Edit: Carrot – Beta: Cún
Sự thay đổi đột ngột này khiến Thang Lâm giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đã có thứ gì đó mềm mềm chui vào miệng cô. Đầu óc Thang Lâm nổ “ầm” một tiếng. Cô ra sức đẩy lồ ng ngực trước mặt, nhưng lồ ng ngực đó cứng rắn như một bức tường, cô gần như dùng hết sức lực để đẩy mà bức tường đó vẫn không hề nhúc nhích. Cô dùng răng cắn anh, nhưng anh lại hôn sâu hơn, đầu lưỡi cô bị anh quấn chặt không buông. Sau vài tiếng “ưm ưm”, cô đành phải ngừng phản kháng. Mưa lớn trút xuống, rơi trên mặt mát lạnh, hơi thở giữa môi răng vừa dịu dàng vừa nồng nhiệt, đó là một cảm giác mà Thang Lâm chưa từng trải qua, tuyệt diệu đến mức không thể diễn tả bằng lời. Cô sớm đã không muốn phản kháng nữa thế là cô liền đắm chìm trong đó.
Mưa lớn khiến Thang Lâm không mở được mắt, cô nhắm mắt lại, và cảm giác này trở nên rõ ràng nhất, tuyệt vời nhất.
Trong rừng điều, không có ai khác, tiếng mưa “ào ào” khiến khu rừng trở nên yên tĩnh hơn. Còn Thang Lâm thì ngay cả tiếng mưa cũng không nghe thấy, tất cả giác quan của cô đều dồn vào giữa môi răng đó, trái tim cô bị gảy lên từng hồi.
Không biết qua bao lâu, Tống Dịch cuối cùng cũng buông cô ra. Thang Lâm lại cảm thấy vẫn còn chưa đã. Tim cô đập thình thịch, đôi mắt từ từ mở ra, mơ màng nhìn Tống Dịch.
Tống Dịch cúi đầu, đối diện bốn mắt với Thang Lâm, khóe miệng anh hơi cong lên. Thang Lâm mím môi, đôi môi đỏ mọng đó càng trở nên kiều diễm động lòng người hơn so với bình thường.
“Anh đang làm gì vậy?” Giọng Thang Lâm mang theo một chút khàn khàn.
Tống Dịch nói: “Không phải vì mối quan hệ của hai gia đình mới hôn em.”
“Vậy là vì cái gì?” Thang Lâm nhướng mày.
Tống Dịch ghé môi vào tai cô, nhẹ nhàng nói: “Anh quả thật là thích em.”
Tim Thang Lâm đập nhanh hơn.
“Chuyện từ khi nào?” Thang Lâm hỏi.
“Không rõ.”
Khóe miệng Thang Lâm nhếch lên, nghiêng đầu nhìn anh, lại nói: “Thì ra anh thích tôi? Nhưng tôi không thích anh.”
Tống Dịch nheo mắt lại.
“Bây giờ xin anh buông tôi ra.” Thang Lâm ngẩng cằm lên nói.
Tống Dịch dường như không ngờ Thang Lâm lại nói như vậy, câu trả lời của cô mâu thuẫn với hành vi trước đó của cô. Anh nhìn cô hồi lâu rồi mới buông cô ra.
“Tuy nhiên, kỹ thuật hôn của Tham tán Tống rất điêu luyện, không biết đã hôn bao nhiêu người phụ nữ rồi?” Thang Lâm đứng dậy, chân trần đứng trước mặt Tống Dịch.
Tống Dịch liếc Thang Lâm một cái, không trả lời, đi nhặt đôi giày bị cô đá bay.
Đợi đến khi Tống Dịch nhặt giày của Thang Lâm về đặt trước mặt Thang Lâm, Thang Lâm cũng không đi giày nữa, bởi vì đôi chân nhỏ nhắn của cô đã dính đầy bùn đất. Cô thậm chí còn cởi nốt chiếc giày còn lại. Sau đó xách đôi giày lên rồi quay người bỏ đi.
Tống Dịch lặng lẽ đi theo sau cô.
Thang Lâm vừa đi vừa nghĩ về nụ hôn vừa rồi của Tống Dịch, khóe miệng cô hơi nhếch lên. Cuối cùng cô cũng từ chối anh một lần rồi. Hơn nữa anh chỉ nói thích cô, cô sẽ không vì anh vừa nói một câu mà đã “quên hết thù cũ”, cô muốn nhiều hơn thế. Nhất thời, trong lòng cô đã nảy ra rất nhiều ý đồ xấu.
“Tô Giang đâu?” Đi được vài bước, Thang Lâm quay đầu lại hỏi. Tâm trạng buồn bực kia đã tan thành mây khói, lúc này trong lòng cô nở hoa, nhưng vẻ mặt bên ngoài lại tỏ ra rất trấn tĩnh.
Tống Dịch nói: “Vừa rồi đã để cậu ấy về trước rồi.”
“Không phải anh nói cậu ấy bị trẹo chân sao?”
“Không nghiêm trọng lắm, vẫn có thể đi chậm được.”
Thang Lâm không hỏi nữa, quay đầu tiếp tục đi. Cô đi chân trần, cả hai bàn chân đều dính đầy bùn đất, nhưng lại đi như một nàng công chúa kiêu hãnh. Tống Dịch nhìn bóng lưng cô, vẻ mặt đầy suy tư. Uổng cho anh ở trong ngoại giao có thể ung dung tự tại, nhìn thấu mọi chuyện, nhưng lại không nhìn thấu được một người phụ nữ, không biết cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Đường rất trơn, rất khó đi, Thang Lâm lại không đi giày, nên đi rất khó khăn. Đi thêm vài bước nữa, cô dừng lại, quay người nhìn Tống Dịch, hai mắt trông có vẻ ấm ức.
Tống Dịch liếc Thang Lâm một cái, nắm lấy tay cô, nói: “Sao lại phải lộ ra vẻ ấm ức như vậy?”
Thang Lâm nói: “Tôi không có.”
Tống Dịch cũng không tranh cãi với cô, anh không nói gì nữa, nắm tay cô từ từ đi về phía bên ngoài rừng điều.
Khi sắp ra khỏi rừng điều, Tống Dịch buông tay Thang Lâm ra. Đợi đến khi họ ra khỏi rừng điều thì mưa lớn đã tạnh, cầu vồng xuất hiện trên bầu trời, mây tía lấp lánh, đây quả là một cảnh đẹp hiếm thấy ở Cavô.
“Cuối cùng thì hai người cũng ra rồi, tôi đang định vào tìm hai người đây.” Tô Giang cười nói với Tống Dịch và Thang Lâm. Lúc này anh và Lý Lâm Phong, Trần Đình Đình đã ngồi trong xe.
“Bị lạc đường.” Tống Dịch nói.
Thang Lâm liếc nhìn Tống Dịch, anh nói dối mà mặt không đổi sắc, còn rất nghiêm chỉnh nữa chứ.
“Không phải anh bị trẹo chân sao? Đỡ hơn chưa?” Thang Lâm nhìn Tô Giang.
Tô Giang cười sảng khoái: “Không sao, chuyện nhỏ, một lát là khỏi thôi.”
“Lên xe đi.” Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm và Tống Dịch, cả hai người đều lấm lem.
Thang Lâm và Tống Dịch lên xe. Tài xế khởi động xe, xe bắt đầu chạy. Sau trận mưa lớn này, mọi người cũng không muốn đi đâu nữa, nên tài xế quay đầu xe trở về.
Thang Lâm và Trần Đình Đình ngồi cùng nhau. Trần Đình Đình hạ giọng hỏi: “Thang Lâm, cô và Tham tán Tống ở trong rừng làm gì vậy?”
Thang Lâm cũng mặt không đổi sắc nói: “Tìm đường.”
Trần Đình Đình nhỏ giọng nói: “Thật sự bị lạc đường sao? Hai người đều thông minh tuyệt đỉnh vậy mà lại bị lạc đường? Vừa nãy bí thư Tô còn không bị lạc đường.”
Thang Lâm không trả lời, cô quay đầu, nhìn qua cửa sổ xe ngắm cầu vồng trên bầu trời, khóe miệng khẽ nở một nụ cười mà người khác khó có thể nhận ra.
*
Trên đường trở về đại sứ quán, mọi người về phòng riêng nghỉ ngơi.
Trên chuyến bay đầu tiên từ Trung Quốc đến Cavô có hơn mười người Trung Quốc và một số người nước khác. Không lâu sau khi máy bay chở khách đến Cavô, một chiếc máy bay chở hàng cũng đến, trên chiếc máy bay chở hàng này có rau củ mà đại sứ quán đặt, cùng một số sản phẩm của Trung Quốc. Sau đó, chuyến bay chở khách đầu tiên từ Cavô đến Trung Quốc cũng cất cánh. Trên chuyến bay này có hơn mười người Sisby và một số người nước khác.
Tống Dịch đang xem tin tức về chuyến bay từ Cavô đến Trung Quốc, khi máy bay vừa rời khỏi mặt đất trên màn hình ti vi thì đột ngột mất điện, trong phòng bỗng chốc tối đen như mực. Sau đó anh nghe thấy một tiếng kêu nhẹ “a”, anh lập tức mò lấy điện thoại, bật đèn pin trong điện thoại lên. Anh dùng đèn pin điện thoại chiếu về phía cửa, thấy Thang Lâm đang ôm trán đứng ở mép cửa.
“Sao em lại đến đây?” Tống Dịch hỏi.
“Chuyến bay đầu tiên từ Cavô đến nước ta cũng cất cánh hôm nay, tuy trên báo có nói, nhưng em chưa xem được tin tức trên ti vi.” Thang Lâm ôm trán nói.
“Ti vi vừa phát xong, em cố xem thêm vài phút nữa là được.” Tống Dịch nói.
“Ồ.” Thang Lâm không để ý lắm. Cô đã biết chuyện này rồi, có xem tin tức trên ti vi hay không cũng không quan trọng.
Cô đi vào phòng Tống Dịch, đứng trước mặt Tống Dịch, cười nói: “Sau khi nhậm chức tham tán đại sứ quán ở Sisby, việc đầu tiên đã làm thành công, chúc mừng Tham tán Tống.”
Thang Lâm vừa đến gần Tống Dịch, anh mới ngửi thấy trên người cô có một mùi hương đinh hương thoang thoảng. Tối nay cô đã xịt nước hoa.
“Vẫn chưa tính là hoàn toàn thành công.” Anh cúi đầu nhìn cô nói.
“Ừm? Còn có gì chưa làm sao?” Thang Lâm ngẩng đầu, hơi nhướng đuôi mắt nhìn anh.
Tống Dịch nói: “Mỗi tuần một chuyến bay không phải là mục tiêu.”
Thang Lâm có vẻ suy tư.
“Mất điện rồi, nhanh về phòng đi.” Tống Dịch nói.
Thang Lâm nói: “Sớm như vậy, về cũng không ngủ được. Thật sự không quen với giờ giấc sinh hoạt của người Sisby.”
Điện thoại của Tống Dịch sắp hết pin, đèn pin lúc này đột nhiên tắt, phòng lại chìm vào bóng tối.
“Anh đi đốt nến.” Tống Dịch nói.
Thang Lâm lập tức kéo tay Tống Dịch lại, nói: “Tôi không thích mùi nến.”
“Không đốt nến thì điện thoại của anh cũng hết pin rồi.” Tống Dịch nhắc nhở.
“Tôi ở một lát rồi đi, không cần đèn.” Thang Lâm nói.
Tống Dịch không đi tìm nến. Anh và Thang Lâm đứng đối diện nhau trong bóng tối, cô nắm lấy tay anh. Hương thơm dịu nhẹ của hoa đinh hương từ từ lan tỏa trong đêm, không khí tràn ngập hương thơm này.
Thang Lâm đột nhiên buông tay Tống Dịch ra, nhưng lại dùng hai tay ôm lấy cổ anh. Tống Dịch nín thở.
“Mùi hương của tôi thơm không?”
Thang Lâm nhón chân, ghé môi vào tai Tống Dịch khẽ nói. Giọng cô mang theo một sự quyến rũ khó tả.
Trước đó cô đã từ chối anh, bây giờ lại đến phòng anh hỏi anh như vậy. Tống Dịch nheo mắt lại. Anh một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại trong bóng tối khẽ nâng cằm cô lên, nói: “Ý em là gì?”
Trái tim Thang Lâm đột nhiên rung động. Cô nhỏ giọng nói: “Chỉ là muốn anh ngửi mùi hương thôi.”
Tống Dịch khẽ áp hai cánh môi lên môi Thang Lâm, tim Thang Lâm “thịch” một tiếng nảy lên. Nhưng Tống Dịch không có động tác gì thêm, môi anh chỉ dán lên môi Thang Lâm mà không hề nhúc nhích. Thang Lâm cũng không đẩy anh ra, hai tay càng ôm chặt lấy cổ anh hơn. Trong đêm tối đen như mực, nhiệt độ của hơi thở rõ ràng đến lạ thường, tiếng tim đập cũng rõ ràng đến lạ thường.
Một lát sau, Tống Dịch mới tách môi họ ra, anh nói: “Mùi cũng được.”
Thang Lâm lại không biết anh đang nói đến mùi nước hoa hay là nói đến cái khác. Nhưng cô vẫn ôm chặt cổ anh. “Vậy thì, mùi hương nào mới lọt vào mắt xanh của Tham tán Tống?” Cô hỏi.
Tống Dịch hai tay ôm lấy eo cô, từ từ nói: “Chưa từng nghiên cứu qua.”
Thang Lâm khẽ cười, không nói gì nữa. Tống Dịch cũng không lên tiếng.
Không khí trong phòng như ngưng đọng lại.
Một lát sau, trong phòng đột nhiên sáng lên, có điện rồi. Thang Lâm lập tức rút tay từ cổ Tống Dịch về, cơ thể nhanh chóng lùi lại phía sau, nói: “Có điện rồi, tôi về phòng đây. Chúc Tham tán Tống ngủ ngon.”
Nói xong, quay người bỏ đi, không hề lưu luyến.
Tống Dịch nhìn bóng lưng Thang Lâm rời đi, xoa xoa mi tâm.
【Tác giả có lời muốn nói: Tham tán Tống không hiểu nổi Thang Lâm rồi.】