Edit: Carrot – Beta: Cún
Sau vụ án của Trương Tiểu Dũng, Thang Lâm lại cùng Tô Giang đi nhận diện thi thể thêm vài lần nữa, mỗi lần Thang Lâm đều cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng để đến hiện trường. Nhưng may mắn là trong những lần nhận thi thể này, chỉ có một lần người chết là công dân Trung Quốc. Công dân Trung Quốc này bị thú dữ cắn chết bên rìa một khu rừng nguyên sinh gần Cavô.
Khi Thang Lâm đ ến hiện trường, cô vừa nhìn đã thấy người nằm trên đất mất một cánh tay, toàn thân bê bết máu, mặt mũi không còn nguyên vẹn, cô liền lập tức quay mặt đi.
Khi Thang Lâm và Tô Giang rời khỏi rìa rừng nguyên sinh còn đột nhiên nghe thấy tiếng gầm rú của động vật, Thang Lâm giật mình kinh hãi, Tô Giang vội vàng đạp mạnh ga, phóng nhanh đi, bỏ xa cả xe cảnh sát ở phía sau. Khi về đến đại sứ quán thì đã là buổi tối. Thang Lâm thấy văn phòng của Tống Dịch vẫn sáng đèn, sau khi chia tay Tô Giang liền đến văn phòng của Tống Dịch. Mặc dù là buổi tối, cô vừa vào văn phòng của Tống Dịch vẫn đóng cửa lại.
Tống Dịch đang suy nghĩ gì đó ngẩng đầu nhìn Thang Lâm, hạ thấp giọng nói: “Sao lại đóng cửa rồi?”
Thang Lâm mấy bước đi đến trước mặt Tống Dịch, sau đó bám vào cổ Tống Dịch ngồi lên đùi anh, nũng nịu nói: “Tham tán Tống, xin an ủi.”
Tống Dịch còn chưa kịp lên tiếng thì trong văn phòng đã có một tiếng “ừ hừ” vang lên, Thang Lâm sợ hãi lập tức trượt xuống khỏi đùi Tống Dịch, mà vì động tác quá nhanh cô đã ngã xuống đất, đầu gối chạm đất, đau điếng, nhưng cô cố nén đau nuốt hai chữ “ai da” trở vào. Trong văn phòng này còn có người!
Vừa nãy rõ ràng cô không nhìn thấy ai khác.
Tống Dịch thấy vậy, khẽ cong môi, cúi đầu nghiêm chỉnh hỏi Thang Lâm: “Tìm thấy bút chưa?”
Thang Lâm hiểu ý, nén đau bò dậy từ dưới bàn làm việc, cũng nghiêm chỉnh nói: “Chưa tìm thấy.”
Lý Lâm Phong từ bên cạnh tủ đựng hồ sơ bước ra, ánh mắt dừng trên người vừa bò dậy từ dưới bàn làm việc của Tống Dịch, vẻ mặt kỳ quái.
Tống Dịch nói với Thang Lâm: “Không sao. Lát nữa tôi tự tìm.”
Thang Lâm lặng lẽ tránh xa Tống Dịch một chút, quay đầu cười với Lý Lâm Phong: “Bí thư Lý.”
Thang Lâm thầm nghĩ trong lòng, sao cứ luôn trùng hợp gặp phải Lý Lâm Phong thế nhỉ? Cũng không biết vừa nãy anh ta có thấy cô ngồi trên người Tống Dịch không, đây đúng là một chuyện khiến người ta xấu hổ.
Chỉ sợ Lý Lâm Phong càng nghi ngờ về mối quan hệ giữa cô và Tống Dịch hơn thôi.
Tống Dịch nhìn về phía Lý Lâm Phong, vẻ mặt tự nhiên nói: “Tiếp tục nói đi.”
Lý Lâm Phong và Tống Dịch nói chuyện chính sự. Thang Lâm ở bên cạnh nghe, biết được họ đang nói chuyện gì. Một doanh nghiệp Trung Quốc muốn xây dựng nhà máy ở Cavô, đã nhắm được một mảnh đất, chính phủ Sisby cũng đã phê duyệt đất, nhưng trong mảnh đất đó có một mảnh nhỏ là đất do một doanh nghiệp của York đăng ký. Mảnh đất nhỏ đó chia cắt mảnh đất xây dựng nhà máy của doanh nghiệp Trung Quốc này, gây rất bất tiện cho việc sản xuất sau này. Doanh nghiệp Trung Quốc này liền đến đại sứ quán nhờ giúp đỡ, xin đại sứ quán đứng ra phối hợp với công ty York đó, hy vọng công ty York có thể chuyển nhượng lại mảnh đất đó cho doanh nghiệp Trung Quốc này.
Lý Lâm Phong đã đi nói chuyện với công ty York một lần, công ty York đã đồng ý chuyển nhượng, nhưng hôm nay lại đột nhiên đổi ý nói không chuyển nhượng nữa.
“Xem ra phải đi gặp ông Meyer rồi.” Tống Dịch nói.
“Tôi cũng có ý đó. Bởi vì tôi nghe thấy trong lời nói của người phụ trách công ty York này, là do ngài Đại sứ Meyer của nước họ bảo họ không được chuyển nhượng đất.” Lý Lâm Phong gật đầu.
“Vậy khi nào thì đi gặp?” Lý Lâm Phong lại hỏi.
Tống Dịch nói: “Không cần phải đặc biệt vì chuyện này mà đi tìm ông Meyer. Nghe nói ba ngày nữa York sẽ tổ chức hoạt động tại đại sứ quán, chúng ta sẽ nói chuyện với ông Meyer trong hoạt động tại đại sứ quán lần này.”
“Cho đến nay chúng ta vẫn chưa nhận được thiệp mời từ phía Đại sứ quán York.” Lý Lâm Phong nói.
Tống Dịch nói: “Còn ba ngày nữa, không vội.”
“Vậy chuyện này cứ như vậy.” Tống Dịch nói với Lý Lâm Phong, sau đó lại quay đầu nhìn Thang Lâm, nói: “Báo cáo tình hình đi hiện trường hôm nay đi.”
Thang Lâm bắt đầu nghiêm túc nói về tình hình đi nhận thi thể ở rừng nguyên sinh cùng Tô Giang. Lý Lâm Phong quay người đi đến cửa văn phòng của Tống Dịch, im lặng mở cánh cửa đang khóa, rồi bước ra ngoài.
Anh ta không nhìn thấy dáng vẻ Thang Lâm ngồi trên đùi Tống Dịch, nhưng lại nghe thấy câu nũng nịu Thang Lâm nói với Tống Dịch, cộng thêm cánh cửa đang khóa này, Lý Lâm Phong âm thầm lắc đầu, không ra thể thống gì.
Thang Lâm nghe thấy tiếng Lý Lâm Phong mở cửa hơi nheo mắt lại, càng cảm thấy xấu hổ, đợi Lý Lâm Phong rời đi cô mới thở ra một hơi thật sâu.
Thang Lâm nhìn Tống Dịch vẻ mặt bực bội: “Sao anh không nhắc em?”
Tống Dịch nhịn cười: “Khi em vào anh đã nhỏ giọng nói với em một câu là sao lại đóng cửa rồi.”
Thang Lâm trách móc: “Câu này có ám chỉ gì đâu chứ?” “Bí thư Lý không thấy, vừa nãy anh ta chỉ lên tiếng nhắc nhở là anh ta vẫn ở trong văn phòng thôi.” Tống Dịch có vẻ điềm tĩnh.
Lý Lâm Phong đã lên tiếng nhắc nhở, có nghĩa là anh ta đã biết chuyện gì đó.
Mà Thang Lâm thấy Tống Dịch lại có vẻ điềm tĩnh, không nhịn được mà trừng mắt nhìn anh.
“Anh tan làm rồi, qua chỗ anh trước nhé?” Tống Dịch cười nói.
“Không.” Thang Lâm nói, Lý Lâm Phong vừa mới rời đi, lại còn ở cạnh phòng anh, bây giờ cô nào dám đến chỗ anh nữa?
“Vậy đến phòng em.” Tống Dịch nói.
Thang Lâm mở cửa phòng căn hộ, quay người chắn trước cửa, nhìn Tống Dịch nhỏ giọng: “Em đổi ý rồi, anh về phòng anh đi.”
Tống Dịch nhìn cô: “Vừa nãy không phải em còn muốn được an ủi sao?”
“Không cần nữa.” Thang Lâm nói.
Tống Dịch liếc nhìn cô: “Hôm nay em đi là đến bên rìa rừng nguyên sinh, trong rừng nguyên sinh của Sisby có rất nhiều thú dữ, anh có hơi sợ hãi.
Vừa nãy ở trong văn phòng anh em chỉ nói vài câu, kể cho anh nghe thêm đi.”
Thang Lâm nhớ lại tiếng gầm rú khiến người ta rợn tóc gáy kia, cũng sợ hãi không thôi, nhưng cô nhìn Tống Dịch cố tình nói: “Em không nói.”
Tống Dịch bước lên một bước, một tay ôm lấy Thang Lâm, đi vào phòng, sau đó lập tức dùng thân mình đóng cửa lại. Thang Lâm khẽ kêu lên một tiếng.
Tống Dịch cười: “Không muốn bị người khác phát hiện thì ngoan ngoãn, đừng kêu.”
Thang Lâm lập tức im bặt.
Tống Dịch nói: “Lúc nào câu này cũng có tác dụng.”
Thang Lâm nhướng mày. Tống Dịch đặt Thang Lâm xuống, nhưng vừa xoay người liền ép cô vào mép cửa, cô bị anh giam cầm không thể động đậy. Xung quanh cô toàn là hơi thở của anh, một hơi thở khiến người ta rối loạn.
Sau đó anh dán môi vào tai cô, hơi thở anh phả ra khiến tai cô ngứa ngáy, tiếp theo anh khẽ nói: “Tiếp theo cũng ngoan ngoãn đừng kêu.”
Thang Lâm tựa vào ghế sofa, đôi mắt mơ màng nhìn Tống Dịch.
Tống Dịch dùng thuốc Vân Nam Bạch Dược xịt vào đầu gối cho cô, vừa xịt vừa bảo cô kể về chuyện đi nhận thi thể.
Thang Lâm uể oải chậm rãi kể lại.
Khi Tống Dịch nghe cô bị tiếng gầm rú của động vật làm cho sợ hãi thì tim cũng thắt lại.
Vì hai vụ công dân Trung Quốc gặp nạn này, Tống Dịch đã để Tô Giang soạn thảo một bản hướng dẫn và những lưu ý an toàn cho công dân Trung Quốc ở Sisby.
Sau khi Tô Giang soạn xong đưa cho Tống Dịch xem qua liền đăng lên trang web chính thức của Đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby.
Sau đó Thang Lâm và Lý Lâm Phong chờ cùng Tống Dịch đi tham gia hoạt động tại đại sứ quán do York tổ chức, để bàn chuyện mảnh đất kia.
Nhưng họ vẫn chưa nhận được thiệp mời do Đại sứ quán York gửi đến.
“Đại sứ quán của các nước khác đều đã nhận được rồi.” Lý Lâm Phong nói với Tống Dịch.
Tống Dịch nhìn văn kiện cũng không ngẩng đầu lên: “Không vội, còn một ngày nữa.”
Thấy Tống Dịch điềm tĩnh như vậy Lý Lâm Phong liền không nói gì thêm.
Nhưng đến ngày cuối cùng cũng không nhận được thiệp mời.
“Ở Sisby, hoạt động tại đại sứ quán của các nước khác không mời chúng ta, đây là chuyện chưa từng có.” Lý Lâm Phong cau mày nói.
Tống Dịch nhìn Lý Lâm Phong và Thang Lâm đang đứng trước mặt, không nhanh không chậm nói: “Ồ, hoạt động tại đại sứ quán lần này do Sisby tổ chức, cố ý không mời mỗi chúng ta.”
Lý Lâm Phong nhìn dáng vẻ của Tống Dịch, há miệng, cuối cùng xoa xoa trán.
Tống Dịch nói tốt nhất là nên nhân hoạt động tại đại sứ quán mà nói chuyện với ông Meyer, không cần phải đặc biệt vì chuyện này mà đi tìm ông Meyer, nhưng bây giờ.