, đối với các thành viên của phái đoàn đàm phán đã làm công tác ngoại giao mấy chục năm, họ cũng hiểu được nguyên nhân căn bản nhất mà việc hợp tác không đàm phán thành công, họ thở dài một tiếng, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật này.
Tại văn phòng Tổng thống nước D, George đang báo cáo với Tổng thống của họ về cuộc đàm phán với Trung Quốc. Tổng thống nước D không hề bất ngờ, sau khi Joseph bị bệnh nặng, ông đã tin lời của George và đa số các quan chức, việc hợp tác công nghệ cao với các nước khác không dễ dàng tiến hành nữa.
“Không chỉ chúng ta, hẳn là Trung Quốc cũng chỉ đưa ra những công nghệ không quan trọng để đàm phán thôi,” George nói.
Tổng thống gật đầu: “Ông nói không sai.”
Chuyện hợp tác trong lĩnh vực công nghệ cao cứ thế mà kết thúc, cả Trung Quốc và nước D đều sẽ tạm thời gác lại chuyện này. Nhiệm vụ của phái đoàn đàm phán kết thúc, sắp lên đường về nước.
Tuy nhiên, cuộc đàm phán lần này đối với Thang Lâm vẫn có chút đáng tiếc, vì khi đàm phán chính thức với nước D đã không nói được mấy câu, cô phiên dịch cũng ít đi. Lần đầu tiên làm phiên dịch đàm phán ngoại giao, cơ hội hiếm có, luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Thang Lâm nhắn tin với Vưu Duyệt Thi trên điện thoại, nói rằng sẽ sớm về nước. Vưu Duyệt Thi là sau khi Thang Lâm đ ến Lilan mới biết cô đi theo làm phiên dịch đàm phán.
“Có thể làm phiên dịch đàm phán ngoại giao giống như chị Chiêm Mai, cậu là người duy nhất trong số chúng ta, hơn nữa còn đi cùng Phó trưởng phòng Tống của Vụ Quốc tế vừa đẹp trai vừa tài giỏi, làm tớ ghen tị chết đi được,” Vưu Duyệt Thi nói.
“Đẹp trai tài giỏi thì có ích gì? Cũng đâu phải đàn ông của tớ,” Thang Lâm nói. Sau đó cô hỏi Vưu Duyệt Thi thế nào, phòng phiên dịch có bận không.
Vưu Duyệt Thi lập tức nói: “Bận, tớ sắp bận tối mắt tối mũi rồi. Hôm qua dịch một đống tài liệu, hôm nay đi một buổi tiếp tân làm phiên dịch tháp tùng.”
Thang Lâm: “Vậy cậu đi ngủ sớm đi.”
Nước D và Trung Quốc có chênh lệch múi giờ, lúc này ở nước D vẫn còn là hoàng hôn, còn ở Trung Quốc thì đã là mười một giờ đêm. Vưu Duyệt Thi chúc Thang Lâm ngủ ngon rồi lên giường đi ngủ. Thang Lâm đang đứng ở bên cửa sổ, cô cất điện thoại, phát hiện cửa sổ đã kẹp một góc của rèm cửa lại. Cô mở cửa sổ ra, định đóng lại lần nữa, khi quay đầu thì bỗng phát hiện phòng của Tống Dịch đang sáng đèn. Cô nhớ trước khi cô liên lạc với Vưu Duyệt Thi thì Tống Dịch không có trong phòng, không biết anh về từ lúc nào. Mà phòng của cô và anh chỉ cách nhau một bức tường, Thang Lâm nhíu mày, không biết những lời cô vừa nói với Vưu Duyệt Thi anh ta có nghe thấy không, đặc biệt là câu “Đẹp trai tài giỏi thì có ích gì? Cũng đâu phải đàn ông của tớ”. Thang Lâm lại thò đầu ra ngoài cửa sổ một chút, không phát hiện Tống Dịch đang đứng trước cửa sổ.
Thang Lâm đóng cửa sổ lại. Cô định ra ngoài mua chút đồ. Sắp về nước rồi, chuyến bay là vào 10 giờ sáng ngày hôm sau, cô vẫn còn một ít tiền nước D, định cố gắng tiêu hết số tiền này.
Ra ngoài phải báo cáo với người phụ trách đoàn, Thang Lâm đi gõ cửa phòng Tống Dịch. Tống Dịch quả nhiên ở trong phòng. Thang Lâm thấy vẻ mặt của Tống Dịch như bình thường, hẳn là không nghe thấy câu cô nói với Vưu Duyệt Thi. Nhưng cô lại nghĩ, cho dù anh có nghe thấy thì sao chứ? Cô đâu có tiếc nuối vì anh không phải là đàn ông của cô. Thang Lâm nói với Tống Dịch về ý định muốn ra ngoài khách sạn đi dạo của mình.
Tống Dịch nói: “Nhất định phải có hai người cùng đi.”
Thang Lâm nhíu mày, những người khác trong phái đoàn đàm phán đều là đàn ông, còn lớn hơn cô một giáp, cô không thể nhờ họ đi cùng được. Còn Chiêm Mai, mặc dù hai người họ đều là người của phòng phiên dịch, người khác còn gọi cô là “Tiểu Chiêm Mai”, nhưng cô và Chiêm Mai hoàn toàn không thân, Chiêm Mai luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, cô không thích ở chung với Chiêm Mai.
“Tại sao?” Thang Lâm hỏi. Mặc dù có quy định về việc ra ngoài, nhưng trong tình huống bình thường, chỉ cần báo cáo một tiếng là được.
Tống Dịch: “Quy định về việc ra ngoài, vì an toàn.”
Thang Lâm thầm oán, người này quả thật là đang cầm lông gà làm lệnh tiễn.”Tôi là người của phòng phiên dịch,” cô nói.
Tống Dịch: “Cũng như nhau.”
Thang Lâm bĩu môi, rồi đột nhiên như cười như không nói: “Vậy anh sẽ đi cùng tôi chứ?”
Tống Dịch cúi đầu nhìn Thang Lâm, nói: “Không. Tôi không rảnh.”
Thang Lâm trừng mắt nhìn anh ta: “Chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không giúp!”
Thang Lâm nhớ lại bố của Tống Dịch đã từng nói với cô rằng nếu gặp khó khăn có thể nhờ Tống Dịch giúp đỡ. Cô lại nói: “Chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không giúp, thì còn chuyện gì sẽ giúp? Tôi gặp khó khăn anh cũng chắc chắn sẽ không giúp!”
Tống Dịch hỏi: “Cô ra ngoài làm gì?”
Thang Lâm: “Mua đồ.”
Tống Dịch: “Không phải đồ dùng cần thiết thì không cần mua bây giờ.”
Thang Lâm: “Đương nhiên là đồ dùng cần thiết rồi.”
Tống Dịch dường như nghĩ đến điều gì đó. Anh nói: “Đi sớm về sớm.”
*
Thang Lâm mua một đống lớn quần áo mang về, gần như đã tiêu hết tiền nước D.
Cô vừa vào phòng thì Tống Dịch vừa ăn cơm xong trở về phòng, thấy cô tay xách hai túi lớn toàn là quần áo, liền nhếch cằm: “Đồ dùng cần thiết?”
Thang Lâm: “Ừm.”
Tống Dịch nói: “À đúng rồi, chuyến bay ngày mai phải hủy, chúng ta tạm thời phải ở lại nước D một thời gian nữa.”
Thang Lâm ngạc nhiên: “Tại sao?” Tiền nước D của cô đã sắp hết rồi.
“Nhiệm vụ mới,” Tống Dịch nói.