EM LÀ HỒNG TÂM


Sau đó là hoạt động riêng lẻ, ai thích đi dạo đâu thì đi, Lôi Kình đã sớm xua đuổi Lý Vấn Hàn, nghiêm cấm trở về trước năm giờ chiều.

Lý Vấn Hàn ngứa lợi nhức răng mà không làm gì được liền đi tìm hai người anh em của mình tố cáo.
Lôi Kình lôi kéo Trác Mộng Nhan về phòng, cửa sập một cái đã vội vàng đè cô vào cửa mà hôn nhiệt tình, hôn tới tận khi ngã trên sô pha.
“Lôi Kình muốn, Lôi Kình muốn, muốn phát ti3t đến điên.”
Hai bạn nào đó tức thì cứng đờ, mông Trác Mộng Nhan có chút đau, d*c vọng nhất thời đã bị cái thứ âm thanh chết tiệt này dập tắt chẳng còn miếng nào.
Lôi Kình tức giận ôm bạn gái đặt sang một bên, anh hung hăng cầm cái con robot lên xem xét, ngón tay tìm ra mấu chốt nhấn vào.

“Lôi Kình muốn phát ti3t, muốn phát ti3t đến điên.”
Không khách khí quăng nó lên giường, Lôi Kình thầm mắng chửi Lý Vấn Hàn khốn kiếp, bi3n thái không ngừng.
“Của Vấn Hàn ạ?” Trác Mộng Nhan nín cười, không dám chọc giận bạn trai đang cáu kỉnh dựa vào sô pha nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Sợ anh lại nổi điên đè cô làm chuyện xấu hổ, cô vội chạy nhanh tới giường cầm con robot lên quan sát.


“Lôi Kình muốn phát ti3t đến…bụp.” Mới nâng mắt đã kinh sợ, thiếu niên đang sầm mặt sầm mũi từng bước tới gần.
Và không cần phải suy đoán, cả người bị đẩy ngã trên nệm.
Lôi Kình đè trên cơ thể mềm mại của thiếu nữ, cười lạnh: “Đúng là anh muốn phát ti3t đó.” Cắn mạnh lên môi cô gằn giọng: “Còn muốn đến phát điên.” Dứt lời há miệng nuốt hết những âm thanh mà cô phát ra, không do dự đẩy áo thun mỏng manh lên cao.

Một bàn tay phủ trên ngực cô nhồi nắn quả đào trắng mịn, đàn hồi cực tốt.
Nhưng đang lúc nhiệt lửa rực cháy thì ai đó sống đã quá lâu rồi, đi gõ cửa làm phiền.
Lôi Kình chửi thề: “Mẹ kiếp.” Ngay sau đó là giọng nói dè dặt của bạn học Lý Vấn Hàn.

“Kình ca, em cần lấy chút đồ.”
Trác Mộng Nhan đã hoàn toàn định thần lại, cô đẩy mạnh người con trai phía trên ra.
Muốn ngồi bật dậy nhưng bụng được bàn tay to lớn của anh đè lại: “Nằm yên cho anh.” thiếu niên có vẻ rất khó chịu, quơ mạnh cái chăn đắp lên người cô.

Xong mới quát: “LÝ VẤN HÀN, có gan thì bước vô đây.”
Ngay sau đó là tiếng bước chân chạy trối chết bên ngoài hành lang.
Trác Mộng Nhan bật cười, cô đánh nhẹ vào ngực anh.

“Dọa anh ấy làm gì.”
Đây là phòng của cả hai nhưng bạn học Lý Vấn Hàn lại không có chút quyền hành, thật đáng thương quá.
Tối cả nhóm quây quần trên bãi biển, ở giữa là đống lửa đang cháy.
Viêm Hoài và Nghiêm Tư Dẫn bị Lý Vấn Hàn nguyền rủa từ chiều giờ.


Mẹ nó, ban đầu đúng là Lý Vấn Hàn tức Lôi Kình muốn đi nói xấu anh với hai anh em, thế nào nói một hồi lại bị dụ dỗ chơi bài.
Cuối cùng bạn học Lý thua thê thảm phải chấp nhận hình phạt.

Và hình phạt tàn ác mà hai thằng bạn nghĩ ra đó là đi gõ cửa phòng Lôi Kình.
Đời coi như đã tận, mấy tên khốn đều rõ Lôi Kình đang ôm ấp người yêu bé nhỏ trong phòng, còn ngầm chắc chắn đại ca sẽ làm mấy chuyện xấu xa vậy mà nhẫn tâm áp bức Lý Vấn Hàn đi gõ cửa, có khác nào đẩy người ta vào đường cùng.
Cuối cùng mới có kết cục bị Lôi Kình ghi thù như bây giờ.

Nghiêm Tư Dẫn sầu đời liên tục nướng đồ ăn không nguôi tay, nướng đến mức cái mũi đã tê dại với mùi thịt luôn rồi.
Nhưng ai bảo chọc Lôi Kình làm gì để giờ bị bắt nướng đồ ăn cho cả nhóm.
Trác Mộng Nhan thấy tội Nghiêm Tư Dẫn quá thể, kéo kéo tay người bên cạnh đang nhàn rỗi nghịch tóc của cô: “Tha cho Tư Dẫn đi, anh ấy cũng bị ép mà.” Nói rồi muốn đứng dậy cùng Nghiêm Tư Dẫn nướng thịt nhưng eo bị Lôi Kình giữ lại.

Thiếu niên cười lạnh nhìn chằm chằm Nghiêm Tư Dẫn đang chẳng thiết sống chọt chọt đũa vào đống thịt sống, mỉa mai: “Nên cho cậu ta bài học.”
Rốt cuộc Hoa Mỹ Cốt vẫn bất chấp mà đi giúp Nghiêm Tư Dẫn nướng đồ ăn, còn không quen lườm liếc Lôi Kình.
Lôi Phong cùng Hoàng Yến Nhi tay trong tay trở lại, hai người nhận nhiệm vụ mua bánh kem.

Bánh kem đã tới, tiệc nên bắt đầu rồi.
Lần này Trác Mộng Nhan muốn Lôi Kình cắt bánh với mình, anh đương nhiên hưởng ứng nhiệt tình, còn mặt dày đứng sau lưng vòng tay qua bao bọc lấy đôi tay bạn gái, cùng cô cắt bánh.
Cẩu độc thân 1, cẩu độc thân 2, cẩu độc thân 3,...!nhìn mà nhức răng.
Rồi Lôi Kình rất bá đạo làm như trong hôn lễ, ôm lấy khuôn mặt tinh xảo của cô nâng lên hôn một cái.

Xong thả cô ra, ý cười tràn ngập trong đôi mắt thiếu niên, ánh lửa chuyển động trong tấm gương ảo ấy cùng với thân ảnh của duy nhất mình cô.
Lôi Thích Huyên không biết đã chạy đi đâu, Lôi Phong ngó trái ngó phải không thấy con gái, sắc mặt có chút biến đổi.

“Em thấy Huyên Huyên đi đâu không?”
Hoàng Yến Nhi lắc lắc đầu, cũng đảo mắt một vòng, cô nói: “Chắc cô ấy đi dạo rồi, cô bé đã lớn anh đừng lo quá.”
Người đàn ông nhếch môi gật đầu, ghé sát tai cô: “Ngồi thêm lát nữa rồi đi dạo với anh.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi