EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carrot – Beta: Cún

“Để ý.” Thang Lâm lập tức nói.

Tống Dịch nhìn Thang Lâm cười một tiếng.

“Vậy rốt cuộc là cách gì?” Thang Lâm tò mò hỏi.

Tống Dịch nói: “Tạm thời không nói cho em biết.”

Trong sảnh tiệc, Tô Giang và mọi người đã uống không nổi nữa rồi, Lý Lâm Phong nhìn món nước mơ chua còn lại mà nhíu mày.

Đúng lúc này, một nhân viên dẫn mấy người Sisby vào, nói mấy người này đến uống nước mơ chua, mà tham tán Tống đã ra lệnh, từ chiều nay, đại sứ quán có thể mở cửa cho người ngoài vào, nước moe chua sẽ được cung cấp miễn phí, khu vực mở cửa tùy ý tham quan.

Lý Lâm Phong giật mình, đột nhiên Tống Dịch nói mở cửa đại sứ quán? Đại sứ quán mở cửa cho người ngoài vào tham quan, đương nhiên là sẽ có người vào, một mặt cũng là một hình thức tuyên truyền đối ngoại, mặt khác nếu những người vào này sẽ uống nước mận chua, vậy thì thức uống này sẽ được giải quyết.

Chỉ là, người Sisby thật sự sẽ uống trà ô mai sao?

Tô Giang và những người khác đều ngạc nhiên không thôi, buổi sáng chẳng có ai uống nước mơ chua, bây giờ những người này có thể uống sao?

Nhân viên đưa cho mấy người Sisby mỗi người một ly nước mơ chua, sau khi uống xong bọn họ lại bất ngờ nói vị rất ngon.

Trên mặt Tô Giang lộ ra nụ cười kinh ngạc, Lý Lâm Phong cũng bất ngờ không kém.

Không lâu sau, lại có một nhân viên dẫn thêm mấy người Sisby vào, bọn họ cũng muốn thử nước mơ chua rồi sau đó tham quan phòng triển lãm.

Và những người này đều khen ngợi không ngớt về món đồ uống này.

Sau đó, lục tục có thêm những người bình thường ở Sisby vào, càng về sau, người vào càng nhiều, bọn họ đều thử nước mơ chua rồi sau đó đi tham quan phòng triển lãm.

Trong số những người này, phần lớn đều bày tỏ nước mơ chua ướp lạnh rất tuyệt, rất giải nhiệt.

Tô Giang và Trần Đình Đình đã ra khỏi phòng tiệc, không cần phải ép bản thân uống nó nữa, hơn nữa những ly nước mơ chua đó lại không đủ cung cấp cho mọi người.

Tô Giang nhìn người Sisby và một số người nước khác uống nước mơ chua ướp lạnh với vẻ mặt sảng khoái, không nhịn được lại bật cười.

“Hết nước mơ chua rồi!” Trần Đình Đình chạy đến nói với Thang Lâm.

Thang Lâm nhìn thấy cảnh tượng này lập tức hiểu ra phương pháp mà Tống Dịch nói để chuyển biến đánh giá “cũng chỉ có thế”.

Lý Lâm Phong không ngờ rằng những người dân thường Sisby chưa từng ăn ô mai lại yêu thích nước mơ chua đến vậy.

Những người đến sau còn cảm thấy tiếc nuối vì không được uống nước mơ chua ướp lạnh của Trung Quốc.

Hôm sau, đài truyền hình Sisby đưa tin về việc Đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby mở cửa cho công chúng, phòng triển lãm được tự do tham quan và cung cấp miễn phí nước mơ chua ướp lạnh của Trung Quốc.

Đại sứ York đang uống cà phê cùng Cargi, khi nhìn thấy tin tức trên TV, cả hai đều giật mình.

Người dân Sisby không ngớt lời khen ngợi thức uống nước mơ chua ướp lạnh của Trung Quốc, rất yêu thích văn hóa Trung Quốc.

“Người Sisby chưa từng ăn ô mai lại thích nước mơ chua sao?

Điều này có lý không?” Đại sứ York ngạc nhiên nói.

Cargi nói: “Chỉ là họ chưa từng ăn thôi, một khi đã ăn có thể sẽ thích.”

Đại sứ York cau mày: “Việc chúng ta làm ở sự kiện của đại sứ quán Trung Quốc coi như công cốc rồi.”

“Nhưng mà, ngày hôm qua đại sứ quán Trung Quốc lại còn mở cửa cho công chúng sao?” Cargi lại nói.

Đại sứ York xoa xoa vầng trán đang nhăn nhó của mình nói: “Mở cửa tạm thời làm sao có nhiều người đến như vậy?”

Hiệu quả mở cửa một buổi chiều của đại sứ quán Trung Quốc rất tốt, Tống Dịch đề nghị với La Ngọc Quang rằng ngày mở cửa của đại sứ quán tốt nhất nên kéo dài ba ngày. La Ngọc Quang đồng ý, vì vậy thời gian mở cửa cho công chúng của đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby đã được tăng thêm hai ngày.

Trong ba ngày này, rất nhiều người Sisby hoặc người nước ngoài ở Sisby đã tham gia hoạt động ngày mở cửa này.

La Ngọc Quang và Tống Dịch đang nói chuyện với nhau, ông cười nói: “Tham tán Tống quả là có phương án rất hay.”

“Nói đi thì nói lại, món đồ uống nước mơ chua mà Thang Lâm đề xuất cũng đã giúp ích rất nhiều.” Tống Dịch chậm rãi nói.

Sau hoạt động của đại sứ quán lần này và hoạt động ngày mở cửa kéo dài ba ngày, ngày càng có nhiều người hiểu biết về Trung Quốc.

Thang Lâm gửi email trả lời cho Vưu Duyệt Thi. Lần trước cô đã kể cho Vưu Duyệt Thi về chuyện giữa cô và Tống Dịch, trong thư trả lời của Vưu Duyệt Thi có viết: “Không ngờ đến cả tớ mà cậu cũng giấu, lại còn giấu lâu như vậy nữa.”

“Xem ra hai người các cậu thích nhau rồi, khi nào thì ở bên nhau đây?”

Lần này trong email của Thang Lâm có viết: “Mặc dù anh ấy nói thích tớ, nhưng điều tớ muốn không chỉ là chút thích đó, huống chi, tớ đã vì anh ấy mà day dứt suốt bao nhiêu năm.”

Cô còn viết thêm một chút về công việc, nói rằng ngày càng có nhiều người Tây Tư Bối hiểu biết về Trung Quốc, ở Sisby, cô đã đích thân cảm nhận được rất nhiều sự thay đổi.

Cuối cùng hỏi Vưu Duyệt Thi có gặp lại Phạm Gia Lương chưa.

Lần này Thang Lâm nhận được email hồi âm của Vưu Duyệt Thi rất nhanh: “Bên Phòng Luật pháp Quốc tế có một vụ án, đại sứ của bọn tớ đã mời Phạm Gia Lương làm cố vấn, nên bị ép phải gặp nhau vài lần.” Thang Lâm nhìn vào máy tính mà bật cười, bị ép phải gặp nhau vài lần sao?

Có phải là đang nói dối lòng mình không?

Sau khi trả lời email, Thang Lâm đứng dậy đi ra ban công. Từ ban công có thể nhìn thấy khu vực văn phòng. Tuy nhiên, không nhìn thấy được mấy văn phòng, huống chi lúc này màn đêm đã buông xuống, nơi đó một màu tối đen, nhưng cô biết Tống Dịch đang tăng ca. La Ngọc Quang có việc không ở đại sứ quán, gần đây mọi công việc lớn nhỏ trong đại sứ quán đều do Tống Dịch quyết định.

Chỉ là không biết anh đang bận rộn với những gì.

Cavô lại bắt đầu mưa. Mưa lớn tầm tã, mặt đất rất nhanh đã đọng lại một lớp nước sâu.

Một số người đội mưa đến đại sứ quán Trung Quốc làm visa.

Ánh mắt của Thang Lâm thu lại từ màn mưa, cảm thán trời mưa thật tốt, mát mẻ. Cô đi đến bên ngoài văn phòng của Tô Giang, giơ tay gõ cửa. Tô Giang nói “Mời vào”, Thang Lâm bước vào, đưa cho Tô Giang một tập tài liệu đã dịch xong. Tô Giang nhận lấy tài liệu, ngạc nhiên nói: “Nhanh vậy sao?

Không phải tôi bảo cô ngày mai đưa cho tôi sao?”

“Cùng làm việc lâu như vậy rồi mà còn ngạc nhiên thế à?” Thang Lâm cười.

Tô Giang nói: “Chứ sao? Hiệu suất của cô lần nào cũng khiến tôi ngạc nhiên. Cảm ơn.”

Thang Lâm xoa xoa mắt, có điều do dịch những thứ này mà mắt cô có hơi đau.

Lúc này, Tô Giang đột nhiên nói: “Có một người phụ nữ gọi điện đến đại sứ quán của chúng ta, nói cô ấy là người Trung Quốc, chồng là người Kirigi, sống ở Cavô, nhưng bị chồng bạo hành gia đình, cô ấy muốn về nước. Nhưng hộ chiếu và tất cả các giấy tờ của cô ấy đều bị chồng giấu đi, muốn chúng ta làm lại hộ chiếu cho cô ấy. Nhưng cô ấy lại không thể đến hiện trường, ảnh cũng không có.”

“Vậy thì không làm được rồi?” Thang Lâm vừa xoa mắt vừa nói.

“Ừm.” Tô Giang gật đầu, “Nhưng cô ấy cứ cầu xin chúng ta giúp cô ấy.”

“Không có ảnh, người lại không thể đến hiện trường thì chắc chắn không làm được.” Thang Lâm nói, “Hơn nữa tại sao không thể đến hiện trường? Chồng cô ấy giam lỏng cô ấy à? Cô ấy nên tìm cách báo cảnh sát.”

“Luôn có cách mà.” Thang Lâm nghĩ.

“Nhưng mà, việc này có cần chúng ta giúp không?” Thang Lâm lại hỏi.

Tô Giang nói: “Cô ấy là người Trung Quốc, đã cầu cứu chúng ta rồi thì chắc chắn không thể làm ngơ được. Dù cô ấy không lên tiếng nhờ chúng ta, chúng ta cũng phải cung cấp sự giúp đỡ trong khả năng của mình.”

Thang Lâm gật đầu.

Công dân Trung Quốc ở Sisby, chỉ cần có chuyện gì, đại sứ quán sẽ hỗ trợ trong phạm vi chức năng của mình.

Tô Giang theo sát vụ việc này, Thang Lâm có thể hỗ trợ dịch thuật bất cứ lúc nào cần thiết, tất nhiên nếu cần thì cô cũng sẽ làm những công việc khác.

Bởi vì những người trong đại sứ quán không ai chỉ làm một việc duy nhất.

Thang Lâm trở về văn phòng của mình, đeo tai nghe luyện tập nghe dịch. Đến khi tan làm thì mưa lớn đã tạnh từ lâu.

Thang Lâm tháo tai nghe, đứng dậy bước ra khỏi văn phòng.

Đêm đến, cô đeo một cặp kính gọng đen đi ra vườn hoa, cô dựa vào một cây nhìn từ xa về phía khu vực văn phòng, nơi duy nhất còn sáng đèn.

Bây giờ cô muốn gặp anh.

Cô lấy điện thoại ra nhắn một tin: “Tôi đang ở vườn hoa.”

Nửa tiếng trôi qua cũng không nhận được trả lời.

Cô thở dài một hơi.

Lại một lát sau, điện thoại reo lên, Thang Lâm lập tức bắt máy, giọng của Tống Dịch vang lên: “Vừa nãy bận quá, anh đến tìm em ngay đây.”

Rất nhanh Thang Lâm nghe thấy tiếng bước chân, cô ho một tiếng, tiếng bước chân tiến lại gần cô, cuối cùng một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt cô.

“Sao lại đeo kính rồi?” Tống Dịch nhìn cặp kính trên sống mũi của Thang Lâm, ngạc nhiên nói.

Thang Lâm nói: “Dạo này vất vả quá, dùng mắt quá nhiều, thị lực giảm sút nghiêm trọng.”

Tống Dịch cau mày: “Bị cận thị rồi à? Bao nhiêu độ?”

Thang Lâm tháo kính xuống, nói: “Cứ tháo kính ra như vậy tôi không nhìn rõ anh.”

Nói rồi Thang Lâm giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt Tống Dịch, sau đó tay cô chạm vào mặt Tống Dịch.

Cô nói: “Tôi muốn vỗ vai anh, nhưng hình như tôi sờ thấy mặt anh rồi.”

Tống Dịch cầm lấy cặp kính gọng đen trong tay Thang Lâm, anh cúi đầu nhìn một cái, lập tức cong môi cười.

Anh nhìn đôi mắt vẫn sáng ngời của cô trong đêm: “Thật sự không nhìn rõ anh sao?”

Tay Thang Lâm từ từ di chuyển từ mặt anh lên môi anh.

“Ừm, bây giờ tôi không đeo kính thì không nhìn rõ gì cả.” Cô nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi