EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carror – Beta: Cún

“Các anh không biết hậu quả của việc để cô ấy một mình đi sao?” Tống Dịch lạnh lùng hỏi.

“Là do tôi nghĩ không chu toàn,” Tần Nhạc nhỏ giọng nhận lỗi.

Mọi người không dám thở mạnh.

Tống Dịch trừng mắt nhìn Tần Nhạc một cái, nhấc chân bước nhanh ra ngoài.

Lý Lâm Phong còn chưa đi đến trước mặt Tống Dịch thì Tống Dịch đã lạnh lùng lướt qua anh.

Mọi người nhìn theo bóng lưng Tống Dịch, vội vàng đuổi theo.

Trên hành lang lập tức vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tống Dịch dẫn đầu bước nhanh qua hành lang tối tăm, đến khi hai chân vừa bước ra khỏi khách sạn mới dừng lại. Bên ngoài sáng hơn hành lang một chút, nhưng vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt anh lại càng trở nên đáng sợ hơn. Chỉ thấy một màn đen đáng sợ trên trời đang nhanh chóng ập tới, tựa như một tấm màn đen khổng lồ có thể bao phủ cả thế giới. Anh lại cúi đầu, xung quanh tối tăm như sắp đến đêm, bên ngoài sa mạc đã là như vậy rồi, chỉ sợ bên trong sa mạc từ lâu đã cát bụi mịt mù, cát vàng ngập trời, tối đen không thể phân biệt phương hướng. Những cồn cát di động, trong nháy mắt bị “san bằng”, hoặc là hung hãn dâng trào về một chỗ, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta kinh hồn.

Nếu như Thang Lâm không tìm được họ mà đã đi trước như lời Trương Kinh và Tần Nhạc nói, thì Thang Lâm đáng lẽ đã về rồi mới phải, nhưng anh lại không nhìn thấy bóng dáng cô đâu cả.

Hy vọng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ mong cô đi chậm nên chưa về thôi, nhưng nếu như là do cô đi chậm thì hy vọng cô ấy lúc này đã đi ra khỏi sa mạc rồi, nếu không thì hậu quả thật khó lường.

Tống Dịch mò lấy điện thoại thử gọi cho Thang Lâm, sở dĩ nói là “thử” là vì tín hiệu ở Pura không tốt, thường xuyên không gọi được. Mà kết quả anh gọi điện thoại quả thực không có gì bất ngờ, điện thoại không thể kết nối được. Tống Dịch lại gọi thêm vài lần, vẫn không gọi được.

Anh nắm chặt điện thoại trong tay, đứng ở cửa nhìn chằm chằm về phía trước, mà lúc này tầm nhìn rất kém, nhưng anh hy vọng anh có thể nhìn thấy cô xuyên qua bóng tối lờ mờ mà đi về phía anh.

Tô Giang và Lý Lâm Phong và nhóm của anh cũng rất nhanh đã đi ra theo. Họ đứng sau lưng Tống Dịch, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, họ lập tức bị màn đêm nhanh chóng ập tới làm cho giật mình. Lý Lâm Phong làm công tác ngoại giao mấy chục năm, đã trải qua không ít chuyện, tự nhận là đã trải qua bão cát nghiêm trọng, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến anh nhíu mày. Tô Giang, Trương Kinh và Tần Nhạc chưa từng trải qua bão cát, cả ba đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Trương Kinh và Tần Nhạc nhìn nhau một cái, cơn bão cát này đến quá đột ngột, hơn nữa còn rất đáng sợ, bọn họ đây là đã ra khỏi sa mạc trở về khách sạn rồi, nhưng bầu trời trên khách sạn lại tối đen như vậy, đừng nói đến trong sa mạc.

Không chỉ vậy, cát bụi cuốn đến, mắt của họ chỉ có thể mở ra một khe nhỏ.

Nhưng điều đáng sợ hơn cả màu sắc của bầu trời chính là sắc mặt của Tống Dịch.

“Hy vọng Thang Lâm đã đi ra khỏi sa mạc rồi,” Tần Nhạc cẩn thận nói.

Lý Lâm Phong nhìn Tống Dịch, nói: “Đợi thêm một chút nữa, đợi một chút có lẽ cô ấy sẽ về thôi.”

Tống Dịch không trả lời, mà trầm giọng nói: “Đèn pin!”

Tô Giang phản ứng cực nhanh, lập tức quay người chạy về phía khách sạn.

Rất nhanh anh đã cầm ra một chiếc đèn pin.

“Đi con đường phải đi qua khi ra khỏi sa mạc!” Tống Dịch lại nói.

“Vâng!” Tô Giang hiểu ý, gật đầu rồi chạy về phía chỗ đỗ xe của khách sạn.

Trong khách sạn không có chỗ đỗ xe, xe mà bọn họ thuê đỗ ở bên ngoài khách sạn.

Tô Giang vừa chạy được hai bước, Tống Dịch nói: “Cưỡi lạc đà đi!”

Lúc này tầm nhìn rất thấp, lái xe rất nguy hiểm, khách sạn có lạc đà, thế là Tô Giang lại đi dắt lạc đà.

Trương Kinh và Tần Nhạc biết đều là do sự sơ ý của họ mới để Thang Lâm ở lại một mình, vì vậy, khi Tô Giang dắt lạc đà tới cả hai người đều tranh nhau muốn đi tìm Thang Lâm.

“Tôi cưỡi nhanh hơn, để tôi đi!” Tô Giang xoay người cưỡi lên lưng lạc đà, rồi nhìn về phía Tống Dịch.

Tống Dịch mím chặt môi, khẽ gật đầu một cái. Tô Giang bật đèn pin, ánh đèn pin xuyên qua bóng tối lờ mờ, nhưng gió cát lớn, phạm vi chiếu sáng chỉ cách trước mắt một hai mét. Anh lại kéo dây cương một cái, tiếng chuông lạc đà lập tức vang lên, lạc đà đi về phía trước. Rất nhanh, bóng dáng Tô Giang biến mất trong bóng tối, tiếng chuông lạc đà “leng keng” cũng dần dần biến mất.

Lý Lâm Phong cảm thấy kỳ lạ vì Tống Dịch lại không tự mình đi tìm Thang Lâm, bởi vì người khác chỉ biết Tống Dịch nổi giận là do Trương Kinh và Tần Nhạc làm việc bất cẩn sơ ý, để cho Thang Lâm cũng là nhân viên đại sứ quán rơi vào nguy hiểm, nhưng anh thì biết Tống Dịch nổi giận không chỉ vì chuyện đó.

Trước mắt đã mờ mịt một màu, cát bị gió cuốn lên liên tục “xào xạc” rơi xuống, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trước cửa khách sạn đã phủ một lớp cát dày đặc. Tống Dịch lạnh lùng quay người lướt qua Lý Lâm Phong, Tần Nhạc và Trương Kinh, đôi chân anh bước trên cát, đi vào trong khách sạn. Trong bóng tối lờ mờ, dấu chân trên cát vẫn còn lờ mờ nhìn thấy được.

Lý Lâm Phong dụi mắt vì bị cát bay vào, nhìn những dấu chân đó, mang theo nghi hoặc cũng đi vào trong khách sạn.

Tống Dịch nổi giận, Trương Kinh và Tần Nhạc biết là do bọn họ không làm tốt, bọn họ không hề oán trách nửa lời, chỉ muốn bù đắp, nhưng Tô Giang đi tìm Thang Lâm, Tống Dịch lại không cho bọn họ bất kỳ chỉ thị nào, vậy thì bọn họ phải làm gì đây?

“Chuyện này là do lỗi của tôi, tôi vẫn nên đi tìm Thang Lâm!” Tần Nhạc nói.

Hai người không còn lạc đà, cũng không thể lái xe, đành phải đi bộ.

Gió cát khiến họ gần như không thể mở mắt ra, đi lại rất bất tiện, nhưng họ phải đi.

“Nhất định phải tìm được Thang Lâm mới được!”

Lý Lâm Phong đi theo sau Tống Dịch, một lần nữa xuyên qua một khoảng tối tăm, đến phòng của Tống Dịch. Tống Dịch vừa vào phòng liền đi đến bên cửa sổ, mò lấy điện thoại để gọi điện. Trong phòng cũng tối tăm, Lý Lâm Phong đưa tay sờ s0ạng vài lần trên tường gần cửa, sờ được công tắc, ấn thử, đèn không sáng, anh biết là lại cúp điện rồi.

Anh nhìn bóng dáng có chút mơ hồ vì ánh sáng lờ mờ ở bên cửa sổ, không biết anh đang gọi cho ai.

“Điều động tất cả lực lượng, là nói như thế này đúng không?” Tống Dịch đột nhiên lên tiếng, và nói một câu bằng phương ngữ miền nam Sisby.

Lý Lâm Phong phát hiện Tống Dịch cầm điện thoại mà không gọi đi, hơn nữa còn hỏi anh câu “điều động tất cả lực lượng” bằng phương ngữ miền nam có đúng không.

Anh lắc đầu: “Phương ngữ miền nam Sisby tôi không hiểu lắm.”

Thang Lâm là người hiểu rõ phương ngữ miền nam nhất.

Tống Dịch nhíu mày, anh quay đầu lại suy nghĩ một lát, rồi gọi một cuộc điện thoại.

Chỉ nghe Tống Dịch nói vào điện thoại bằng phương ngữ miền nam: “Thưa ông Waldart, tôi là Tống Dịch của Đại sứ quán Trung Quốc, muốn nhờ ông một chuyện.”

Mấy câu này Lý Lâm Phong hiểu được, anh bừng tỉnh ngộ, Tống Dịch là đang gọi cho Waldart. Waldart là người có chức quyền cao nhất trong chính phủ khu vực Pura. Trước đó ống Dịch đã gọi điện thoại cho ông ta, lúc đó ông ta từng nói chính phủ Pura bất lực với tình trạng thiếu nước, ngược lại còn hy vọng nhận được sự giúp đỡ của Đại sứ quán Trung Quốc. Ngoài ra, tuy nói Waldart là người có chức quyền lớn nhất trong chính phủ khu vực Pura, nhưng ông ta rất lười biếng, chuyện gì có thể không quản thì sẽ không quản, đặc biệt là môi trường ở Pura khắc nghiệt, ông ta cũng không quản được gì. Hơn nữa, nghe nói không lâu nữa Waldart sẽ rời khỏi nơi này, đi đến nơi khác nhậm chức.

Lý Lâm Phong đang nghĩ, Tống Dịch tìm kiếm sự giúp đỡ của Waldart, liệu Waldart có đồng ý không?

Tuy nhiên, những lời tiếp theo thì Lý Lâm Phong không hiểu rõ lắm.

“A, là Tham tán Tống, chào ngài! Ngài cần sự giúp đỡ gì?” Waldart ở đầu dây bên kia vì gió cát quá lớn nên vừa đóng cửa sổ lại.

Tống Dịch nói: “Xin hãy điều động tất cả lực lượng tìm kiếm nhân viên phiên dịch của chúng tôi, và cố gắng tạo điều kiện thuận lợi cho nhân viên của chúng tôi.”

Waldart do dự: “Tìm kiếm? Nhân viên phiên dịch?”

Tống Dịch: “Đúng vậy. Phiên dịch viên của chúng tôi, cô Thang Lâm, vì cứu giúp người dân địa phương ở Pura mà băng qua sa mạc, bị mắc kẹt trong bão cát.”

Waldart nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này gió cát đang tàn phá, bão cát vẫn chưa dừng lại, làm sao ông ta có thể để người đi tìm người được? Còn phải tạo điều kiện thuận lợi nữa chứ? Hơn nữa mọi người đều không có nước để uống rồi, còn đâu sức mà đi tìm người? Tuy nhiên, Tống Dịch là Tham tán của Đại sứ quán Trung Quốc, ở đây cũng coi như đối xử tốt với người dân Pura, hơn nữa còn nói phiên dịch viên của họ vì cứu giúp người dân Pura mà rơi vào hiểm cảnh, cho nên ông ta vẫn phải nể mặt Tống Dịch, ngoài mặt thì phải đồng ý.

Thế là Waldart nói: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Tống Dịch cúp điện thoại, Lý Lâm Phong vội hỏi: “Ông Waldart đồng ý giúp rồi?”

Lý Lâm Phong đang định nói Waldart tuy rằng trên mặt đồng ý giúp, nhưng có khả năng chỉ nói cho có lệ thôi, thì lại nghe Tống Dịch nói: “Ngoài mặt thì đồng ý rồi.”

Lý Lâm Phong thầm nghĩ, xem ra Tống Dịch rất rõ Waldart sẽ không thật lòng giúp đỡ.

Mà Tống Dịch lại nói: “Nhưng mà, ông ta nhất định sẽ làm.”

Lý Lâm Phong nói: “Vì sao? Trong lòng Waldart không hề muốn thành tâm giúp đỡ.”

“Bí thư Lý, anh ở lại đây, hễ có chuyện gì thì liên lạc với tôi bất cứ lúc nào,” Tống Dịch đột nhiên cầm lấy một chiếc đèn pin, vừa nói vừa bước ra ngoài.

Lý Lâm Phong vội vàng hỏi: “Tham tán Tống định đi đâu vậy?”

Tống Dịch quay đầu nói: “Đi thăm Waldart.”

Lý Lâm Phong bừng tỉnh ngộ, Tống Dịch đi chuyến này, Waldart đã đồng ý giúp tìm người, vậy thì không thể không hành động. Waldart chỉ cho rằng chỉ cần đồng ý trên mặt là được, nhất định không ngờ đến Tống Dịch lại bất chấp gió cát tàn phá mà đích thân đến tìm ông ta.

Tống Dịch đây là đến tận cửa để ép tướng rồi!

“Để Waldart điều động tất cả lực lượng tìm người, cố gắng tạo điều kiện thuận lợi cho nhân viên của chúng ta,” Tống Dịch quay đầu lại nói.

Điều động tất cả lực lượng? Lý Lâm Phong giật mình, lúc này anh mới bừng tỉnh ngộ, trước đó Tống Dịch hỏi anh “điều động tất cả lực lượng” là chỉ chuyện này.

Vừa nãy anh còn tưởng Tống Dịch chỉ nhờ Waldart giúp tìm người thôi, không ngờ Tống Dịch không chỉ dừng lại ở đó, anh đã nghĩ ra cách đến tận cửa để ép tướng này để bắt Waldart, người nắm quyền cao nhất của chính phủ Pura, phải điều động tất cả lực lượng để tìm Thang Lâm.

Nếu Thang Lâm nhanh chóng trở về thì sao? Có cần phải làm rùm beng như vậy không? Lý Lâm Phong ngẩn người một lát rồi hoàn hồn lại. Anh nhìn một màu đen kịt bên ngoài, nghe tiếng “hú hú” và tiếng “xào xạc”, biết tình hình bên ngoài đã rất tồi tệ rồi.

Lý Lâm Phong không khỏi nhíu mày, cũng không trách Tống Dịch cứ mãi lạnh mặt, còn nghĩ ra cách để Waldart điều động tất cả lực lượng đến tìm người, bởi vì nhỡ đâu Thang Lâm thật sự xảy ra chuyện gì

Tô Giang cầm đèn pin, cưỡi lạc đà gian nan đi trong gió cát. Tầm nhìn thấp, cho dù anh có bật đèn pin cũng không khá hơn là bao, anh chỉ có thể cẩn thận tìm kiếm và quan sát hơn, nhưng mắt anh đã vài lần bị cát bay vào, mà cả quãng đường anh đi lại không hề thấy một bóng người nào. Đến đoạn đường mà Thang Lâm phải đi qua khi về khách sạn cũng không có ai. Anh bịt miệng mũi, nheo mắt lại lớn tiếng gọi tên Thang Lâm. Đáp lại anh chỉ có tiếng gió rít và tiếng xào xạc.

Anh quanh quẩn ở đoạn đường phải đi qua đó.

Trương Kinh và Tần Nhạc cũng đang gọi tên Thang Lâm trong gió cát. Bọn họ không có đèn pin, sau đó đi mượn được một chiếc ở nhà của một người dân Pura. Và cứ hễ gặp nhà nào là bọn họ lại gõ cửa hỏi xem có nhìn thấy Thang Lâm hay không.

Bọn họ không có lạc đà, đi lại càng gian nan hơn, tìm rất lâu mà vẫn không thu hoạch được gì.

Lúc này, Thang Lâm đang đi ngược chiều gió trong một nơi mà bọn họ không phát hiện ra. Nhưng cô đã kiệt sức, cố gắng đi được vài bước thì ngã xuống.

Nhà của Waldart.

Ông ta vừa đóng cửa sổ bị gió thổi bung ra, thắp lại nến, rồi ngồi trở lại ghế.

“Gió cát thật đáng sợ! Xem ra, cơn bão cát lần này còn lớn hơn những lần trước,” Vợ của Waldart đang ngồi đối diện ông ta vá khuy áo cho một bộ quần áo, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói.

“Chuyện ông đồng ý với Tham tán của Đại sứ quán Trung Quốc, thật sự không cần làm gì sao?” Vợ ông ta lại ngẩng đầu lên nhìn Waldart.

Waldart tựa lưng vào ghế, lắng nghe tiếng gió cát bên ngoài, nói: “Không cần làm gì cả. Đồng ý là một chuyện, làm hay không lại là chuyện khác. Hơn nữa thời tiết như thế này, không tìm thấy người cũng là chuyện bình thường thôi, đúng không?”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Lúc này, không biết ai sẽ đến?” Vợ của Waldart đặt quần áo xuống rồi đi ra mở cửa.

Tống Dịch đứng bên ngoài cửa, bụi bặm lấm lem.

“Tôi là Tống Dịch,” Anh nói với vợ của Waldart.

Vợ của Waldart ngẩn người.

Waldart nghiêng đầu, khi nhìn thấy Tống Dịch thì vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ: Thôi rồi! Sao anh ta lại đích thân đến vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi