Edit: Carrot – Beta: Cún
“Không nghe rõ thì thôi vậy.” Tống Dịch nói.
Thang Lâm lại hỏi: “Bế như thế nào?”
Rất hiển nhiên, vừa nãy cô đã nghe rõ ràng rồi nhưng lại cố ý nói là không nghe rõ, muốn anh nói lại lần nữa.
Mà Tống Dịch tuy là xuất phát từ tình huống bất ngờ nên mới bế Thang Lâm từ văn phòng lên xe, sau đó lại bế cô từ trên xe vào bệnh viện, nhưng câu hỏi như vậy trong đêm tối yên tĩnh như thế lại khiến hành động không có tạp niệm cũng trở nên có ý nghĩa khác. Qua bóng tối, Tống Dịch cũng có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ ngẩng cao đầu của Thang Lâm.
Anh từ từ đi đến trước mặt Thang Lâm, dừng lại.
Thang Lâm trong bóng đêm nhướng mày nhìn Tống Dịch. Tống Dịch cúi người, đột nhiên bế ngang Thang Lâm lên, xoay người đi về chỗ đậu xe. Thang Lâm kinh ngạc đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. “Tham tán Tống bế như vậy sao?” Cô giả bộ trấn định hỏi.
Đồng thời, để cho tư thế trong ngực Tống Dịch thoải mái hơn, hai tay cô tự nhiên vòng qua cổ anh.
Bước chân của Tống Dịch chậm lại một nhịp, anh cúi đầu nhìn Thang Lâm, nói: “Ừm. Cứ như vậy mà bế vào bệnh viện như bế lợn vậy.” Cuối câu, khóe miệng anh còn mỉm cười: “Hài lòng chưa?”
Hai chân của Thang Lâm đá nhẹ trong không khí: “Anh nói cái gì?”
Tiếng cười khẽ từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Tống Dịch lại nói: “Cô bất tỉnh nhân sự rồi, chẳng lẽ muốn tôi kéo lê cô vào bệnh viện sao? Nếu để bố tôi và bố cô biết thì không xong rồi.”
Anh đang giải thích hành động ôm cô của mình. Cảm giác tim đập loạn nhịp đột nhiên tan biến bởi câu nói này của anh. Thang Lâm khẽ hừ một tiếng, thì ra vì bố của bọn họ mà anh mới đưa cô vào bệnh viện? Lời này của anh khiến cô rất khó chịu.
Cô quay đầu lại cắn vào ngực anh một cái.
Thân thể của Tống Dịch cứng đờ, dừng bước.
Lúc này Thang Lâm mới phản ứng lại là mình đã cắn vào chỗ nào. Vừa nãy đến giây phút cuối cùng cô vẫn không nỡ ra tay tàn nhẫn, vì vậy lực cắn không lớn. Mà hành động này khiến cô ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Tống Dịch.
Trong đêm tối, vẻ mặt của Tống Dịch không nhìn rõ.
Tống Dịch lập tức lại bước đi, im lặng không nói gì.
Anh im lặng như vậy, Thang Lâm đột nhiên muốn nhìn thấy vẻ thất lễ của anh, thế là ngẩng đầu nhìn anh nói: “Nhỏ quá.”
Tống Dịch lại cúi đầu xuống, lần này Thang Lâm thấy anh trừng cô, nhưng cũng không nói gì. Anh tăng tốc, ôm Thang Lâm đi mấy bước đã đến bên cạnh xe, rồi mở cửa xe đặt cô vào ghế sau, cũng chính là cái ghế phía sau ghế lái.
Sau đó, Tống Dịch lên xe, khởi động xe, xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Thang Lâm nhìn bóng lưng của Tống Dịch, cô nheo mắt lại, anh lại đặt cô ở ghế sau?
Sau khi Cavô về đêm thì trên đường không có đèn đường, vì mọi người đã quen với việc trời vừa tối là ngủ hoặc không ra ngoài, cũng là vì cơ sở vật chất đường xá không hoàn thiện và thiếu thốn tài nguyên, thỉnh thoảng lại bị cúp điện. Vì vậy Tống Dịch chỉ có đèn xe chiếu sáng, nhưng mở đèn xe lên thì tầm nhìn cũng không được tốt. Để không làm phân tâm việc lái xe của Tống Dịch, Thang Lâm cũng không nói gì thêm.
Tống Dịch cũng vẫn im lặng tập trung lái xe.
Thang Lâm một mình ngồi ở phía sau, nhớ lại chuyện vừa rồi lại cảm thấy buồn cười, không kìm lòng được mà cong môi lên. Những chuyện không vui trước đó cứ như vậy mà biến mất không dấu vết.
Cô quay đầu nhìn cảnh tượng đen kịt ngoài cửa sổ xe, đêm ở Cavo sâu thẳm đến vậy.
Quãng đường hơn hai mươi cây số, lúc quay trở lại thì Tống Dịch lái xe chậm hơn, phải mất hơn hai mươi phút mới về đến đại sứ quán.
“Còn nhớ câu chuyện về người từ nhỏ nói lắp sau này trở thành nhà dịch thuật vĩ đại và nhà ngoại giao lớn không?” Lúc xuống xe Tống Dịch đột nhiên hỏi.
Thang Lâm đương nhiên nhớ, lúc anh phơi sách ở trong sân, cô cầm cuốn sách đó thì anh có nói. Lúc đó cô hỏi sao cô chưa từng nghe qua, anh nói là câu chuyện, nhưng tuy là câu chuyện nhưng một vài đạo lý đều giống nhau. Lúc đó cô đã tiếp lời: “Đối mặt với khó khăn không nản lòng, kiên định vững vàng, trời không phụ người có lòng.” Mà anh nói: “Nhớ kỹ những lời hôm nay em nói.” Nhưng cô lại không để ý.
Lúc này, nghe anh hỏi đến, cô đáp: “Nhớ.”
“Anh lại định nói tôi không ăn được đồ ăn ở đây là không chịu được khổ sao?” Thang Lâm hừ một tiếng, cô biết ý anh là gì.
Tống Dịch nói: “Không phải sao? Cô chưa từng nếm trải chút khổ nào, trước khi đến Cavo thậm chí chưa từng nếm trải chút khổ nào.”
Thang Lâm trừng mắt nhìn Tống Dịch, vốn đã hết giận cô lại có chút tức giận: “Có thể không chịu khổ thì tại sao tôi phải chịu khổ? Anh từng chịu khổ sao? Khổ đến mức nào? Cho dù anh có chịu khổ mà cả thiên hạ đều chưa từng chịu qua thì sao chứ? Có gì đáng tự hào?”
Tống Dịch nói: “Hy vọng cô cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng đều có thể lạc quan, kiên cường, kiên trì với tín niệm của mình không dao động, không bị bất cứ thứ gì đánh bại, có khả năng thích ứng phi thường.”
Thang Lâm bĩu môi, nói: “Nói nhiều đạo lý lớn như vậy cũng vô dụng, đồ ăn ở Cavo tôi không thể thích ứng được.”
Tống Dịch không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Xuống xe.”
Thang Lâm và Tống Dịch lần lượt xuống xe, ký túc xá của hai người không gần nhau. Tuy rằng ký túc xá là một tòa nhà, nhưng nam và nữ là phân khu, khu phía nam dành cho nam giới, khu phía bắc dành cho nữ giới. Vào đến cổng ký túc xá thì phải chia nhau đi về hai hướng.
Lúc tách ra, Tống Dịch nói một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Thang Lâm không đáp, không quay đầu lại mà đi luôn. Quan niệm của hai người họ về thức ăn có một mâu thuẫn không thể hòa giải, anh hy vọng cô có thể thích ứng với đồ ăn ở Cavô, nhưng cô không thích ứng được. Anh cho rằng nếu cô ngay cả đồ ăn ở đây mà cũng không quen, sau này gặp phải những điều kiện khó khăn hơn thì sẽ càng không thích ứng được, sau này làm sao có thể hoàn thành tốt công việc? Trong tình huống công tác ở nước ngoài, công việc và cuộc sống không phân biệt rõ ràng như vậy.
Mà cô cứ như vậy thì chứng tỏ cô không thích hợp với con đường này.
Thang Lâm tâm tư nhanh nhạy, cô đoán được Tống Dịch đang nghĩ như vậy.
Sau khi nằm lên giường, Thang Lâm thở dài một tiếng, lại lẩm bẩm: “Đây đúng là một mâu thuẫn không thể hóa giải.” Hơn nữa rõ ràng cô là người được người khác ngưỡng mộ, nhưng anh lại luôn có thể tìm ra nhược điểm của cô. Cô còn cho rằng anh có quan niệm như vậy đa phần là do anh quan tâm nhiều nhất là công việc, mà không phải là cô. Đương nhiên, anh không quan t@m đến cô thì cô cũng không có lập trường để nói gì.
Nghĩ đến đây Thang Lâm lại nhíu mày.
Ngày hôm sau, Thang Lâm vì đã được truyền dịch nên trông cũng không có gì không ổn.
Tô Giang đến văn phòng của Thang Lâm hỏi tình hình sức khỏe của cô thế nào, tối qua tham tán Tống ôm cô lên xe đi bệnh viện.
Ký túc xá của Tô Giang ở sát vách phòng Tống Dịch. Hôm qua lúc trời sắp tối, anh thấy Tống Dịch ôm Thang Lâm vội vã lên xe, trong lòng cảm thấy lạ.
Thế là anh đợi Tống Dịch trở về rồi hỏi rõ ngọn ngành, lúc này mới biết chuyện Thang Lâm bị ngất.
Tô Giang thở dài: “Cô không ăn được đồ ăn ở đây thì phải làm sao?”
Thang Lâm không trả lời câu hỏi này. Tô Giang vẻ mặt lo lắng, nhưng anh cũng không có cách nào.
Sau khi hỏi thăm xong, Tô Giang bắt đầu nói về công việc, anh bảo Thang Lâm cùng anh đến sân bay, anh phải đến đó nhận hàng, mà anh lại cần Thang Lâm làm phiên dịch cho anh.
Thang Lâm kỳ lạ hỏi: “Đến sân bay nhận hàng gì?”
Tô Giang nói: “Là tham tán Tống dặn, nhưng không nói là hàng gì.”
Thang Lâm càng thêm kỳ lạ.
Tô Giang ngồi vào ghế lái, Thang Lâm ngồi ở ghế phụ bên cạnh.
Tô Giang lái xe một mạch đến Sân bay Quốc tế Cavo.
Sau khi tìm chỗ đỗ xe ở sân bay xong, Tô Giang và Thang Lâm đi đến cửa ra để chờ. Trên tay Tô Giang còn cầm một tấm bảng viết chữ “Bill” bằng tiếng Anh. Một lát sau, một nhóm hành khách lục tục đi ra từ bên trong, rồi rời đi, không có ai đi đến. Sau đó, một người đàn ông cao lớn hơi mập đeo kính râm mặc đồng phục phi công dùng xe đẩy đẩy một thùng giấy đi đến. Thùng giấy đó có kích thước khoảng 60×60 cm.
“Xin hỏi có phải là ông Bill không?” Tô Giang hỏi.
Tô Giang nói bằng tiếng Anh, Thang Lâm không phiên dịch.
Đúng vậy.” Bill nói. Nhưng anh lại nói thêm một câu nữa, Tô Giang không hiểu.
Đó là tiếng Pháp. Hồi đại học, Thang Lâm đã chọn tiếng Pháp là ngoại ngữ thứ hai. Mặc dù làm việc tại phòng phiên dịch tiếng Anh của Vụ Biên dịch, cô cũng thông thạo biên dịch tiếng Pháp. Cô dịch cho Tô Giang: “Thưa ngài, thưa cô, rất vui được gặp hai người. Có phải hai người được ngài Tống cử đến không?”
Bill chỉ vào thùng giấy và nói bằng tiếng Pháp: “Đây là thứ mà ông Tống yêu cầu tôi mang theo.”
Thang Lâm dịch.
Tô Giang nhận lấy cái thùng đó.
Họ nói thêm vài lời, tạm biệt rồi rời đi. Tô Giang đặt chiếc hộp vào trong xe rồi lái xe trở về đại sứ quán cùng Thang Lâm.
“Không biết trong thùng giấy này đựng cái gì.” Thang Lâm tò mò nói.
Tô Giang nói: “Tham tán Tống không nói, chúng ta không thể tự ý mở ra xem.”
Thang Lâm nói: “Đồ riêng tư mà cũng phải để hai chúng ta ra mặt.”
“Công tác ở nước ngoài là như vậy, cuộc sống cũng là một phần của công việc.” Tô Giang cười nói.
Thang Lâm rất tò mò trong thùng giấy đó có cái gì, nhưng lại không thể tự ý mở ra xem.
Về đến đại sứ quán, Tô Giang mang thùng giấy xuống xe, sau đó báo cáo với Tống Dịch, nói đồ đã lấy về.
Tống Dịch đang ngồi trong văn phòng cắm cúi viết cái gì đó.
Nghe vậy, anh không ngẩng đầu lên mà nói: “Mở thùng ra, đem đồ bên trong giao cho đầu bếp Hoàng.”
Đầu bếp Hoàng chính là đầu bếp của nhà ăn ở đại sứ quán.
Tô Giang ngạc nhiên, chẳng lẽ là đồ cho đầu bếp HSo?
Thang Lâm nghe Tô Giang nói có thể mở thùng giấy liền tò mò đi theo sau Tô Giang.
Đợi đến khi Tô Giang mở thùng giấy ra, Thang Lâm kinh ngạc đến ngây người.
Nấm hương, bắp cải, bí đao, củ cải, cà tím, hẹ, tỏi tây, hành các loại gia vị, đồ nêm nếm.
“A! Rau! Rau của nước ta! Sao lại có rau của nước mình!” Trần Đình Đình không biết từ lúc nào đã đi đến, cô vui mừng reo lên.
>”Là tham tán Tống nhờ người mang sang.” Tô Giang nói.
Trần Đình Đình lại kinh ngạc nói: “Làm sao nhờ người mang sang hộ được vậy? Trung Quốc và Sisby còn chưa có đường bay thẳng mà.”
Tô Giang nói: “Chúng tôi nhận thùng hàng này từ một cơ trưởng máy bay chở hàng của nước HK. Tham tán Tống có lẽ đã nhờ người này vận chuyển từ nước IK đến.”
“A, chuyện này cũng không dễ dàng. Cuối cùng chúng ta cũng có thể cải thiện bữa ăn rồi!” Trần Đình Đình nói.
Tô Giang gật đầu, sau đó cũng tỏ vẻ vui mừng, cười đến nỗi không khép miệng lại được.
Quay đầu nhìn Thang Lâm, Tô Giang đột nhiên nói: “Sao tôi lại cảm thấy chúng ta là đang được hưởng lây từ Thang Lâm vậy?”
Trần Đình Đình nhìn về phía Thang Lâm.
Đại sứ La Ngọc Quang đúng lúc xuất hiện, vừa hay nghe được lời này của Tô Giang, không khỏi cũng đưa mắt nhìn về phía Thang Lâm.
Thang Lâm vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tống Dịch đang đứng trên ban công tầng ba của tòa nhà văn phòng.
“Sao có thể được?” Thang Lâm nhìn Tống Dịch, miệng thì đáp lại Tô Giang.