Edit: Carrot – Beta: Cún
Giống như sự thay đổi đột ngột trước đó của Sisby, quan hệ giữa Sisby và Trung Quốc nhanh chóng trở lại đúng quỹ đạo. Thang Lâm cảm khái, một số người ở Sisby vẫn còn lý trí, một cơn sóng gió như vậy đã qua đi. Tống Dịch nói với cô rằng trong ngoại giao có thể gặp đủ loại chuyện, chuyện này không đáng để bận tâm, nếu nói là sóng gió thì cũng chỉ là một cơn sóng gió nhỏ.
Cùng lúc đó, tin tức về việc các khu vực phía nam như Pura thiếu nước nghiêm trọng đột nhiên tràn lan. Các phương tiện truyền thông nước ngoài của Sisby đều đưa tin về sự việc này, sau đó các phương tiện truyền thông khác của Sisby cũng bắt đầu đưa tin rầm rộ, tức là sự việc ở Pura ban đầu được lan truyền ở nước ngoài gây chú ý, sau đó mới truyền về trong nước Sisby, gây ra sự quan tâm chưa từng có. Thang Lâm và những người khác đã từng chứng kiến tình hình ở Pura, lúc này đã một tuần kể từ khi họ trở về Cavo, Pura không có một giọt mưa nào, tình hình ở đó đã trở nên nghiêm trọng đến mức khó có thể tưởng tượng, còn chính phủ Pura, thậm chí là chính phủ Sisby vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt, tiếng bàn tán của người dân Sisby ngày càng lớn. Sau đó, chính phủ Sisby triệu tập các đại sứ, lãnh sự các nước để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Đại sứ La Ngọc Quang không có mặt, Tống Dịch vẫn thay mặt đại sứ La Ngọc Quang tham gia như thường lệ.
Trong cuộc thảo luận, mọi người vẫn đề nghị các thành phố lân cận cung cấp viện trợ, vì Pura giáp với sa mạc, đường đến Pura từ những nơi khác rất khó đi, các khu vực phía nam khác tuy có tốt hơn Pura một chút nhưng cũng phải đối mặt với vấn đề đường đi gập ghềnh, thiếu nước nghiêm trọng, nếu muốn vận chuyển nước từ Cavo nơi có lượng nước dồi dào nhất đến những nơi đó thì không những rất rất chậm mà chi phí cũng rất rất cao. Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Jovan lắc đầu, trên thực tế, các thị trấn lân cận Pura và các khu vực phía nam đều có những khó khăn riêng, đã cung cấp một hoặc hai lần nước rồi, nhưng không thể cung cấp thêm được nữa.
“Nơi không xa Pura mà lại có lượng nước dồi dào thì vẫn còn, nhưng lại nằm trong lãnh thổ của nước Kerry.” Kiều Vạn nói.
Đại sứ nước Kerry đã hết nhiệm kỳ về nước, đại sứ mới vẫn chưa đến.
Thang Lâm ngồi bên cạnh Tống Dịch, cầm một cây bút và một cuốn sổ nhỏ cúi đầu ghi chép. Nền kinh tế của Sisby lạc hậu, vì chi phí cao nên từ trước đến nay không thể làm gì được với tình trạng thiếu nước ở Pura, và vừa nghe Jovan nói vậy, Thang Lâm liền nghĩ, nếu nước Kerry có thể giúp đỡ thì sẽ thuận tiện hơn một chút so với việc các nơi khác của Sisby giúp đỡ. Tuy nhiên, điều này liên quan đến hai quốc gia, cần phải trải qua quá trình giao tiếp và trao đổi.
Đại sứ Yorkou, ông Meyer nói: “Vậy thì, thưa ngài Bộ trưởng, ngài có thể nhờ nước Kerry giúp đỡ.”
Các đại sứ khác chậm rãi gật đầu.
“Chỉ là, nước Kerry đến giờ vẫn chưa cử đại sứ đến.” Jovan trầm ngâm nói. Không có đại sứ, việc trao đổi không được thuận lợi như vậy. Trải qua một số thủ tục ngoại giao, không biết đến khi nào mới có thể giúp đỡ được.
“Các vị có biện pháp nào tốt, hoặc đề xuất khác không?” Jovan hỏi.
Tất cả mọi người đều im lặng. Một lát sau, đại sứ Yorkou, ông Meyer nói: “Chúng tôi có thể giúp, sẽ nhắc đến chuyện này với nước Kerry.”
Quan hệ giữa Yorkou và Kerry khá tốt, Yorkou ra mặt có lẽ có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng. Jovan lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết: “Vậy thì thật là quá tốt!”
Thang Lâm không khỏi nhìn Tống Dịch một cái, từ khi bắt đầu thảo luận, Tống Dịch không nói một lời nào. Trước đó, Kerry đã vội vàng trao đổi riêng với Tống Dịch về vấn đề ở Pura, muốn làm sâu sắc hơn mối quan hệ với Trung Quốc, nhưng lúc đó Tống Dịch không đưa ra câu trả lời khẳng định. Có lẽ Tống Dịch đề xuất với nước Kerry sẽ có hiệu quả, nhưng Tống Dịch không lên tiếng, bây giờ Meyer lại hứa Yorkou sẽ ra mặt, nếu thành công, điều này chắc chắn sẽ giúp Sisby một tay lớn.
Buổi thảo luận kết thúc, mọi người lần lượt rời đi. Thang Lâm và Tống Dịch lên xe trở về đại sứ quán. Trên xe, Thang Lâm hỏi Tống Dịch: “Lần này chúng ta không cần ra mặt sao?”
Tống Dịch gật đầu: “Tuy nước Kerry ở gần, nhưng sau một số thủ tục ngoại giao và sự phối hợp của các bộ phận, không biết đến khi nào mới có thể cung cấp nước viện trợ.”
“Vậy nên vận chuyển nước từ Cavo đến vẫn tốt hơn?” Thang Lâm nói, “Nhưng nếu có thể khiến nước Kerry nhanh chóng hành động, thì vấn đề sẽ được giải quyết.”
“Ở cả Kerry và Sisby, dù có nhanh đến đâu cũng không thể vận chuyển nước đến trong vòng ba năm ngày. Tình hình ở Pura và những nơi khác hiện tại đã rất nghiêm trọng rồi.” Tống Dịch nói.
Vì vậy, Tống Dịch không tán thành để nước Kerry giúp đỡ, và đó cũng là lý do tại sao lúc nãy Tống Dịch không lên tiếng.
“Chuyện thiếu nước đã xảy ra nhiều lần trước đây, kinh tế của Sisby lạc hậu, chi phí vận chuyển nước từ Cavo đến các thành phố phía nam như Pura rất lớn, chính phủ Sisby vẫn chưa có biện pháp hữu hiệu.” Tống Dịch nói, “Lần này tiếng bàn tán lớn là do tình hình năm nay đặc biệt nghiêm trọng, đồng thời các phương tiện truyền thông trong và ngoài nước Sisby đưa tin rầm rộ.”
Thang Lâm nhớ lại tình hình ở Pura, lại cảm thấy thương xót cho người dân ở nơi đó. “Tôi lại hy vọng nước Kerry có thể cung cấp viện trợ kịp thời.”
*
Sau khi trở về đại sứ quán, đại sứ Yorkou Meyer đã gọi điện cho Kiều Vạn ngay trong ngày, nói rằng nước Kerry đã đồng ý giúp đỡ. Kiều Vạn vô cùng vui mừng, nước Kerry đã đồng ý một cách dứt khoát. Tuy nhiên, năm ngày sau, người và nước viện trợ của Kerry vẫn chưa đến, tình hình ở Pura vô cùng nghiêm trọng, số người chết gần một nửa, một số người dân Pura bắt đầu đi về các thị trấn lân cận, nhưng họ không có tiền đi lại, phần lớn chết trên đường. Các phương tiện truyền thông trong và ngoài nước Sisby đã đưa tin rầm rộ về sự việc này. Chính phủ Sisby trở nên lo lắng. Tổng thống Sisby đích thân gọi điện thúc giục nước Kerry, nước Kerry hết lời hứa hẹn, nói rằng nhân viên cứu hộ và nước sẽ đến ngay thôi, nhưng hai ngày trôi qua vẫn không thấy bóng dáng đâu. Cuối cùng Tống Dịch vẫn chủ động gọi điện cho Kiều Vạn, đề nghị vẫn phải vận chuyển nước từ Cavo, chính phủ Sisby buộc phải chính thức vận chuyển nước từ Cavo đến Pura.
Đến ngày thứ hai sau khi nước từ Cavo đến Pura và các khu vực khác, nước của Kerry mới đến, nhưng số người chết ở Pura đã vượt quá một nửa, các nơi khác ở phía nam cũng không khá hơn bao nhiêu. Hơn nữa, lượng nước vận chuyển đến một lần cũng không đủ, vì vậy Cavo và Kerry vẫn phải tiếp tục vận chuyển nước đến các khu vực như Pura. Sau đó, tình trạng thiếu nước ở Pura và các khu vực phía nam cuối cùng cũng được cải thiện, sau một cơn mưa, tình hình mới hoàn toàn được cải thiện.
Đây là lần người dân khu vực Pura của Sisby chết nhiều nhất, cả Sisby đều đau buồn vì sự việc này. Vì vậy, chính phủ Sisby đã tổ chức một buổi lễ mặc niệm, để tưởng nhớ những người đã chết vì thiếu nước. Chính phủ Sisby hiểu rằng phải tìm cách giải quyết vấn đề này từ gốc rễ. Tống Dịch đã đề cập đến dự án Nam Thủy Bắc Điều của Trung Quốc với Kiều Vạn, sau khi Kiều Vạn báo cáo với Tổng thống Sisby, Tổng thống Sisby đã đích thân tiếp Tống Dịch, hy vọng Trung Quốc có thể thực hiện dự án “Nam Thủy Bắc Điều” ở Sisby. Lần này không phải là không bồi thường, Sisby cuối cùng đã không tiếc chi một khoản tài chính lớn để giải quyết vấn đề nước sinh hoạt cho người dân ở Pura và các khu vực khác. Tống Dịch hứa sẽ cố gắng hết sức để thúc đẩy chuyện này. Rất nhanh, Trung Quốc đã ký thỏa thuận về dự án “điều nước” với Sisby, và bắt đầu tiến hành khảo sát, nghiên cứu.
Đây là một dự án lớn và dài hạn, nhưng đại sứ Yorkou Meyer chỉ biết chuyện này sau khi thỏa thuận được công bố. Ông ta nhìn tin tức trên TV, mặt dài ra, vì trong tin tức nói đây là một dự án mang lại lợi ích cho muôn đời sau. Mà việc vận chuyển nước đến Pura và các khu vực khác ban đầu là do nước Yorkou của họ giúp đỡ, Tống Dịch lại ra chiêu này, làm lu mờ hết công lao của họ. Tính ra, Trung Quốc đã thầu rất nhiều dự án ở Sisby, bệnh viện, bến cảng, thủy điện, hầu như tất cả các công trình quan trọng đều do Trung Quốc thầu, mà ban đầu Sisby lại thân với Yorkou, xu hướng phát triển này khiến Meyer cảm thấy uất ức và không cam tâm.
*
Vùng ngoại ô xa xôi của Cavo, trong khu rừng rậm cổ kính, tiếng chim không tên thỉnh thoảng vọng lại. Một hồ nước ẩn mình trong khu rừng rậm cổ xưa này. Trên hồ trôi một chiếc bè da, trên bè có một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng. Người đàn ông mặc bộ đồ thường phục màu trắng, dáng lưng thẳng tắp, người phụ nữ mặc váy sa xanh lá cây, dáng người thướt tha, gió nhẹ thổi, vạt áo bay bay, chim nhỏ trên cành quên cả dang cánh, đôi mắt chăm chú nhìn hai người. Nhìn gần thì một người tuấn tú, một người xinh đẹp, đúng là những nhân vật vạn người có một.
Cuối cùng Thang Lâm cũng thực hiện được ước nguyện chèo thuyền dạo hồ, cô hài lòng cười. Gió thổi làm rối tóc, cô đưa tay, dứt khoát thả mái tóc đã búi xuống. Trong nháy mắt, mái tóc dài như thác đổ xuống, rủ đến tận eo. Tống Dịch không kìm lòng được đưa tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô. Thang Lâm hơi nghiêng đầu, nhìn Tống Dịch với vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ ôn nhuận nho nhã thật đẹp mắt. Cô đưa tay, nhẹ nhàng véo cằm Tống Dịch. Tống Dịch khẽ bật cười: “Em làm gì vậy?”
“Tống Dịch, dáng vẻ của anh khiến em không kìm lòng được…” Thang Lâm chớp mắt.
Tống Dịch: “Gì cơ?”
“Muốn mạo phạm anh.” Thang Lâm cười tinh nghịch.
Tống Dịch buông mái tóc của cô ra, ôm lấy eo cô: “Bây giờ thì cái gì cũng dám nói rồi!”
Thang Lâm hơi hất cằm.
Tống Dịch cúi đầu, vừa vặn hôn lên môi cô.
“Tiếp tục xuôi dòng đi.” Một lúc lâu, Tống Dịch tách môi hai người ra, nhìn vẻ mặt Thang Lâm thở nhẹ, rồi quay sang nhìn mặt hồ, khóe miệng hơi cong lên, nhưng lại như thể nụ hôn vừa rồi chưa hề xảy ra, chậm rãi nói.
Thang Lâm trong lòng cười trộm, ánh mắt chuyển hướng, cũng nhìn về phía mặt hồ.
*
Tống Dịch nhận được điện thoại của Đại sứ La Ngọc Quang, Đại sứ La Ngọc Quang sẽ trở lại đại sứ quán sau một tuần nữa. Từ khi La Ngọc Quang rời đi đến nay đã gần một năm, Tống Dịch ra lệnh, mọi người cùng nhau ra cổng lớn của đại sứ quán đón. Vì La Ngọc Quang không cho họ ra sân bay, không cho làm rùm beng.
Đại sứ Yorkou ông Meyer vô cùng vui mừng khi biết tin Đại sứ La Ngọc Quang sắp trở lại Đại sứ quán Trung Quốc. “Đại sứ của họ đã trở lại, tất cả mọi việc sẽ do đại sứ của họ quyết định, Tống Dịch sẽ không còn quyết định nữa, thật là quá tốt!”
“Ngài Meyer vui mừng như vậy sao? Chẳng lẽ ngài Meyer cho rằng năng lực của Đại sứ La không bằng Tham tán Tống? Hoặc là nói Đại sứ La dễ đối phó hơn Tham tán Tống?” Cargi khó hiểu hỏi.
“Tôi không biết có bằng hay không, nhưng tôi biết trong thời gian Tống Dịch quyết định, Trung Quốc đã giành được rất nhiều lợi ích ở Sisby, thanh danh của họ ở Sisby cũng ngày càng cao hơn. Vì vậy, tôi thích đối phó với đại sứ của Đại sứ quán Trung Quốc hơn, thích chu toàn với Đại sứ La hơn, chứ không muốn chu toàn với vị Tham tán Tống này.” Meyer nói.
Cargi chậm rãi gật đầu: “Nói phải. Sau này tất cả mọi việc của đại sứ quán sẽ do đại sứ của họ quản lý, ông Tống, một tham tán, không thể quyết định được nữa.”
*
Một tuần sau, máy bay chở Đại sứ La Ngọc Quang hạ cánh xuống sân bay quốc tế Cavo. Sau khi xuống máy bay, ông liền lên xe của đại sứ quán. Còn Tống Dịch, Thang Lâm, Lý Lâm Phong, Tô Giang, Trần Đình Đình và các nhân viên khác của đại sứ quán cùng nhau đứng ở cổng đại sứ quán đón Đại sứ La Ngọc Quang.
———
Tác giả có điều muốn nói: Tình tiết cuối cùng, phần truyện chính còn hai chương.