EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit & beta: Carrot

Thang Lâm bước vào phòng khách, mở máy tính lên bắt đầu học. Bỗng Vưu Duyệt Thi gọi điện thoại tới, hai cô nàng cùng nhau nói chuyện.

Thang Lâm cười khúc khích nói: “Cậu đọc lên có thấy ra sao không?”

“Đương nhiên là có rồi. Nhưng bản từ điển này có chút thú vị…”

“Cậu đừng nói nữa, nói nữa tớ buồn cười chết mất.” Thang Lâm ngăn cản Vưu Duyệt Thi lại.

Vưu Duyệt Thi: “Cuối tuần ra ngoài cùng mình đi mua từ điển mới đi.”

“Được.” Thang Lâm đồng ý.

Hai người nói chuyện thêm vài câu, sau đó cúp máy, Thang Lâm tập trung vào học hành.

Thang Lâm giữ lời, cuối tuần ra ngoài cùng Vưu Duyệt Thi mua từ điển. Đi dạo một vòng, hai người ngồi xuống tại một nhà hàng.

Vưu Duyệt Thi than thở huấn luyện khổ cực, đi sớm về muộn, so với kỳ thi vào đại học còn đau khổ hơn.

Thang Lâm dựa lưng trên ghế, trong tay cầm một tách trà bưởi, lười biếng nói: “Đúng vậy. So với thời điểm đó thì áp lực lớn hơn nhiều. Hơn nữa, khi học cấp 3 tớ không chuẩn bị chiến đấu vào đại học.”

Cuối cùng Thang Lâm nói một câu rất đắc ý. Vưu Duyệt Thi nhớ ra là Thang Lâm được mời đến học ở Trung Nhất. Cô ấy mắng yêu một câu: “Là cậu giỏi! Hơn nữa, bây giờ cậu cảm nhận được chưa? Có chịu được không?”

Thang Lâm thở dài một hơi: “Có điều ăn không tiêu. Thật khó chịu.”

“Hơn nữa phòng phiên dịch cũng không có mấy người đàn ông.” Vưu Duyệt Thi lại cảm thán.

“Cậu muốn đàn ông?” Thang Lâm chế nhạo: “Làm gì có đàn ông nào đơn giản.”

Vưu Duyệt Thi: “Bây giờ chúng ta không có cơ hội tiếp xúc, cả ngày đều bận rộn. Không giống như lúc học đại học, thời gian rảnh rỗi rất nhiều.”

Khi học đại học, Vưu Duyệt Thi có yêu đương, người con trai kia đối xử với cô ấy khá tốt, sau khi anh ta tốt nghiệp, hai người liền chia tay.

Thang Lâm cười khúc khích.

Vưu Duyệt Thi còn nói: “Nói đến các bộ phận khác, có phó trưởng phòng ở Cục Quốc tế, quá đẹp trai luôn.”

Thang Lâm nhíu mày, cầm chén trà uống một ngụm, vẻ ngoài của Tống Dịch đúng là đẹp, nếu không năm ấy cô cũng không thích anh, tới tận bây giờ.

Vả lại, sau hôm ấy, Thang Lâm không nhìn thấy Tống Dịch ở Bộ Ngoại giao, cũng không thấy anh chạy bộ ngang qua nhà cô, bởi vì mỗi ngày cô đều huấn luyện đến rã rời.

Có hai người đi ngang qua phòng huấn luyện. Châu Nam nói: “Các chị ấy đang đi tới hội nghị quốc tế.”

Vưu Duyệt Thi tiếp lời: “Không biết khi nào chúng ta mới được như vậy.”

Thang Lâm nói: “Sau đợt tập huấn này là có thể.”

Thẩm Lộ nghe được, nói: “Đến lúc đó chưa chắc đâu. Đương nhiên cũng có thể được ở lại phòng phiên dịch hoặc được chuyển tới bộ phận khác.”

Thang Lâm cùng mọi người cảm thấy áp lực to lớn. Cho dù vậy, bọn họ vẫn rất cố gắng, rất mong chờ sau này trở thành một phiên dịch viên chân chính.

Những ngày sau vẫn như cũ, hằng ngày đều huấn luyện dày đặc. Trong khi đó, Thang Lâm và mọi người còn được huấn luyện trong một số hội nghị quốc tế. Hai người ở trong một phòng phiên dịch, âm thanh được truyền qua tai nghe bluetooth. Đây là bài kiểm tra tố chất phiên dịch. Mọi người vẫn như cũ, một bên lắng nghe, một bên cầm bút ghi chép, trong lòng đã yên lặng phiên dịch.

Hội nghị chấm dứt, Thẩm Lộ hỏi cảm giác của mọi người thế nào.

Vưu Duyệt Thi nói: “Hơi nhanh, miễn cưỡng tôi mới theo kịp.”

Tô Thiệu Trạch gật đầu: “Đồng ý.”

Châu Nam nói: “Tôi cũng thấy thế.”

Hứa Kiều: “Tốc độ không thành vấn đề. Dùng từ không quá hay.”

Thang Lâm không nói gì cả.

Thẩm Lộ nhìn Thang Lâm, hỏi: “Thang Lâm, còn cô?”

Mọi người đều nhìn Thang Lâm, cô nói: “Cũng có thể. Nhưng ở hiện trường tôi khẳng định quan trọng hơn.”

Thẩm Lộ quay đầu nhìn mọi người, nói: “Vừa rồi người phát ngôn nói hoàn thành nhất định phải hoàn thành, cho nên tâm lý lớn hơn, vượt qua khẩn trương, bất đồng ngôn ngữ quốc gia, vượt qua áp lực. Ngày mai còn có một hội nghị quốc tế, mọi người tiếp tục cố gắng.”

Sau đó là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Mọi người lập tức ngả ra mặt bàn, hít một hơi. Vừa rồi khi quan sát, bọn họ cảm thấy không ít áp lực của người phát ngôn.

Huấn luyện càng trở lên khẩn trương hơn, lại vừa mong chờ tới thời gian kết thúc.

“Cũng nên kiểm tra các cô cậu rồi.” Cục trưởng Phàn đứng trước mặt mọi người nói.

Mọi người nghe vậy, khẩn trương đứng lên.

Cục trưởng Phàn tiếp tục nói: “Lần này áp dụng hình thức thực chiến.”

Hình thức thực chiến? Chẳng lẽ là trực tiếp phiên dịch ở hiện trường? Khi còn học đại học, bọn họ có rất nhiều hoạt động phiên dịch, nhưng ở Bộ Ngoại giao thì chưa từng có. Cục trưởng Phàn nói thêm: “Tôi tin cô cậu đã đoán được, hình thức thực chiến thực sự là phiên dịch ngay tại hiện trường. Hai ngày nữa đại sứ quán có hoạt động, Cục Quốc tế và Cục châu Phi có phái người tới tham gia. Đến lúc đó, các cô cậu sẽ có cơ hội, mọi người thay nhau phiên dịch. Mặt khác, để tránh xảy ra vấn đề, tiền bối Giang Hinh và Trưởng phòng Thẩm Lộ của các cô các cậu cũng đi cùng, nếu xảy ra chuyện gì, có thể giải quyết kịp thời.”

Thang Lâm vừa nghe tới Cục Quốc tế liền hỏi: “Cục trưởng Phàn, chúng tôi chia thành hai nhóm phải không?”

Cục trưởng Phàn gật đầu: “Đúng vậy, các cô các cậu chia thành hai nhóm, một nhóm theo nhân viên Cục Quốc tế để phiên dịch, một nhóm theo Cục châu Phi phiên dịch.

Tống Dịch ở Cục quốc tế, Thang Lâm đau đầu không thôi, liệu cô có bị phân công tới Cục quốc tế không?

Cục trưởng Phàn bắt đầu chia nhóm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi