Edit: Carrot – Beta: Cún
Thân thể của Tống Dịch cứng đờ, anh cúi đầu nhìn người đột nhiên lao vào lòng ôm lấy eo mình.
Thang Lâm cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra tình huống như vậy. Sau khi phản ứng lại tư thế hiện tại của mình, cô liền lập tức rút tay ra khỏi eo của Tống Dịch, luống cuống lùi người về phía sau, ngồi ngay ngắn lại.
Sau đó cô khẽ ho một tiếng, vẻ mặt trấn định nói: “Tôi không cố ý.”
Không nghe thấy Tống Dịch trả lời, Thang Lâm lén nhìn sắc mặt của Tống Dịch. Từ trên mặt của Tống Dịch không nhìn ra được gì khác thường, Thang Lâm lại lặng lẽ quay mặt đi.
Một lúc sau, Tống Dịch nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Thang Lâm cúi đầu, trong tay cô là chiếc cà vạt vừa kéo xuống từ cổ của Tống Dịch, cô bắt đầu từ từ quấn chiếc cà vạt đó lên tay, rồi lại tháo ra, rồi lại chậm rãi quấn vào. Trong đầu cô bất giác nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Tư thế vừa rồi của cô thật là lúng túng mà lại khiến người ta tim đập loạn nhịp. Eo của anh thật sự rắn chắc, sờ vào rất thoải mái, không, ôm rất thoải mái. Nếu cứ ôm như vậy mãi thì tốt rồi.
Thang Lâm không kìm lòng được mà cong môi lên, suýt chút nữa đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Cà vạt của tôi.”
Giọng nói của Tống Dịch đột nhiên vang lên. Thang Lâm có cảm giác như làm chuyện gì đó có lỗi, tim của cô đập nhanh hơn rất nhiều, cô có thể nghe rõ tiếng “thình thịch”.
Nhưng vẻ mặt cô vẫn trấn định, nhanh chóng tháo chiếc cà vạt đang quấn trên tay ra, sau đó dùng sức ném về phía Tống Dịch, còn không đổi sắc mặt mà nói: “Của anh đây.”
Cà vạt bị ném vào ngực Tống Dịch, Tống Dịch đưa tay bắt lấy, cúi đầu nhìn chiếc cà vạt bị hành hạ đến tả tơi, im lặng bỏ nó vào túi quần.
Những chiếc xe phía trước vẫn chưa di chuyển, ở Cavô rất ít khi có tắc đường, không biết vì sao đoạn đường này hôm nay lại như vậy.
Trong xe yên tĩnh đến lạ thường, cả hai nhất thời đều không tìm thấy chuyện gì để nói.
“Uống nước không?” Một lúc sau, Tống Dịch hỏi.
Thời tiết nóng nực, dễ bị khát nước.
Thang Lâm nói: “Có.”
Tống Dịch mở cửa xe bước xuống, lấy hai chai nước từ cốp xe, rồi vặn lỏng nắp một trong hai chai rồi đưa cho Thang Lâm.
“Cảm ơn.” Thang Lâm nhận lấy, vặn hoàn toàn nắp chai rồi ngửa cổ uống một ngụm.
Vẻ mặt và giọng điệu của Tống Dịch đều bình tĩnh và điềm nhiên. Mà Thang Lâm nhìn Tống Dịch như vậy trong lòng lại vô cớ cảm thấy khó chịu.
Cứ như là cho dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào với cô thì anh cũng không có một chút dao động cảm xúc nào vậy.
“Tôi muốn uống đồ lạnh.” Thang Lâm nói.
Tống Dịch: “Bây giờ không có.”
“Bây giờ tôi muốn uống.” Thang Lâm nói.
Tống Dịch liếc nhìn cô một cái, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Nhịn đi.”
Thang Lâm nói: “Tôi biết ngay anh sẽ nói như vậy mà.”
Tống Dịch dường như không để ý, anh ngẩng đầu lên, quan sát những chiếc xe phía trước qua kính chắn gió, luôn chuẩn bị khởi động xe.
“Hôm nay Đỗ Nam Phong gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng anh ấy sẽ tìm cơ hội nhờ đại sứ La chiếu cố tôi.” Thang Lâm đột nhiên nói một câu như vậy.
Thang Lâm nhận được tin nhắn này của Đỗ Nam Phong vào buổi trưa.
Tống Dịch nhìn về phía trước, nói: “Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc người khác chiếu cố, tự mình cố gắng nhiều hơn đi.”
Thang Lâm hé môi, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ: “Lời này của anh tôi cũng đoán được rồi.”
Những chiếc xe phía trước bắt đầu từ từ di chuyển, Tống Dịch khởi động xe, bám sát theo sau.
*
Tuy nhiên, sau khi Thang Lâm chỉ đường đến chợ hoa thì Tống Dịch lại không lái xe thẳng đến chợ hoa mà lái xe lòng vòng ở Cavô rất lâu.
Tống Dịch nói: “Ừm. Thời gian còn sớm, đi một vòng rồi đến cũng như nhau thôi.”
Đương nhiên Thang Lâm sẽ không cho rằng Tống Dịch đang lái xe đi dạo phố với cô.
Một lát sau, Tống Dịch dừng xe bên đường. Anh ném lại một câu “chờ đi” rồi đẩy cửa xe bước xuống.
Không lâu sau, Tống Dịch quay lại, trong tay còn cầm một chai nước.
“Đồ lạnh đấy.” Tống Dịch đưa nước đến trước mặt Thang Lâm.
Thang Lâm ngạc nhiên nhận lấy nước.
Anh lái xe một vòng lớn như vậy chỉ để mua nước lạnh thôi sao?
Nhưng Thang Lâm rất nhanh đã phát hiện không phải như vậy.
Bởi vì Tống Dịch vẫn đang đi đường vòng.
“Anh đang làm quen với đường phố ở Cavô à?” Thang Lâm đột nhiên nghĩ ra khả năng này.
Quả đúng là như vậy, việc mua nước chỉ là tiện thể thôi.
Sau đó xe của họ đi ngang qua một tòa nhà.
“Đó là chỗ mà York thuê để làm đại sứ quán.” Trong mắt Thang Lâm có chút đắc ý.
Kiến trúc này so với kiến trúc mà Thang Lâm và Tô Giang thuê để làm đại sứ quán thì kém xa, địa điểm cũng rất rất hẻo lánh.
Tống Dịch cong môi lên.
Thấy trời sắp tối thì Tống Dịch mới lái xe đến chợ hoa. Chợ hoa hơi lớn, nhưng không có nhiều khách, hai người vừa đi vừa xem. Một người bán hàng rong kêu Thang Lâm, hy vọng cô sẽ mua một vòng hoa đội đầu.
Thang Lâm cảm thấy vòng hoa đội đầu đó cũng khá đẹp, thế là lấy một chiếc đội lên đầu, quay đầu hỏi Tống Dịch: “Thế nào?”
Ánh hoàng hôn màu vàng chiếu lên người Thang Lâm, dưới vòng hoa một đôi mắt đẹp khẽ nhướng lên, cả người như đang cười duyên dáng.
Tống Dịch nhìn một cái rồi quay đi, nói: “Cũng được.”
Nói xong Tống Dịch liền đi về phía trước.
“Ông chủ, tôi lấy cái này, bao nhiêu tiền?”
Người bán hàng rong nói ra một con số, Thang Lâm nhanh chóng trả tiền, đi theo sau lưng Tống Dịch.
Thang Lâm nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tống Dịch, dưới ánh hoàng hôn, hai tay anh đút trong túi quần, bước những bước chân dài, như đang đi dạo trong sân nhà, cảnh tượng này rất đẹp. Thang Lâm luôn đi theo sau Tống Dịch, không gọi anh. Anh cũng biết cô ở phía sau, không quay đầu lại. Thang Lâm đột nhiên nghĩ, nếu muốn anh hối hận về quyết định ban đầu thì có lẽ cô còn nên làm một vài chuyện khác.
Nghĩ đến đây, khóe miệng cô hơi cong lên, trong lòng đã có một vài chủ ý.
Thang Lâm gỡ vòng hoa trên đầu xuống, rồi thả mái tóc búi cao ra, sau đó dùng ngón tay chải lại một chút.
“Tống Dịch.” Cô gọi người phía trước.
Tống Dịch dừng bước xoay người lại, thấy Thang Lâm đã thả mái tóc dài xuống thì không khỏi ngẩn người. Thang Lâm có dáng người cao ráo, tóc dài ngang hông, vài sợi tóc rủ xuống trước ngực.
Không thể phủ nhận, cô đứng như vậy trong ánh hoàng hôn, trông xinh đẹp lạ thường.
“Có chuyện gì?” Tống Dịch hỏi.
“Đeo giúp tôi một chút.” Thang Lâm giơ vòng hoa trong tay lên.
Thang Lâm nói: “Tự mình không nhìn thấy, đeo không được. Vừa nãy tôi cũng thấy đeo chưa được đẹp.”
Tống Dịch chậm rãi đi đến trước mặt Thang Lâm, tay phải rút ra từ trong túi quần, nhận lấy vòng hoa trong tay Thang Lâm, nhẹ nhàng đeo lên cho cô.
“Nhìn kỹ xem, đeo được chưa?” Thang Lâm ngẩng đầu hỏi.
Tống Dịch lại nhìn vòng hoa của cô một cái, rồi ánh mắt bất giác rơi xuống gương mặt kiều diễm kia, nói: “Được rồi.”
“Nhìn kỹ rồi sao?” Thang Lâm lại hỏi.
Ánh mắt của Tống Dịch rời khỏi khuôn mặt cô.
“Giúp tôi chỉnh lại tóc, đội vòng hoa vào, một số tóc bị rối hết rồi. Được không? Tham tán Tống.” Ba chữ cuối cùng Thang Lâm cố tình hạ thấp giọng nói.
Tống Dịch lại liếc nhìn Thang Lâm một cái, nói: “Được voi đòi tiên.”
Đôi mắt đẹp của Thang Lâm mong chờ nhìn Tống Dịch.
Tống Dịch vẫn đưa tay lên nhẹ nhàng chỉnh lại một vài sợi tóc bị vòng hoa làm rối.
Thang Lâm yên lặng đứng đó, hơi thở của Tống Dịch gần như vậy, động tác của anh lại dịu dàng như thế, khuôn mặt cô không chút gợn sóng, nhưng tim lại đập thình thịch.
Tống Dịch chỉnh xong tóc cho Thang Lâm thì xoay người rời đi.
“Cảm ơn.” Thang Lâm gọi với theo bóng lưng của Tống Dịch, khóe miệng cô hơi cong lên.
Cuối cùng, Tống Dịch đã mua một chậu xương rồng và vài con cá vàng tươi rói, không mua hoa tươi.
Thang Lâm không để ý, cô thích hoa tươi.
Sau khi trở về đại sứ quán thì trời đã tối.
Đầu bếp biết nấu món Trung Quốc vẫn chưa tuyển được, Thang Lâm ăn vài cái bánh quy lót dạ.
*
Ngày hôm sau, tất cả thiệp mời đều đã được gửi đi.
Tuy nhiên, thời gian thành lập đại sứ quán York và Trung Quốc ở Sisby được ấn định vào cùng ngày, hơn nữa bên phía York cũng đã phát thiệp mời đi.
“Thật là trùng hợp.” Trần Đình Đình nói, “Chúng ta và York, không biết phía Sisby sẽ lần lượt cử những người nào đến tham gia.”
Đại sứ quán Trung Quốc và đại sứ quán York ở Sisby cùng lúc thành lập, phía Sisby phải cử hai đoàn người đến tham gia, cấp bậc của những người được cử đi có lẽ sẽ có sự khác biệt, cho dù cấp bậc giống nhau thì địa vị cũng sẽ khác nhau.
Từ đó cũng có thể thấy được Sisby nghiêng về bên nào hơn.
Thang Lâm nghĩ một lát, nói: “Đều là vừa thiết lập quan hệ ngoại giao với Sisby, thật sự không biết được.”
Trần Đình Đình lại nói: “Hy vọng những người đến chỗ chúng ta sẽ quan trọng hơn một chút.”
Tô Giang nhìn Trần Đình Đình một cái, Trần Đình Đình là người mới, nói chuyện thẳng thắn.
Tuy nhiên, Thang Lâm và Tô Giang cũng đều hy vọng như vậy.
Lúc này, phía York cũng đang đoán xem phía Sisby sẽ cử ai đến.
*
Hoàng hôn buông xuống, cả Cavô tắm mình trong ánh chiều tà, không lâu sau, trời dần tối, thành phố từ từ chìm vào đêm.
Thành phố không mấy phồn hoa này không có những đêm ánh đèn rực rỡ, trời vừa tối, mọi người đã leo lên giường, khắp nơi một màu đen kịt, cả thành phố yên tĩnh lạ thường.
Khi ánh bình minh đầu tiên trên bầu trời xuất hiện, một ngày mới đến.
Và ngày này chính là ngày đại sứ quán Trung Quốc ở Sisby chính thức thành lập.
【Tác giả có điều muốn nói: Tôi bị bí câu chữ rồi……】