Edit: Carrot – Beta: Cún
Đại sứ Yorkou, ông Meyer, nói với Ngoại trưởng Yorkou, ông Cargi, rằng họ cũng nên noi gương Tống Dịch, cố gắng tiết kiệm nước, tối đa hóa lượng nước tiết kiệm được từ khách sạn và tặng cho người dân ở Praza, nơi đang cần nước nhất.
Ông Cargi suy nghĩ một lúc, bày tỏ sự ủng hộ cách làm của ông Meyer và bắt đầu bắt tay vào thực hiện.
Thang Lâm và những người đi cùng ở khách sạn, cũng như Meyer và nhóm của ông ta, mỗi phòng mỗi ngày chỉ được cung cấp một chai nước khoáng nhỏ. Nước này được đựng trong một cái bình gốm, đặt trên chiếc tủ gỗ duy nhất trong phòng. Còn nước dùng để vệ sinh cá nhân thì cách một ngày mới được cung cấp một lần. Sau khi điều tra, người dân Praza cho biết thứ nước họ thiếu nhất là nước uống, vì họ không có thói quen tắm rửa hàng ngày. Vì vậy, Tống Dịch đã yêu cầu mọi người cung cấp nước uống cho người dân Praza.
Cả nhóm mang những bình nước duy nhất trong phòng mình ra, tổng cộng được sáu bình, vì cả nhóm có sáu người.
“Một gia đình ở Praza gần như có sáu, bảy người, chừng này nước e là chỉ đủ giúp được một gia đình,” Tô Giang nói.
Tống Dịch đáp: “Vậy chúng ta sẽ chia cho hai gia đình, cố gắng giúp được nhiều người hơn.”
Tô Giang đồng ý: “Vâng.”
Việc đưa nước được giao cho hai nhân viên đại sứ quán đi cùng Tô Giang.
Vì chỉ là đưa nước nên Thang Lâm không cần phải ra mặt phiên dịch.
Sau khi những người đi đưa nước rời đi, Lý Lâm Phong nói với Tống Dịch: “Thực tế là chúng ta lấy hết nước của mình ra cũng chẳng giúp được bao nhiêu người.”
“Đúng vậy,” Tống Dịch nói, “Nhưng bây giờ chỉ có thể làm như vậy trước đã.”
Lý Lâm Phong cũng không có cách nào khác, anh ta và Tô Giang cùng nhau thở dài.
Đại sứ Yorkou, ông Meyer và đoàn tùy tùng của ông có nhiều người hơn, tổng cộng là mười người, vì vậy họ góp được mười bình nước. Mười bình nước này đã được chuyển cho ba gia đình.
Cargi sau khi nghe nói ngày hôm đó Tống Dịch và nhóm của anh chỉ đưa nước cho hai gia đình, anh ta đã báo cáo việc này cho ông Meyer. Ông Meyer rất hài lòng, điều này đúng với yêu cầu của ông, họ phải đưa được nhiều nước hơn Tống Dịch.
“May mà chúng ta có đông người,” Cargi nói với ông Meyer.
Đông người, lượng nước tiết kiệm được sẽ nhiều hơn, và có thể giúp được nhiều người hơn.
Tuy nhiên, dù là nhóm của Tống Dịch hay nhóm của Meyer, mỗi người đều đã hết số nước duy nhất mà khách sạn cung cấp cho họ. Đường phố thì đương nhiên cũng không có nước bán, vì vậy cả ngày hôm đó họ đều không có nước uống. Trong thời tiết khô hạn như thế này, cả ngày không uống nước thật sự rất khó chịu.
Sau một ngày, ông Cargi và vài người Yorkou khác đã khát khô cả họng.
“Ngày mai cũng sẽ mang nước đi cho người dân Praza sao?”
“Chúng ta không thể nào hai ngày không uống nước.”
Vài người Yorkou đang thảo luận trong một căn phòng. Cargi đi ngang qua, bước vào phòng, mọi người đều nhìn anh, đề nghị anh trình bày với đại sứ Meyer rằng họ không thể nào hai ngày không uống nước.
Cargi cũng rất khát, nếu hai ngày không được uống một ngụm nước nào, có lẽ anh sẽ chết khát mất. Nhưng họ lại phải giúp đỡ người dân Praza, cho họ nước uống, chuyện này thật sự khó xử.
“Tôi sẽ đi thảo luận với ông Meyer,” Cargi nói với mọi người.
Nói xong, Cargi đi đến phòng của Meyer để tìm ông và trình bày ý kiến của mọi người.
“Ở cái nơi quỷ quái này, mọi người không uống nước có lẽ không ổn,” Cargi nói.
Ông Meyer cau mày, nói thật, bây giờ ông cũng rất muốn uống nước, với thời tiết ở đây mà không uống nước thì thật sự không được.
Ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Ảnh hưởng của Trung Quốc tại hầu hết các thành phố và khu vực ở Sisby đang ngày càng lớn mạnh. Bây giờ đại sứ quán Trung Quốc còn muốn mua chuộc lòng người ở Praza. Lần này chúng ta tuyệt đối không thể thua đại sứ quán Trung Quốc được nữa.”
“Nhưng,” Cargi nhíu mày, lý lẽ thì là như vậy, nhưng họ cũng không thể không uống nước được.
“Cứ chờ xem ngày mai Tham tán Tống của Đại sứ quán Trung Quốc sẽ làm gì,” ông Meyer vừa nói vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Cargi nghĩ một lát rồi gật đầu: “Tôi nghĩ tình hình của người ở Đại sứ quán Trung Quốc bây giờ cũng không khá hơn chúng ta là bao. Cứ xem bọn họ sẽ làm gì.”
Ánh hoàng hôn trên bầu trời dần nhạt đi, màn đêm buông xuống, Praza hoang tàn chìm vào tĩnh lặng. Hai nhân viên của Đại sứ quán Trung Quốc đi đưa nước ngồi cùng nhau thống kê số lượng người dân Praza đang cần nước gấp tính đến thời điểm hiện tại.
Sau khi trời tối, nhiệt độ có giảm xuống, nhưng lúc này môi của cả hai người đều đã khô nứt, sau khi thống kê xong, cả hai đều không tự chủ được mà đưa lưỡi li3m môi.
“Ngày mai cũng phải đưa nước cho người dân Praza sao?” một nhân viên không nhịn được hỏi.
“Tham tán Tống đã nói là phải cố gắng tiết kiệm nước hết mức có thể,” nhân viên kia đáp.
Nghĩa là vẫn phải đem nước của họ cho người dân Praza.
Người vừa hỏi khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, mà nói: “Tôi sẽ mang bản thống kê này đến chỗ Bí thư Tô.” Vừa nói vừa đứng dậy ra khỏi phòng.
Tô Giang nhận lấy bản thống kê, xem qua một lượt, rồi cầm bản thống kê đi tìm Tống Dịch. Trên đường đi ngang phòng của Lý Lâm Phong, Lý Lâm Phong đang đứng bên cửa sổ trầm tư.
Khi Tô Giang đến trước cửa phòng của Lý Lâm Phong, thì Lý Lâm Phong vừa lúc mở cửa, hai người nhìn thấy nhau, đồng thời lên tiếng chào.
Tô Giang gật đầu: “Vâng.”
“Vừa hay, chúng ta cùng đi,” Lý Lâm Phong nói.
Tô Giang và Lý Lâm Phong cùng nhau đi về phía phòng của Tống Dịch. Đến trước cửa phòng Tống Dịch, Tô Giang giơ tay gõ cửa. Sau khi nghe thấy tiếng “mời vào” từ trong phòng vọng ra, Tô Giang nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào cùng với Lý Lâm Phong.
Tống Dịch đứng bên cửa sổ, hai tay đút túi quần, xoay người lại nhìn Tô Giang và Lý Lâm Phong, đồng thời, một tay của anh rút ra khỏi túi quần.
“Tham tán Tống, đây là bảng thống kê số lượng người dân Praza đang cần nước gấp mà bọn họ đã thống kê,” Tô Giang đưa tờ giấy cho Tống Dịch.
Tống Dịch nhận lấy tờ giấy, đồng thời, tay kia cũng rút ra khỏi túi quần, sau đó hai tay cầm tờ giấy cúi xuống xem.
Tô Giang nói bên cạnh: “Hôm nay số người dân Praza cần nước gấp lại tăng lên nhiều so với hôm qua.”
Tống Dịch vừa nhanh chóng xem bảng thống kê vừa gật đầu: “Ừm.”
Tô Giang và Lý Lâm Phong đều nhìn Tống Dịch, chỉ một ngày mà dữ liệu đã tăng lên đáng kể, trong tình huống này, việc giải quyết vấn đề một cách hiệu quả là không hề dễ dàng. Lúc này Lý Lâm Phong nói: “Nước chúng ta uống hàng ngày là do khách sạn cung cấp, chỉ dựa vào việc chúng ta tiết kiệm số nước vốn đã ít ỏi để cứu trợ người khác thì cũng không cứu được bao nhiêu người, có thể nói là muối bỏ biển, hôm nay chỉ giúp được hai gia đình. Hơn nữa, cách làm này cũng không thể kéo dài mãi được.”
Tô Giang vừa nghe vừa khẽ gật đầu, trước đây anh tán thành cách làm của Tống Dịch, nhưng theo tình hình hiện tại, anh cũng đồng ý với ý kiến của Lý Lâm Phong.
Tống Dịch đã xem xong bảng thống kê, anh ngẩng lên nhìn Lý Lâm Phong, nói: “Bí thư Lý có biện pháp giải quyết nào không?”
Tô Giang quay sang nhìn Lý Lâm Phong.
Lý Lâm Phong nói: “Tôi nghĩ, vẫn phải hợp tác với chính phủ Praza, chúng ta cố gắng hết sức là được.”
“Tham tán Tống đã nói chuyện với chính phủ Praza rồi,” giọng của Thang Lâm đột nhiên vang lên.
Tô Giang và Lý Lâm Phong đều quay đầu lại, cửa phòng của Tống Dịch không biết từ lúc nào đã bị đẩy ra, Thang Lâm xuất hiện ở cửa, sau đó từ từ đi về phía họ. Tống Dịch cũng ngẩng lên nhìn Thang Lâm. Thang Lâm dưới sự chú ý của mọi người bước vào phòng.
Sau khi đến trước mặt mọi người, Thang Lâm dừng bước.
Tô Giang vội hỏi Thang Lâm: “Tham tán Tống đã nói chuyện với chính phủ Praza rồi sao?”
Lý Lâm Phong cũng rất ngạc nhiên về điều Thang Lâm nói, Tống Dịch đã nói chuyện với chính phủ Praza từ khi nào?
Thang Lâm liếc nhìn Tô Giang, lại nhìn Lý Lâm Phong, nói: “Đúng vậy, ngay sau khi Tham tán Tống cho người đi đưa nước cho người dân Praza thì đã nói chuyện với chính phủ Praza rồi.”
“Chúng tôi nói chuyện qua điện thoại.”
Người của chính phủ Praza cũng nói bằng phương ngữ địa phương, vì vậy khi Tống Dịch gọi điện thoại cho người của chính phủ Praza, Thang Lâm đã có mặt và phiên dịch cho Tống Dịch.
Nghe Thang Lâm nói vậy, Lý Lâm Phong lại nóng lòng hỏi: “Kết quả cuộc nói chuyện thế nào?”
Thang Lâm nói: “Chính phủ Praza hoàn toàn không có cách nào, vì nơi này thiếu nước là vấn đề đã tồn tại từ lâu, là vấn đề tự nhiên, mỗi năm đều có một số người chết khát vì thiếu nước, nhưng bọn họ không giải quyết được, ngược lại còn đưa ra ý kiến hy vọng chúng ta có thể giúp đỡ người dân Praza.”
Hóa ra Tống Dịch đã nói chuyện với chính phủ Praza từ trước, và chính phủ Praza hoàn toàn không có đối sách nào về việc này.
Lý Lâm Phong không còn gì để nói, điều anh nghĩ đến Tống Dịch đương nhiên cũng nghĩ đến được.
Tô Giang biết rõ đầu đuôi câu chuyện, trong lòng có chút cảm khái, chính phủ Praza không có đối sách, ngược lại lại đặt hy vọng vào sự giúp đỡ của Đại sứ quán Trung Quốc.
Thật sự là khó xử rồi đây.
“Vậy ngày mai chúng ta phải làm sao?” Lý Lâm Phong hỏi Tống Dịch.
Tô Giang cũng hỏi: “Có phải đưa nước cho người dân Praza nữa không?”
Tống Dịch đáp: “Có. Nhưng, để lại một bình nước cho chúng ta uống.”
Tô Giang và Lý Lâm Phong không còn ý kiến gì nữa, họ chào Tống Dịch rồi về phòng.
Thang Lâm nhìn Tống Dịch, chu môi nói: “Một bình nước thì làm sao đủ cho sáu người uống cả ngày?”
Tống Dịch nhìn Thang Lâm, cô thoa son môi, đôi môi vẫn đẹp quyến rũ, nhưng đôi môi vốn dĩ căng mọng thường ngày đã mất đi một chút sắc màu. Anh nói: “Tuy chỉ có một bình nước, mỗi người chỉ có thể uống được khoảng hai ngụm, nhưng chúng ta có hai ngụm nước này trong một ngày cũng có thể miễn cưỡng duy trì được. Trong giai đoạn đặc biệt, chỉ có thể như vậy thôi.”
“Cảnh giới của Tham tán Tống không phải người bình thường có thể đạt được,” Thang Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thang Lâm không lên tiếng.
Tống Dịch lại hỏi một lần nữa.
“Đương nhiên,” Thang Lâm nói xong liền quay người rời đi.
Bóng dáng cô biến mất ngay trước cửa, Tống Dịch cười một tiếng, thu hồi ánh mắt.
Ngày hôm sau, vẫn là hai nhân viên đó đi đưa nước cho người dân Praza, và làm theo lời Tống Dịch nói, giữ lại một bình nước cho mọi người. Phía Yorkou cũng bắt chước cách làm của Tống Dịch, nhưng vì họ đông người, lại khó chịu đựng được tình trạng khô hạn thiếu nước, vì vậy lượng nước họ chia cho người dân Praza cũng nhiều như lượng nước mà Tống Dịch và nhóm của anh đã chia.
Tuy nhiên, những người dân Praza được giúp đỡ đều vô cùng biết ơn cả Trung Quốc và Yorkou.
Thang Lâm ngồi bên cạnh chiếc bàn duy nhất đặt dưới bóng cây trong sảnh khách sạn, tay chống cằm ủ rũ nhìn về phía xa. Mọi người đều làm theo ý của Tống Dịch để giúp đỡ người dân Praza, còn sáu người bọn họ thì chia nhau một bình nước. Sáng sớm khi hai nhân viên kia đi đưa nước cho người dân Praza, cô ấy đã uống hết phần nước của mình một hơi, sau đó cùng Tống Dịch ra ngoài khảo sát, lúc này gần hoàng hôn, miệng cô khô khốc, nhưng không còn nước để uống nữa.
Thang Lâm uể oải thu tay đang chống cằm lại, rồi đổi sang tay khác chống cằm.
“Chiếm vị trí tốt nhất của khách sạn rồi, sao còn bộ dạng ủ rũ thế kia?”
Giọng của Tống Dịch vang lên. Thang Lâm ngẩng đầu, vừa liếc mắt đã thấy Tống Dịch hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi tới. Tống Dịch đi đến trước mặt Thang Lâm, cúi xuống nhìn Thang Lâm. Thang Lâm lại rút tay đang chống cằm về, nghiêng đầu áp mặt xuống bàn, lẩm bẩm: “Tham tán Tống có chuyện gì không ạ? Hay là bây giờ lại phải đi ra ngoài khảo sát?”
Tống Dịch cười nói: “Bây giờ không ra ngoài, anh phải sắp xếp lại những thứ đã khảo sát hôm nay.”
“Vậy anh đến đây làm gì?” Thang Lâm hơi nhướng mí mắt.
Hai tay của Tống Dịch vẫn chắp sau lưng: “Đến nhìn em một chút rồi về.”
Khóe miệng Tống Dịch cong lên: “Tiện thể đưa cái này cho em.”
Lời Tống Dịch vừa dứt, Thang Lâm đã thấy tay đang chắp sau lưng của Tống Dịch đưa ra, trong tay cầm một chiếc bát sành nhỏ màu nâu, và trong bát có nửa bát nước.
Mắt Thang Lâm sáng lên, khuôn mặt đang áp vào bàn lập tức ngẩng lên, nhìn vào bát nước ngạc nhiên nói: “Anh lấy ở đâu ra vậy?”
“Anh đoán em đã uống hết nước từ sớm rồi, cái này là anh biến ra đấy,” Tống Dịch cười nói.
Khóe miệng Thang Lâm cong lên, biết là Tống Dịch đã để dành cho cô.
“Còn không mau cầm lấy?” Tống Dịch thúc giục.
“Thang Lâm!” Giọng của Tô Giang đột nhiên vang lên.
Thang Lâm ngẩng đầu lên thì thấy Tô Giang tay cầm một cái bát, hớn hở nhanh chân đi tới.
Đến trước mặt Thang Lâm, Tô Giang đưa bát cho Thang Lâm, cười nói: “Thang Lâm, cái này cho cô.”
Thang Lâm hơi há miệng, không ngờ Tô Giang cũng mang nước đến.
Sau khi nói xong, Tô Giang mới quay sang chào Tống Dịch: “Tham tán Tống cũng ở đây sao?”
Tống Dịch vẫn đang cầm bát trên tay, chưa kịp thu về. Anh quay sang nhìn Tô Giang, ánh mắt tỏ vẻ không vui. Anh “ừm” một tiếng, trực tiếp nhét bát vào tay Thang Lâm, nói: “Nhanh uống đi. Đây là mệnh lệnh.”
Tô Giang ngẩn người.