Edit: Carrot – Beta: Cún
Lý Lâm Phong ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm nghị, Tống Dịch nói đi tìm Jovan đòi ví sẽ không ảnh hưởng đến ngoại giao hai nước, nhưng anh ấy vẫn không yên tâm, chỉ sợ vì nhỏ mà mất lớn.
Không biết Tống Dịch sẽ nói với Jovan như thế nào.
Trần Đình Đình cầm một tập tài liệu đứng trước cửa gõ cửa, anh ấy ngẩng đầu lên gọi: “Mời vào.”
Trần Đình Đình bước vào văn phòng của Lý Lâm Phong, đưa tập tài liệu trên tay cho Lý Lâm Phong.
Lý Lâm Phong nhận lấy tài liệu, mở ra cúi đầu xem. Đây là một số tài liệu mà anh ấy đã nhờ Trần Đình Đình điều tra. Tài liệu cho thấy Jovan có tổng cộng hai thư ký, cộng thêm một trợ lý kiêm phiên dịch, mà Anna là một trong những thư ký được Jovan coi trọng nhất.
Chính vì vậy, Anna có tính cách cao ngạo, thường coi trời bằng vung.
Sau khi xem xong tài liệu, Lý Lâm Phong suy đoán với tư cách là thư ký được Jovan coi trọng nhất, Anna nhất định sẽ phủ nhận việc mình đã lấy ví, để tránh làm hỏng hình tượng mà cô ta đã xây dựng trước mặt mọi người. Có lẽ Jovan cũng không muốn người khác biết thư ký mà ông ta coi trọng nhất lại là một kẻ trộm.
Trong tình huống này, nếu Tống Dịch nhất quyết đòi lại ví, thì làm sao có thể không ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao được?
Tô Giang rất muốn biết cái gọi là “đòi ví từ Jovan” mà Tống Dịch nói là đòi như thế nào.
Thế là vào ngày Thang Lâm và Tống Dịch đi gặp Jovan, anh ấy đã đợi ở bên cạnh chiếc xe mà Tống Dịch thường đi từ sáng sớm.
“Tham tán Tống, tôi muốn đi cùng hai người.” Tô Giang cười nói.
Tống Dịch còn chưa lên tiếng thì Thang Lâm đã cười nói: “Vậy thì đi thôi!”
Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm một cái, anh là tham tán còn chưa lên tiếng, cô ấy đã đồng ý rồi, mà còn cười tươi như vậy.
Anh nhìn Tô Giang, nghiêm trang nói: “Công việc của cậu không làm nữa sao?”
Tô Giang nói: “Để đi theo anh, tối qua tôi đã tăng ca làm hết những việc cần làm của ngày hôm nay rồi.”
Tô Giang vội vàng nói thêm: “Tham tán Tống, tôi có thể đi cùng được không? Tôi rất muốn biết làm thế nào để lấy lại ví, để học hỏi từ tham tán Tống.”
Vì để học hỏi, mà tối hôm trước còn tăng ca làm hết công việc của ngày hôm sau, từ chối thì cũng không được.
Tống Dịch “Ừ” một tiếng.
Tô Giang vui vẻ lên xe, cùng Thang Lâm và Tống Dịch đi tìm Jovan.
Lần này là tài xế của Đại sứ quán lái xe.
Thang Lâm với tư cách là phiên dịch ngồi bên cạnh Tống Dịch, Tô Giang ngồi ở hàng ghế trước mặt Thang Lâm và Tống Dịch.
Xe nhanh chóng đến tòa nhà Bộ Ngoại giao Sisby.
Ba người lần lượt xuống xe, sau đó được người dẫn đến văn phòng của Jovan.
“Không biết lần này tham tán Tống đến thăm là vì chuyện gì?” Sau khi mọi người lần lượt ngồi xuống ghế sofa, Jovan nhìn Tống Dịch cười hỏi.
Thang Lâm ở bên cạnh Tống Dịch nhỏ giọng phiên dịch, vẫn là Jovan vừa nói xong thì Thang Lâm đã dịch xong.
Tống Dịch nói: “Tôi đến đây để lấy lại ví.”
Lúc này trợ lý của Jovan không có mặt ở đó, vì vậy Thang Lâm lại dịch lời của Tống Dịch sang tiếng Anh.
Nhưng cô không ngờ Tống Dịch lại trực tiếp đòi ví như vậy.
Tô Giang cũng có chút ngơ ngác.
Jovan giật mình: “Lấy lại ví?” Ý gì?
Tống Dịch gật đầu, cười nói: “Một tuần trước, tức là chiều ngày 7, công dân nước tôi Lý Kiến Bình đã đến phòng phỏng vấn báo chí phỏng vấn ngài bộ trưởng. Cũng vào chiều hôm đó, ví của anh ấy đã bị rơi. Trong ví có hai vạn tệ, anh ấy phải dựa vào số tiền đó để sinh hoạt, vì vậy sau khi mất ví anh ấy vô cùng lo lắng, còn tìm đến chúng tôi để nhờ chúng tôi giúp đỡ tìm kiếm.”
“May mắn là khi chúng tôi đang điều tra, có người đã gọi điện cho chúng tôi, nói rằng một thư ký của ngài bộ trưởng tên là Anna đã nhặt được chiếc ví này, và đang tìm cách liên lạc với người mất.”
Thang Lâm nhịn cười, Tống Dịch thật biết bịa chuyện. Nhưng Tống Dịch nhắc đến việc khi Đại sứ quán đang điều tra thì có người gọi điện nói rằng Anna đã nhặt được ví và đang tìm cách liên lạc với người mất, thì Anna chắc chắn sẽ cho rằng thật sự có người phát hiện cô ta đã lấy ví, nhưng người đó lại nói cô ta “nhặt được”, chứ không phải “ăn trộm”, vậy thì Anna trong khi nghi ngờ người đó là ai nhất định sẽ phải mang chiếc ví ra, cho dù có luyến tiếc đến mấy cũng phải mang ra. Bởi vì Tống Dịch còn nói Đại sứ quán đang điều tra.
Chuyện mà Đại sứ quán của một nước điều tra, chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng qua mặt.
Tô Giang không ngờ Tống Dịch lại nói như vậy, mà Tống Dịch nói như vậy, ngược lại biến người ăn trộm thành người nhặt được của rơi, điều này đương nhiên không ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao của hai nước.
Jovan bừng tỉnh, lập tức gọi điện thoại bảo thư ký Anna của ông ta đến.
Anna nghe Jovan nói xong liền vội vàng nói: “Vâng, đúng là tôi đã nhặt được chiếc ví này, và đang tìm cách liên lạc với người mất.”
Jovan cười nói: “Hôm nay tham tán Tống đích thân đến lấy ví, mau mang ra đi!”
Anna đã sớm gửi một ít trong hai vạn tệ vào ngân hàng, một số thì đã tiêu rồi.
Cô ta lập tức nói: “Nhưng, tôi không mang ví theo bên người, ngày mai tôi sẽ đích thân mang nó này đến Đại sứ quán Trung Quốc.”
Sau đó Tống Dịch chào tạm biệt với Jovan.
Thang Lâm và Tô Giang cùng Tống Dịch lên xe, Tô Giang kéo Thang Lâm lại nhỏ giọng khen ngợi: “Tham tán Tống thật cao tay! Mấy câu nói đã đòi lại được ví, mà lại không hề ảnh hưởng đến quan hệ hai nước!”
Thang Lâm nhếch môi: “Đúng vậy!”
“Tôi thật sự tự thấy mình không bằng!” Tô Giang cười nói.
Thang Lâm trêu chọc: “Anh cứ như fan cuồng ấy.”
“Tôi thật sự siêu ngưỡng mộ anh ấy.” Tô Giang nói.
Hai người vừa nói chuyện, tự nhiên cũng ngồi lại gần nhau.
Tống Dịch ngồi ở hàng ghế phía trước hai người, anh vểnh tai lên cũng chỉ nghe thấy hai người thì thầm, líu ríu không biết đang nói gì.
Về đến Đại sứ quán, Tống Dịch lại bận rộn với công việc. Lý Lâm Phong luôn lo lắng chuyện ví sẽ vì nhỏ mà mất lớn, đặc biệt tìm Tô Giang hỏi tình hình. Sau khi nghe Tô Giang kể lại, Lý Lâm Phong giật mình kinh ngạc, Tống Dịch quả thực thông minh.
Sau đó anh ấy đưa cho Thang Lâm một số tài liệu để dịch, buổi tối Thang Lâm cũng tăng ca một lúc.
Hôm sau, ví của Lý Kiến Bình được gửi đến Đại sứ quán, số tiền bên trong không thiếu một xu.
Tống Dịch phải đi gặp nhân viên quản lý công trình và công nhân xây dựng bệnh viện viện trợ, những người này đều là người Trung Quốc, được phái từ trong nước sang.
Thang Lâm đi theo Tống Dịch, xe vẫn do tài xế lái.
Trên đường gặp phải mấy tảng đá lớn chắn đường, tài xế xuống xe đi khiêng đá.
Thang Lâm ngồi bên cạnh Tống Dịch. Tống Dịch ngồi thẳng lưng, tay cầm một tập tài liệu đang đọc. Thang Lâm đặt tay lên tài liệu. Tống Dịch nắm lấy tay cô, thuận thế kéo cô về phía trước người mình, rồi nghiêng đầu hôn lên môi cô. Tài xế đang ở bên ngoài khiêng đá, Thang Lâm cho rằng Tống Dịch chỉ hôn nhẹ rồi sẽ dừng lại, nào ngờ anh lại quấn lấy cô không buông. Nụ hôn bất ngờ không kịp trở tay, giống như mưa bão, hoàn toàn khác với những nụ hôn trước đây.
Đầu óc Thang Lâm “oanh” một tiếng nổ tung, cảm giác tê dại, cô bị anh hôn đến mức khó thở, mặt đỏ tim đập.