Edit: Carrot – Beta: Cún
Thang Lâm đi tìm Tống Dịch. Trần Đình Đình nhìn bóng lưng của Thang Lâm, trong lòng mong chờ kết quả. Thực ra, ngoài việc ngày lễ khánh thành là ngày làm việc thì không phải ai cũng có thể tham gia một buổi lễ khánh thành như vậy. Người tham dự lễ khánh thành phần lớn là chính phủ Sisby, người phụ trách quản lý dự án và các nhân viên quan trọng của đại sứ quán, v.v… Cô ấy là một người mới, không có bất kỳ chức danh ngoại giao nào, trong tình huống bình thường thì không có cơ hội tham gia những buổi lễ khánh thành như thế này. Nhưng cô ấy lại rất muốn đi, nên đã tìm Thang Lâm giúp đỡ, vì trong đại sứ quán cô ấy thân thiết nhất với Thang Lâm, người có thể nhờ giúp đỡ cũng chỉ có Thang Lâm mà thôi.
Hơn nữa, cô ấy nhớ ra một chuyện, cô ấy từng lờ mờ nghe thấy giọng của Tống Dịch ở bên ngoài cửa phòng của Thang Lâm, mặc dù cô ấy không thể hoàn toàn chắc chắn, nhưng cô ấy luôn có một linh cảm, Thang Lâm có thể giải quyết được chuyện này.
Lúc này Tống Dịch đang nói chuyện với một quan chức Sisby trong phòng tiếp khách, Thang Lâm ngồi trên sofa trong văn phòng của Tống Dịch chờ đợi.
Tống Dịch và quan chức Sisby đó nói chuyện xong trở về văn phòng, vừa thấy Thang Lâm ngồi trong văn phòng liền hỏi cô có chuyện gì.
Thang Lâm kể cho Tống Dịch nghe chuyện Trần Đình Đình nhờ cô giúp đỡ.
Tống Dịch đã ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, anh ngẩng đầu nhìn Thang Lâm nói: “Nếu như cô ấy không có công việc quan trọng thì có thể cùng đi.”
Trong văn phòng không có ai khác, Thang Lâm nháy mắt với Tống Dịch, cười nói: “Không ngờ tham tán Tống lại dễ nói chuyện như vậy.”
“Đây không phải là chuyện gì lớn.” Tống Dịch nói.
Anh đang nói đến chuyện Trần Đình Đình muốn đi xem lễ khánh thành.
Thang Lâm chống cằm nhìn Tống Dịch, trong mắt cô ngập tràn ý cười, miệng chậm rãi nói: “Đối với tham tán Tống thì đây quả thực không phải là chuyện lớn, vì chỉ cần một câu nói là có thể giải quyết, nhưng đối với một số người thì không dễ dàng như vậy. Cứ nói như lễ khánh thành này, bình thường không phải ai cũng có thể tham gia.”
“Vậy thì đừng cho cô ấy đi.” Tống Dịch nói.
Thang Lâm lập tức nhíu mày, sao cô lại nói ra những lời vừa rồi chứ? “Sao anh lại như vậy?”
Chỉ nghe Tống Dịch cười nói: “Bệnh viện xây xong, thật đáng mừng, lễ khánh thành có thêm chút người đi cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa việc có thể để nhiều người chứng kiến bệnh viện do Trung Quốc viện trợ và xây dựng cho Sisby hoàn thành không phải là chuyện xấu.”
Thang Lâm trừng mắt nhìn Tống Dịch, anh lại trêu chọc cô.
Tống Dịch lại khẽ cười một tiếng, sau đó nhấc điện thoại trên bàn làm việc lên bấm số.
Thang Lâm nghe Tống Dịch nói chuyện điện thoại, biết anh còn công việc cần xử lý, thế là dùng khẩu hình nói “Em đi đây” rồi đứng dậy rời khỏi văn phòng của Tống Dịch.
Chuyện của Trần Đình Đình dễ dàng giải quyết, khi Thang Lâm đi kể chuyện này cho Trần Đình Đình, Trần Đình Đình vui mừng khôn xiết, liên tục cảm ơn Thang Lâm. “Mình biết mà, cậu đi nói với tham tán Tống chắc chắn sẽ được!” Trần Đình Đình kích động nói với Thang Lâm.
Thang Lâm khiêm tốn nói: “Không phải là do mình đi nói thì mới đồng ý đâu, giống như mọi người thường nói ấy, tham tán Tống dễ gần, bình thường không làm khó dễ ai.”
Trần Đình Đình nghĩ một lát, nói: “Không làm khó dễ ai thì đúng, nhưng cũng không nhất định sẽ đồng ý mà.”
Trần Đình Đình vui mừng khôn xiết.
Đến ngày lễ khánh thành, mọi người cùng nhau ngồi xe của đại sứ quán đến bệnh viện. Trần Đình Đình cùng Thang Lâm lên xe. Lý Lâm Phong đang ngồi trên xe vừa thấy Trần Đình Đình lên thì nhíu mày, Tống Dịch quả nhiên nghe lời Thang Lâm cho Trần Đình Đình đi cùng.
Tô Giang nhìn thấy Trần Đình Đình thì có chút kinh ngạc, trực tiếp hỏi: “Trần Đình Đình, cậu cũng đi à?”
Trần Đình Đình nhỏ giọng cười với Tô Giang: “Đúng vậy, tham tán Tống nói là mình có thể đi cùng mọi người đến lễ khánh thành.”
“Ồ, thì ra là thuyết phục được tham tán Tống rồi.” Tô Giang nhỏ giọng trêu chọc.
Trần Đình Đình lại hạ thấp giọng nói: “Mình nhờ Thang Lâm đi nói đấy. Mình không dám chủ động đi nói chuyện này với tham tán Tống.”
Tô Giang nghiêng đầu nhìn Thang Lâm, Thang Lâm lướt qua bên cạnh Trần Đình Đình, và vừa hay ngồi xuống một vị trí phía sau Tống Dịch, nhưng anh cảm thấy việc Tống Dịch chấp nhận ý kiến của Thang Lâm cũng không có gì không ổn.
Tống Dịch và Thang Lâm thì càng không để chuyện này trong lòng.
Tất cả mọi người lên xe, Tống Dịch bảo tài xế khởi động xe xuất phát.
Đến bệnh viện, Thủ tướng, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao và Bộ trưởng Bộ Y tế Sisby, cùng các quan chức tùy tùng khác cũng đã có mặt, ngoài ra còn có các phương tiện truyền thông trong và ngoài nước Sisby. Nhiều người dân Sisby và các phương tiện truyền thông trong và ngoài nước đến như vậy, đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử Sisby, có thể thấy người Sisby coi trọng bệnh viện này đến mức nào. Mà trước khi thành lập và vào giai đoạn đầu thành lập Đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby, chính phủ Sisby không coi trọng ngành y tế, nay thì tình thế đã thay đổi, chính phủ Sisby vô cùng coi trọng ngành y tế.
Lễ khánh thành bắt đầu đúng giờ, Thủ tướng, Bộ trưởng Bộ Y tế và Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Sisby, cùng với Tống Dịch, người phụ trách xây dựng bệnh viện phía Trung Quốc lần lượt phát biểu.
Khi mỗi người trong số họ phát biểu, vô số đèn flash chiếu vào người họ, liên tiếp nhấp nháy không ngừng.
Lời phát biểu của mỗi người trong lễ khánh thành đều do Thang Lâm phiên dịch. Trần Đình Đình và nhiều quan chức tùy tùng của Sisby khác chỉ là khán giả. Thủ tướng Sisby ca ngợi bệnh viện này là bệnh viện lớn nhất, đẹp nhất ở Sisby, và chắc chắn sẽ dẫn dắt sự nghiệp y tế của Sisby tiến lên phía trước. Khi nghe Thủ tướng Sisby tuyên bố chính thức đặt tên bệnh viện là “Bệnh viện Quốc gia Sisby”, Trần Đình Đình vô cùng xúc động, tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay. Đồng thời, Trần Đình Đình lại một lần nữa nhìn thấy Tống Dịch đứng trên bục phát biểu với khí độ phi thường điềm tĩnh, còn Thang Lâm đứng một bên làm phiên dịch từ đầu đến cuối thì vô cùng quyến rũ.
Lễ khánh thành kết thúc, bệnh viện được gắn biển “Bệnh viện Quốc gia Sisby”, trên tấm biển bên phải cổng bệnh viện có viết mấy chữ lớn màu đen “Viện trợ xây dựng của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”, trên cả hai tấm biển này đều in song ngữ Trung – Anh.
Trần Đình Đình rất may mắn vì đã tham gia lễ khánh thành này, đây là lần đầu tiên cô tham gia một hoạt động như vậy, trải nghiệm rất tuyệt vời.
Công việc phiên dịch của Thang Lâm cũng kết thúc, Thang Lâm nhìn tấm biển treo ở cổng bệnh viện, trong lòng cũng vô cùng xúc động.
Cô quay đầu nhìn Tống Dịch, cả hai đều mỉm cười với nhau một cách thấu hiểu.
Sau khi bệnh viện được xây dựng xong, giống như Tống Dịch đã từng nói với Kiều Vạn, tất cả các thiết bị y tế đều được đưa đến đồng bộ. Ngoài ra, đội ngũ y tế Trung Quốc cũng sẽ đến Sisby để giúp nước này đào tạo nhân viên y tế. Thang Lâm cùng Tống Dịch gặp gỡ đội ngũ y tế của Trung Quốc.
Còn phiên dịch viên của dự án, Lý Thiến, ở lại bệnh viện, làm phiên dịch viên cho đội ngũ y tế.
Người dân từ các thành phố, khu vực khác nhau của Sisby đều đến bệnh viện do Trung Quốc viện trợ xây dựng để khám chữa bệnh. Nhiều bệnh mãn tính của bệnh nhân đều được chữa khỏi ở bệnh viện này. “Bệnh viện Quốc gia Sisby” kể từ đó đã trở thành một nơi thiêng liêng nhất trong lòng người dân Sisby , được tất cả người dân Sisby công nhận. Từ đó, người dân Sisby ngày càng nhiệt tình hơn với người Trung Quốc.
Thang Lâm đi trên đường phố Cavô từ xa đã nghe thấy có người gọi “China”, và khi xe của cô mấy lần bị mắc kẹt vì mưa lớn, người dân Sisby ở gần đó đều tự nguyện đến giúp đẩy xe, Thang Lâm nói với Tô Giang đi cùng rằng người Sisby nhiệt tình và tôn trọng người Trung Quốc như vậy, trước đây chưa từng có.
Tô Giang nói: “Đúng vậy. Chỉ trong hơn nửa năm mà có sự thay đổi như vậy thực sự không dễ dàng.”
Sau khi bệnh viện được viện trợ xây dựng, Sisby đã giao việc xây dựng một bến cảng lớn và các dự án thủy điện trên toàn quốc cho các doanh nghiệp Trung Quốc xây dựng.
“Dự án bến cảng và thủy điện, Sisby chưa từng công bố ra bên ngoài, cũng không có thảo luận gì, trực tiếp do Thủ tướng quyết định, giao các dự án này cho Trung Quốc làm.” Khuôn mặt của Lý Lâm Phong vốn không có biểu cảm gì, lúc này lại lộ vẻ hưng phấn.
“Việc này quả thực khiến người ta bất ngờ.” Tống Dịch nở nụ cười ôn hòa ấm áp.
Đại sứ quán York. Ngài đại sứ Meyer sắc mặt khó coi và ông Cargi theo sát phía sau, cùng bước vào văn phòng. Ông Meyer vừa đi vừa phẫn nộ nói: “Bến cảng lớn và dự án thủy điện của Sisby đáng lẽ phải do chúng ta giành được mới đúng, bây giờ lại trực tiếp giao cho Trung Quốc! Thật vô lý! Trung Quốc đúng là nhặt được món hời lớn!”
“Từ trước đến nay không hề nghe thấy tin tức gì nói Sisby muốn xây dựng bến cảng lớn, cũng như mạng lưới thủy điện, không ngờ Sisby lại trực tiếp giao một dự án lớn như vậy cho Trung Quốc.” Cargi cũng vô cùng tức giận.
“Đều là tại cái bệnh viện đó! Trung Quốc cho Sisby xây dựng miễn phí một bệnh viện, người Sisby bây giờ mang ơn Trung Quốc, mà ta luôn chủ trương viện trợ xây bệnh viện cho Sisby, lại bị trong nước phản đối, bây giờ thì hay rồi, vì nhỏ mà mất lớn, tất cả lợi ích đều để Trung Quốc chiếm hết!” Ông Meyer tức giận ngồi phịch xuống ghế làm việc, càng nói càng tức.
Chuyện bệnh viện khép lại, chuyện bến cảng và thủy điện là một niềm vui bất ngờ, toàn bộ đại sứ quán Trung Quốc đều rất phấn khởi.
Thang Lâm dịch xong văn kiện ngoại giao mà Tống Dịch đưa cho cô, cô nghĩ ngợi một lát, cầm bút viết một mẩu giấy, sau đó đặt mẩu giấy đó lên trên văn kiện, rồi cô đi đến văn phòng của Tống Dịch giao bản dịch.
Tống Dịch vừa hay ở trong văn phòng, cô làm việc công theo phép tắc nói: “Tham tán Tống, tài liệu đã dịch xong.”
“Cảm ơn.” Tống Dịch thuận miệng đáp. Anh đưa tay nhận lấy văn kiện, sau đó cúi đầu nhìn thì thấy mẩu giấy mà Thang Lâm viết. Trên mẩu giấy có bốn chữ: Cuối tuần đi chèo thuyền. Tống Dịch ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng Thang Lâm rời đi.
Anh khẽ mỉm cười, bỏ mẩu giấy sang một bên, cúi đầu xem văn bản ngoại giao mà cô đã dịch.
Lý Lâm Phong cầm một tập tài liệu gõ cửa.
Tống Dịch không ngẩng đầu lên nói hai chữ: “Mời vào.”
Lý Lâm Phong đi đến trước mặt Tống Dịch, vừa hay mẩu giấy mà Thang Lâm viết bị gió thổi bay, rơi xuống dưới chân Lý Lâm Phong. Lý Lâm Phong cúi người nhặt mẩu giấy đó lên, thuận thế cúi đầu nhìn: Cuối tuần đi chèo thuyền. Anh nhận ra nét chữ này, vậy nên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra là ai viết.
Anh không biểu lộ vẻ gì đặt mẩu giấy về lại trên bàn làm việc của Tống Dịch, miệng thì nói: “Tham tán Tống, đây là thông tin mà anh cần.”
Thấy Lý Lâm Phong nhặt mẩu giấy đó lên đặt lại trên bàn, Tống Dịch vẫn bình tĩnh như không, anh thản nhiên nhận lấy tài liệu mà Lý Lâm Phong đưa, vẻ mặt bình thản nói một câu: “Cảm ơn.”
Lý Lâm Phong cũng không nói gì thêm, anh xoay người rời khỏi văn phòng của Tống Dịch.
Buổi chiều họp, chủ đề là đi khảo sát phía nam Sisby. Lý Lâm Phong đề nghị cuối tuần này sẽ đi phía nam Sisby.
Thang Lâm phản đối, cô từ ghế đứng dậy nói với Tống Dịch: “Tham tán Tống, trước có bệnh viện hoàn thành, sau có dự án bến cảng, thủy điện được thực hiện, tất cả những điều này đều đáng ăn mừng, mà chúng ta đã lâu không có một ngày cuối tuần thảnh thơi, tôi cảm thấy có thể để thứ hai tuần sau rồi hẵng đi khảo sát phía nam.”
Vừa nghe Thang Lâm mở miệng, Lý Lâm Phong liền nhớ đến mẩu giấy mà mình đã nhặt được trong văn phòng của Tống Dịch, anh liếc nhìn Thang Lâm một cái, rồi quay sang nhìn Tống Dịch, Tống Dịch sẽ quyết định như thế nào đây?
Tống Dịch nhìn Thang Lâm, nghĩ một lát, nói: “Có lý.”
Lý Lâm Phong nhíu mày, trước đây anh còn lo lắng Thang Lâm sẽ thao túng quyết định của Tống Dịch trong mọi việc, bây giờ anh cảm thấy lo lắng trước đây của mình đang từng bước trở thành hiện thực.