Edit: Cún, Carrot – Beta: Carrot
Từ khi vào Bộ Ngoại giao tới nay, Thang Lâm và Tống Dịch gặp nhau không quá một lần. Lần đó anh cùng Cục trưởng Triệu của Cục Quốc tế tới tìm Thẩm Lộ, nhưng anh không nhận ra cô, còn bảo cô đi pha trà, hỏi cô xưng hô như thế nào. Tới nay đã mấy tháng, cô tưởng anh không nhớ ra cô, không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy. Hơn nữa, cô đã tưởng tượng ra vô số lần hai người gặp nhau bên ngoài Bộ ngoại giao, bây giờ lại chẳng giống chút nào cả, tâm trạng cô bị đả kích không nhỏ. Khi ấy anh không nhận ra cô, trong lòng cô có hơi uất ức.
Thang Lâm nâng mắt nhìn Tống Dịch: “Phó trưởng phòng Tống nói thật buồn cười, một người là phó trưởng phòng như anh, sao lại tặng tôi chiếc vòng này? Tôi không nhớ trước đây chúng ta có quen biết.”
Bộ dạng cố làm ra vẻ này của cô khiến Tống Dịch cảm thấy hơi buồn cười, anh theo lời cô nói: “Chúng ta không quen biết nhau?”
“Không quen.”
Tống Dịch như nhận ra chân lý mới, nói: “Là do tôi nhận sai người, xin lỗi cô. Chẳng qua cô và người tôi quen biết có phần giống nhau, chiếc vòng này cũng có vài phần tương tự với chiếc vòng năm đó tôi đưa cho cô ấy. Cô nói có đúng không?”
Cô ấy? Thang Lâm không nghĩ tới anh lại nói như vậy, lòng cô bỗng nhiên trở lên mạnh mẽ. “Đúng vậy.” Cô nói.
Thang Lâm nắm chặt hạt ngọc trai trong tay, nói: “Vả lại, tôi không biết người đó của Phó trưởng phòng Tống, có thể do anh lớn tuổi, mắt kém nên nhận nhầm người.”
Lớn tuổi? Mắt kém? Tống Dịch ho nhẹ một tiếng.
Thang Lâm lại nói: “Lát nữa Phó trưởng phòng Tống còn có hội nghị, tôi không làm phiền anh nữa, tạm biệt.”
Nói xong, Thang Lâm ưỡn ngực xoay người đi ra khỏi phòng Tống Dịch.
Tống Dịch nhìn bóng dáng Thang Lâm, anh nhẹ nhàng nở nụ cười. Lần trước anh không thể liếc một cái là nhận ra cô, năm đó cô nói anh hãy mở mắt to mà nhìn, tính tình cô vẫn không khác là bao. Nghe nói, năm nay cô là người mới của bộ phận phiên dịch tiếng Anh, năng lực chuyên nghiệp không tồi và là người có tố chất tốt, ngay cả người luôn nghiêm khắc như Cục trưởng Phàn cũng rất hài lòng về cô. Xem ra, lời cô nói năm đó, cô đã làm được rồi.
Tuy rằng sau khi cô vào Bộ Ngoại giao, anh mới thấy cô một lần, nhưng mà anh và những người khác cũng ở trong Cục Biên phiên dịch, cho nên anh vẫn nghe ngóng được một ít tin tức về Thang Lâm.
Bóng dáng Thang Lâm biến mất sau cánh cửa văn phòng của Tống Dịch. Anh không nhìn nữa, trở lại ghế ngồi, sau đó gọi cuộc điện thoại nội bộ. Điện thoại kết nối thành công, anh nói: “Hôm nay có hội nghị trao đổi cùng đại sứ quán nước C, cậu đi cùng tôi.”
Sau khi ra khỏi văn phòng của Tống Dịch, tâm trạng của cô vô cùng tốt. Cô nghĩ đến khi anh nói hai chữ “cô ấy”, không biết trong lòng anh, cô là người như thế nào. Thang Lâm nhẹ nhàng đi bộ tới thang máy, nhấn nút xuống dưới, về Cục Phiên dịch.
Vưu Duyệt Thi và Châu Nam chưa trở về, vẫn đang ở Cục châu Phi tìm người. Hứa Kiều và Tô Thiệu Trạch ngồi nói chuyện. Hứa Kiều không nghĩ mọi việc thuận lợi như vậy, xem ra có mối quan hệ với đàn anh rất có ích. Tô Thiệu Trạch liên tục gật đầu: “Không nghĩ rằng đàn anh lại tốt thế. Hoạt động lần này cũng là đàn anh đi, thật sự quá tốt rồi.”
“Về sau cậu có người nhờ rồi.” Hứa Kiều cười.
Vẻ mặt Tô Thiệu Trạch khiêm tốn: “Làm sao? Làm sao?”
Hai người họ còn đang nói chuyện Tống Dịch đồng ý cùng nhau trao đổi.
“Cậu về rồi à?” Tô Thiệu Trạch nhìn Thang Lâm, vui vẻ nói.
“Ừ.” Thang Lâm cười cười, về chỗ mình ngồi. Tống Dịch đồng ý vì thật sự coi Tô Thiệu Trạch là đàn em nên mới giúp đỡ?
*
Hai ngày sau, phiên dịch hội nghị của đại sứ quán và cũng là ngày huấn luyện cuối cùng trong suốt 4 tháng vừa qua, thời gian hai ngày nay là bọn họ tự do sắp xếp, không phải là nội dung cố định. Thang Lâm muốn sửa lại chiếc vòng tay. Cô đặt chiếc vòng lên bàn, chăm chú quan sát. Chỉ có sợi dây bị đứt, còn những thứ khác không bị hư hỏng, chỉ cần xâu lại là dùng được.
Thang Lâm bắt đầu từ những hạt ngọc trai.
Chiếc vòng tay này được làm từ ngọc trai tự nhiên, cũng là chiếc vòng tay mà 5 năm trước Tống Dịch đã đưa cho cô. Khi đó, bố cô đang ở nước X, vẫn đảm nhận chức vụ ở đại sứ quán. Cô tới đó thăm người thân. Khi ấy, Tống Dịch đã có mong muốn vào Bộ Ngoại giao, nghe bố nói Tống Dịch cũng đang ở nước ngoài, là ở nước V, cách nơi bố cô mấy đất nước.
Nhưng mà, vì có vụ án đặc biệt nên phải đến chỗ bố cô, chính là đại sứ quán nơi Tống Dịch đang làm. Vì công việc, nên Tống Dịch và bố cô thường xuyên liên lạc. Cô ở cùng bố trong nơi ở của đại sứ quán, trải qua sinh nhật mười tám tuổi. Tống Dịch có nghe bố anh nhắc tới sinh nhật của cô, tiện hỏi cô xem cô có muốn nhận món quà sinh nhật gì không. Cô nói là muốn có quà, cô từng tra trên mạng thấy nước V có ngọc trai đen tự nhiên, hơn nữa, một năm trước cô tỏ tình bị anh từ chối, một lời khó nói, cô muốn được tặng một cái vòng tay làm từ ngọc trai đen tự nhiên.
“Ngọc trai đen tự nhiên chỉ có một thôn nhỏ nằm ở nơi xa xôi của nước V mới có, số lượng không nhiều, đại sứ quán thì bận, anh cũng không ra ngoài được.” Khi bố cô và Tống Dịch liên lạc với nhau, cô đang nói chuyện với Tống Dịch, anh lại nói như vậy với cô.
Cô quay người: “Thôi khỏi.”
Khi đó Tống Dịch mới đến nước V, ngay cả cấp bậc thấp nhất là quan ngoại giao cũng không phải, anh không có gì ngoài chức vụ ngoại giao và quân hàm, cũng không có nói phải đi như thế nào, cũng không quen với sinh hoạt nơi đây. Cô biết anh không thể tặng thứ mà cô muốn, cô cũng là cố ý làm anh khó xử.
Sau này, cô nhanh chóng quên chuyện chiếc vòng tay làm từ ngọc trai đen tự nhiên, với lại cô cũng không hy vọng gì nhiều. Nhưng trước khi chuyến thăm người thân của cô sắp kết thúc, một người Trung Quốc đến nước V du lịch bỗng nhiên đến đại sứ quán, đem một cái vòng tay làm từ ngọc trai đen tự nhiên giao đến tay bố cô, nói là Tống Dịch ở đại sứ quán nhờ anh ta đi ngang qua nước X thì giao đến cho bố cô, lại nhờ ông chuyển cho cô.
Cô nhận được vòng tay thì vui sướng tột cùng, lúc trước Tống Dịch nói không có cách nào tặng cô chiếc vòng tay ngọc trai đen tự nhiên này, bây giờ anh lại để người ta từ ngàn dặm xa xôi đến đây đưa cho cô. Nhưng chỗ Tống Dịch ở, chính là đại sứ quán nơi bố cô làm việc, vụ án phải cần đến sự hợp tác của đại sứ quán đã xong, Tống Dịch ở bên ngoài làm việc, cô cũng không liên lạc với anh. Cô chỉ nghe bố nói Tống Dịch làm như vậy là vì anh sợ sẽ làm rơi vòng tay, bởi vì nước V sẽ không xử lý mấy chuyện nhỏ như này.
Từ đó về sau, Thang Lâm vẫn luôn đeo cái vòng tay này.
Thang Lâm nhớ tới chuyện lúc trước, liền thất thần. Tuy rằng lúc đó cô không gặp Tống Dịch, anh vẫn như trước tặng quà sinh nhật cho cô, không có ý gì khác, nhưng việc tiện tay như này của anh đối với cô mà nói vẫn là rất hạnh phúc.
Thang Lâm rất nhanh đã xâu xong mấy hạt ngọc trai đen tự nhiên, cô lại đeo nó lên tay một lần nữa.
Vưu Duyệt Thi và Châu Nam còn chưa về, căn bản là bọn họ tìm sai người. Tô Thiệu Trạch bảo bọn học đến phòng họp số hai chờ Tống Dịch. Tống Dịch bảo anh phải họp, bọn họ có thể phải chờ rất lâu, nhưng ngoài chờ ra thì làm gì còn cách nào khác. Thang Lâm gật đầu: “Đi thôi.”
Thang Lâm, Hứa Kiều và Tô Thiệu Trạch, ba người cầm sách và bút đi đến phòng họp số hai chờ Tống Dịch.
Tống Dịch nói “Có thể sẽ hơi lâu” thật là làm bọn họ chờ rất lâu. Đã qua hai tiếng kể từ lúc Bộ Ngoại giao tan làm, bên ngoài trời đã tối, còn Tống Dịch thì không thấy đâu.
Hứa Kiều và Tô Thiệu Trạch thất vọng nhìn về phía cửa phòng họp.
Thang Lâm chống cằm, miễn cưỡng giở sách của mình ra.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Chắc chắn là Phó trưởng phòng Tống!” Tô Thiệu Trạch nói.