EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carrot – Beta: Cún

Khi Tống Dịch rời khỏi nhà Waldart, bước chân không nhanh không chậm, nhưng khi một chân của anh vừa bước ra khỏi cổng nhà Waldart, thì chân còn lại nhanh chóng bước theo, đồng thời lập tức bật đèn pin, vẻ mặt điềm tĩnh luôn có trên mặt anh trong nháy mắt trở nên có chút kích động. Tuy nhiên, Tống Dịch vừa bước ra khỏi cổng nhà Waldart đã bị cát bụi làm cho ho vài tiếng. Anh lập tức đưa một cánh tay lên, dùng khuỷu tay che miệng mũi, tay còn lại thì thò vào túi áo vest lấy ra một chiếc khăn che mặt, rồi nhanh chóng buộc chiếc khăn che mặt lên, che kín miệng mũi.

Nhưng bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ của Tống Dịch đều sẽ ngạc nhiên, buồn cười, nghi hoặc, bởi vì một Tống Dịch chỉnh tề trong bộ vest lịch sự, dáng người cao ráo lại đang đeo một chiếc khăn che mặt màu đỏ rực.

Hóa ra sau khi Thang Lâm mua chiếc khăn che mặt màu đỏ đó thì không lâu sau lại mua thêm một chiếc nữa, mục đích là để thay đổi khi đeo. Tuy nhiên, cô ấy thường sẽ để quên một số đồ đạc ở chỗ Tống Dịch, chiếc khăn che mặt này cũng như vậy. Có nghĩa là, chiếc khăn che mặt mà Tống Dịch đang đeo là của Thang Lâm.

Cách ăn mặc của Tống Dịch có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng anh đang vội ra ngoài, ở chỗ anh chỉ có chiếc khăn che mặt này của Thang Lâm là có thể che chắn được phần nào gió cát, anh cũng không quản được nhiều như vậy, lúc cầm đèn pin thì tiện tay bỏ chiếc khăn che mặt này vào túi áo vest rồi đi, huống chi thời tiết như thế này cũng không có bao nhiêu người chú ý.

Sau khi buộc xong khăn che mặt, Tống Dịch cầm đèn pin chiếu về phía bên trái cổng, ở đó có một con lạc đà, con lạc đà đó vừa hay hắt hơi một cái. Anh lập tức đi về phía con lạc đà đó, rồi nhanh nhẹn xoay người cưỡi lên lưng lạc đà. Khi đến đây Tống Dịch cũng là cưỡi con lạc đà này.

Tuy nhiên, con lạc đà này là của ông chủ khách sạn, bình thường sẽ không cho ai mượn, mà anh lại mượn được.

Cát bụi đen ngòm ập tới khiến người ta chùn bước, nhưng Tống Dịch nheo mắt nhìn về phía trước, kéo mạnh dây cương một cái, lạc đà liền lao nhanh trong gió cát.

Tô Giang vẫn luôn ở trong phòng của Thang Lâm, bác sĩ đã kiểm tra cho Thang Lâm một lượt, còn lấy ra một ít cát từ miệng của Thang Lâm.

Tô Giang dùng tiếng Anh hỏi tình hình của Thang Lâm, bác sĩ đã nói một câu mà Tô Giang không hiểu.

“Ông có thể nói được tiếng Anh không?” Tô Giang hỏi.

Bác sĩ suy nghĩ một hồi lâu mới nói được một câu.

Với giọng điệu đặc sệt, Tô Giang ngẩn người một lát mới phản ứng được bác sĩ nói gì.

“Suýt thì chết, ngạt thở,” bác sĩ nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tô Giang vội vàng kích động hỏi: “Vậy bây giờ thì sao? Cô ấy không sao chứ?”

Bác sĩ lại không trả lời câu hỏi của Tô Giang, xem ra là không hiểu. Tô Giang thấy sắc mặt của Thang Lâm tái nhợt, miệng mím chặt, anh lại không biết tình hình hiện tại của cô thế nào, chỉ có thể sốt ruột đi tới đi lui. Bác sĩ lại lấy ra một chiếc bình màu xanh lục cao hơn hai mươi phân từ một chiếc rương gỗ đi đến trước mặt Thang Lâm.

Anh vội vàng đi tới hỏi: “Đây là cái gì?”

Bác sĩ lại nói một câu tiếng Anh ngọng nghịu. Thấy bác sĩ định đỡ Thang Lâm, Tô Giang hiểu bác sĩ muốn cho Thang Lâm uống nước, anh lập tức đi đến đầu giường Thang Lâm ngồi xuống, đỡ Thang Lâm dậy. Bác sĩ thấy vậy, đưa chiếc bình trong tay cho Tô Giang. Thế là Tô Giang vừa đỡ Thang Lâm vừa cho Thang Lâm uống nước. Phần lớn nước trào ra khỏi khóe miệng của Thang Lâm, nhưng Thang Lâm cũng nuốt xuống được một ít. Quay đầu lại, phát hiện bác sĩ dường như có chuyện muốn nói, Tô Giang đoán bác sĩ là muốn dặn dò gì đó, nhưng anh không hiểu phương ngữ ở đây, nên việc giao tiếp rất khó khăn.

Lý Lâm Phong vừa hay vào đến, anh lập tức nói: “Bí thư Lý, anh có thể hiểu được một chút phương ngữ ở đây, anh hỏi bác sĩ xem, tình hình của Thang Lâm bây giờ thế nào? Cần phải chú ý những gì?”

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm đang tựa vào lòng Tô Giang, quay đầu đối diện với bác sĩ, anh nhìn bác sĩ, suy nghĩ một hồi rồi dùng phương ngữ nói: “Thưa bác sĩ, Tham tán Tống không có ở đây, ông có thể nói tình hình của cô ấy cho tôi biết.”

Bác sĩ nói một tràng dài, sau khi nói xong câu cuối thì nhìn Lý Lâm Phong chờ phản hồi. Tô Giang cũng chờ Lý Lâm Phong phản hồi. Lý Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi gật đầu với bác sĩ.

Sau đó, bác sĩ cầm hộp y tế của mình xoay người đi ra khỏi phòng.

“Bác sĩ nói gì vậy?” Tô Giang vội vàng hỏi Lý Lâm Phong.

Lý Lâm Phong xoay người nhìn Tô Giang, nói: “Cấp cứu kịp thời, cô ấy không sao rồi.”

Tô Giang do dự: “Bác sĩ đã nói một tràng dài như vậy mà”

“Ý chính là bây giờ không sao rồi,” Lý Lâm Phong cắt ngang lời Tô Giang.

Tô Giang cúi đầu nhìn người trong lòng, nửa tin nửa ngờ.

“Tham tán Tống chắc là sắp về rồi, tôi đi ra ngoài đợi,” Lý Lâm Phong nói.

Vừa nghe đến câu này, Tô Giang như ý thức được điều gì đó, lập tức đặt Thang Lâm trở lại giường, đứng lên khỏi giường. Mà khi anh vừa quay người lại thì Tống Dịch vừa lúc đi từ ngoài cửa vào.

Bốn mắt nhìn nhau, nhưng Tống Dịch ngay lập tức chuyển ánh mắt sang chiếc giường.

“Bác sĩ nói gì?” Tống Dịch vừa đi về phía Thang Lâm vừa hỏi.

Tống Dịch đột nhiên xuất hiện, Lý Lâm Phong còn ngạc nhiên hơn Tô Giang. Bởi vì bình thường khi thời tiết tốt thì từ nhà Waldart đến khách sạn cũng mất hơn nửa tiếng đi xe, mà Tống Dịch vậy mà chỉ mất hơn mười phút đã từ nhà Waldart trở về khách sạn, trong thời tiết khắc nghiệt như thế này, làm sao mà làm được như vậy?

Lý Lâm Phong và Tô Giang đều ngẩn người ra một chút rồi đồng thanh: “Bác sĩ nói không sao rồi.”

Tô Giang nhìn về phía Lý Lâm Phong.

“Ừm… bác sĩ không nói gì,” Lý Lâm Phong ngại ngùng nói, “Tôi chỉ nghe hiểu được đại khái ý chính thôi.”

Tống Dịch nhíu mày, nhanh chóng đi đến trước giường Thang Lâm.

Anh không lên tiếng, Tô Giang và Lý Lâm Phong đều không dám thở mạnh, cả hai người đều tự trách trong lòng, sao mình lại không thể hiểu hết được cái phương ngữ này cơ chứ?

“Nhưng mà, câu bác sĩ nói Thang Lâm không sao thì tôi nghe hiểu được,” Lý Lâm Phong cố lấy can đảm nói.

Anh làm công tác ngoại giao mấy chục năm, đây là lần đầu tiên có chuyện anh phải cố lấy can đảm nói như thế này.

Tống Dịch nhìn chằm chằm vào Thang Lâm, lại hỏi: “Đã tìm thấy cô ấy ở đâu?”

“Bên rìa sa mạc. Khi quân đội Pura tìm thấy cô ấy thì cô ấy đã gần như bị cát vùi lấp hết rồi, chỉ còn lại một cánh tay và nửa khuôn mặt còn lộ ra bên ngoài,” Tô Giang vội vàng nói, giọng của anh hơi khàn.

Tống Dịch lại nhíu mày sâu hơn.

Một lúc sau, Lý Lâm Phong thấy Tống Dịch không có ý định nói gì nữa, chậm rãi quay người, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Tô Giang cũng lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Đối với cảnh sát, quân đội và bác sĩ đột nhiên xuất hiện vừa nãy, Tô Giang vẫn còn đang hoang mang, hơn nữa anh mới biết trước đó Tống Dịch không có ở đây, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sự nghi hoặc trong lòng anh càng sâu hơn. Tô Giang vừa ra khỏi phòng Thang Lâm liền kéo Lý Lâm Phong lại nhỏ giọng hỏi: “Bí thư Lý, Tham tán Tống đã đi đâu vậy? Tại sao lại có cảnh sát và quân đội? Đúng rồi, còn có cả bác sĩ nữa?”

Một tràng tiếng bước chân truyền đến từ một đầu hành lang, rất nhanh bóng dáng của Trương Kinh và Tần Nhạc dần dần rõ ràng. Hai người chạy chậm tới, vừa thấy Lý Lâm Phong và Tô Giang thì đã kích động nói: “Là cảnh sát và quân đội tìm thấy Thang Lâm sao? Sao lại có đội cảnh sát và quân đội?”

“Còn có cả bác sĩ nữa?” Trương Kinh và Tần Nhạc mở to mắt, “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Tống Dịch ngồi xuống bên giường của Thang Lâm. Trong phòng thắp nến, ngọn lửa nhảy nhót, ánh sáng lúc sáng lúc tối. Thang Lâm nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài không hề động đậy, sắc mặt tái nhợt, môi cát không còn giọt máu, không thấy vẻ quyến rũ kiều diễm thường ngày. Trên mặt cô vẫn còn một chút cát.

Anh đưa tay lên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi cát trên mặt cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Anh nhớ lại những lời Tô Giang nói, tim anh như chậm đi nửa nhịp. Cô suýt chút nữa đã bị cát vàng vùi lấp rồi. Thật khó tưởng tượng tình cảnh khi cô bị mắc kẹt lại sẽ tồi tệ đến mức nào?

Nếu cô có chuyện gì, trái tim vốn đã chậm đi nửa nhịp lại đột nhiên như bị ai nắm chặt lấy, gần như ngừng lại một chút, rồi lại đột ngột nhảy lên, đau đớn dữ dội.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tiếng gió rít và tiếng cát va vào kính ngày càng nhỏ đi, Thang Lâm vẫn chưa tỉnh lại. Sắc mặt của Tống Dịch lạnh lùng, rốt cuộc Lý Lâm Phong có hiểu hết được câu nói kia của bác sĩ không?

Cô thật sự không sao chứ?

Tô Giang, Lý Lâm Phong, Trương Kinh và Tần Nhạc bốn người vẫn còn ở bên ngoài cửa phòng của Thang Lâm.

Tô Giang và nhóm của anh đã biết là do Tống Dịch đến nhà của Waldart, người có chức quyền cao nhất trong chính phủ Pura thì cảnh sát và quân đội mới xuất động đến tìm Thang Lâm, cũng mới có bác sĩ đến chữa trị cho Thang Lâm.

“Sao ở Pura còn có quân đội đóng quân?”

“Có một bộ phận nhỏ quân nhân. Mà bộ phận nhỏ này chắc là những người đã đến ngày hôm nay.”

“Nói như vậy, quân đội đóng quân ở Pura gần như đã xuất động toàn bộ?”

“Số lượng người của đội cảnh sát cũng đông, nhiều cảnh sát cùng nhau xuất động như vậy, ở Pura thật sự rất hiếm.”

“Quân đội xuất động toàn bộ chỉ để tìm người thì mới tính là hiếm thấy.”

“Hơn nữa, ở đây không có phòng khám, lấy đâu ra bác sĩ?”

“Chắc là quân y.”

“Điều này rất có khả năng. Ông ấy còn mang theo một bình nước.”

“Quân đội không thể thiếu nước, có chút nước cũng là chuyện bình thường.”

“Chắc chắn cũng là Tham tán Tống yêu cầu bác sĩ mang nước đến.”

“Tham tán Tống thật là có cách! Vậy mà có thể khiến Waldart điều động tất cả lực lượng để tìm Thang Lâm!”

Mọi người nhỏ giọng bàn tán. Nhưng rồi dần dần lại không ai nói gì nữa, bởi vì Tống Dịch vẫn còn ở trong phòng của Thang Lâm, Thang Lâm vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc này không ai đi chú ý tại sao Tống Dịch lại ở trong phòng của Thang Lâm, mà đều đang hy vọng Thang Lâm nhanh chóng tỉnh lại.

Lốc xoáy cát trong sa mạc có lẽ đã kết thúc, bão cát cũng sẽ dần dần suy yếu.

Nhưng trời vẫn rất tối, màn đêm ập đến, dần dần trở nên đậm hơn.

Trong lòng Tô Giang sốt ruột, đi đi lại lại trước mặt Lý Lâm Phong, Trương Kinh và Tần Nhạc.

Trong phòng, hai cây nến đã cháy hết, cây nến mới mà Tống Dịch đốt đã cháy được một đốt ngón tay cái.

Thần sắc của anh càng lúc càng ngưng trọng, hai hàng lông mày anh tuấn nhíu chặt, một đôi mắt không hề chớp nhìn Thang Lâm.

“Tống Dịch…” Cuối cùng, Thang Lâm chậm rãi mở mắt ra, thở thoi thóp gọi một tiếng.

Hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Tống Dịch lập tức giãn ra: “Cảm thấy thế nào rồi?”

Tống Dịch quay đầu lại, cầm lấy chiếc bình mà Tô Giang vừa để sang một bên, rồi đỡ Thang Lâm dậy cho cô uống nước.

“Lấy đâu ra vậy? Nhiều thế?” Thang Lâm giọng yếu ớt hỏi.

Tống Dịch: “Em cứ uống đi.”

Đây là nước mà anh cố ý nhờ Waldart cho quân đội mang đến.

Lúc đó không đợi Waldart nói gì, anh đã lên tiếng trước: “Quân đội không đến nỗi không có một chút nước nào chứ.” Waldart không thể qua mặt được anh, đành phải dặn quân đội mang nước đến.

Thang Lâm không có sức để nói chuyện, thế nên cũng không nói nữa, từ từ uống nước.

Tô Giang nghe thấy tiếng động trong phòng, kích động muốn đẩy cửa bước vào, nhưng hai tay đặt lên cửa rồi lại rụt về.

Lý Lâm Phong, Trương Kinh và Tần Nhạc cũng đoán Thang Lâm đã tỉnh lại, nhưng không ai đẩy cửa bước vào, mọi người cũng đều chờ ở bên ngoài.

Thang Lâm từ từ uống hết bình nước, lại nghỉ ngơi một chút mới hồi phục được chút tinh thần.

“Nghỉ ngơi thêm chút nữa,” Tống Dịch nhìn dáng vẻ của Thang Lâm, cuối cùng cũng yên lòng.

Thang Lâm lại lắc đầu, cô đứt quãng nói: “Làm sao anh tìm được em vậy? Em gặp bão cát, sợ chết khiếp, em muốn chạy ra khỏi sa mạc, liều mạng chạy, nhưng không nhìn rõ phương hướng, em lại vừa mệt vừa khát, đầu óc choáng váng, cuối cùng thì ngã xuống đất không đứng lên được nữa. Mơ mơ màng màng, em cảm thấy cát rơi lên người mình, càng lúc càng nặng, em nghĩ mình nhất định là sẽ bị cát vàng vùi lấp mất. Tiếc là em cứ như vậy mà vĩnh biệt anh rồi…”

Thang Lâm vội vàng kể lại tình hình bất lực lúc đó, lại hỏi một câu: “Làm sao mà anh tìm được em vậy?”

Tống Dịch ôm chặt Thang Lâm vào lòng, nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, khi nào khỏe lại thì anh sẽ kể cho em nghe.”

“Việc anh tìm được em bằng cách nào không quan trọng, quan trọng là em vẫn bình an,” Tống Dịch cúi đầu, hôn lên trán Thang Lâm một cái.

“Anh cúi đầu thấp xuống một chút nữa,” Thang Lâm chậm rãi nói.

Tống Dịch lại cúi đầu thấp xuống, môi anh và môi cô gần trong gang tấc. Thang Lâm khẽ hé miệng, Tống Dịch vùi đầu xuống thấp hơn nữa, hôn lên môi cô.

Khi tách khỏi môi cô, khóe miệng anh cong lên.

Tống Dịch ôm Thang Lâm, Thang Lâm không nói gì nữa, lúc này cô chỉ muốn tựa vào trong vòng tay rộng lớn vững chắc này.

Một lúc lâu sau, Tống Dịch buông Thang Lâm ra, để cô nằm trên giường nghỉ ngơi.

Lại nhìn Thang Lâm một lát, Tống Dịch mới bước ra khỏi phòng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Tham tán Tống.”

Bốn người bên ngoài đồng thanh.

“Thang Lâm tỉnh chưa?” Tô Giang hỏi.

Tống Dịch nhìn về phía Tô Giang, nói: “Tỉnh rồi, nhưng cô ấy cần nghỉ ngơi, các anh đừng làm phiền cô ấy.”

Mọi người đành đáp: “Vâng.”

“Ngày mai vẫn cứ theo kế hoạch mà về Cavo sao?” Lý Lâm Phong hỏi.

Tống Dịch gật đầu, rồi nhìn về phía Trương Kinh và Tần Nhạc: “Về rồi sao?”

“Về rồi ạ,” Trương Kinh và Tần Nhạc lập tức đáp.

“Viết báo cáo.”

Thần sắc của Tống Dịch nhàn nhạt.

Nói xong, anh nhấc chân rời đi.

Báo cáo?

E là phải viết kiểm điểm?

Tô Giang và Lý Lâm Phong không lên tiếng.

Trương Kinh và Tần Nhạc đương nhiên cũng không có gì để nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi