EM LÀ HỒNG TÂM


Ngày diễn ra trận đua moto, Lôi Kình từ sớm đã lái xe đến đợi cô dưới khu chung cư.
Cô ăn mặc đơn giản, quần jean áo thun, khoác thêm chiếc áo khoác da mà Lôi Kình đã mua cho.

Anh bảo rằng đây là áo đôi và đúng là áo đôi thật.
Ngó anh lại ngó chính mình, Trác Mộng Nhan mỉm cười: “Cả giày cũng là đồ đôi.”
Lôi Kình nhếch môi, hôn chụt lên má cô một cái: “Anh thích mặc đồ đôi với người yêu.”
Lần này là trường đua khác, trông có vẻ rộng lớn và hoành tráng hơn.
Cởi mũ bảo hiểm ra cho cả hai, Lôi Kình cho cô biết: “Đây là giải đua xe trưởng thành nên rất có tiếng, trong giới đua xe đây là một trong ba giải đua moto lớn nhất cả nước.”

“Vâng.” Lôi Kình mở lòng bàn tay ra, cô hiểu ý cho bàn tay bé nhỏ vào trong, anh siết chặt dắt cô đi vào phòng thay quần áo.
Lần này anh không giở trò linh tinh nữa, một phần ở đây nhiều người, phần còn lại là anh đang tập trung hết vào việc thi đấu.

Nhưng cũng không tha cho cô, lúc ra khỏi phòng thay đồ, Lôi Kình kéo cô tới một góc tường đè cô ra hôn đến khi môi cô sưng đỏ mới chịu dừng lại.
Trước khi vào trận, Lôi Kình đưa cô đến gặp đám Lý Vấn Hàn, lần này không có Lôi Thích Huyên nhưng xuất hiện người đàn ông tên Trầm Miên kia, mà hiện tại bên cạnh anh ta không còn là Dư Mẫn Tiệp nữa, cô gái đối diện có phần dè dặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, là vẻ đẹp thanh thuần, trong sáng nhưng không giống như Dư Mẫn Tiệp làm trò hay đeo mặt nạ, cô gái này hoàn toàn chân thật, đôi mắt long lanh khi chạm phải cái nhìn của Trác Mộng Nhan để lộ ra chút ngại ngùng rồi lại gật đầu mỉm cười với cô.
Vừa gặp đã yêu thích.
Trầm Miên là chủ tịch câu lạc bộ đua xe cũng là một trong những nhà tài trợ chính của cuộc thi này nên không ngồi ở khán đài cùng các cô mà đến vị trí dành cho những nhân vật lớn.

Trước đó còn hôn lên môi tình nhân nhỏ bé mới nhàn nhã rời đi.
Phát hiện ánh mắt luyến lưu, dạt dào tình yêu còn xen lẫn chút đau khổ của cô ấy Trác Mộng Nhan như lơ đãng hỏi: “Chị Hy Hy rất yêu anh ấy ạ?”
Trường Hy Hy giật mình, vội hoàn hồn liếc nhìn Trác Mộng Nhan nhưng không trả lời ngay, sau đó lại nghe cô nói thêm: “Bởi vì mỗi khi em ngắm A Kình… cũng đầy tình ý như vậy.”
Cô ấy cong cong môi mỉm cười với cô, đoạn lên tiếng: “Đúng vậy, chị yêu anh ấy nhiều đến mức chính chị cũng không xác định được là bao nhiêu, nhưng anh ấy thì không yêu chị.”
Mỗi người đều có bí mật và hoàn cảnh khó nói riêng, Trác Mộng Nhan không tiếp tục hỏi sâu, chỉ an ủi cô ấy một câu: “Rồi anh ấy sẽ yêu chị ạ, vì chị tốt đẹp vậy mà.”
Lôi Kình đã bắt đầu vào chặng đua, nửa chặng đầu anh duy trì ở vị trí số ba, qua hai phần ba chặng đường, anh vươn lên vị trí số hai, đây dường như là phương pháp mà anh thích nhất, sẽ không tăng tốc ngay từ đầu, giống như trong bộ môn điền kinh, duy trì thể lực đến cuối chặng là cực kỳ quan trọng, nếu dồn hết vào ngay từ lúc bắt đầu thì về sau sẽ bị đuối.

Lôi Kình có lẽ cũng vận dụng cách này của điền kinh vào đua xe.

Chỉ là, còn một nửa của chặng cuối, anh bỗng bị hai đối thủ một trước một sau chèn ép, giở trò, đây rõ ràng là vờn nhau, không phạm luật nhưng trò này rất ti tiện, luôn bị giới đua xe khinh thường thậm chí là trục xuất những tay đua dùng chiêu trò này để hạ bệ đối thủ.
Mà Lôi Kình hiện tại dù giỏi giang thế nào, đua xe tốt ra sao, kỹ năng luồn lách, lươn lẹo trên đường đua của anh trước giờ luôn tốt, nhưng bị cùng lúc hai kẻ chơi xấu dồn ép vẫn rơi vào nguy cấp.

Lôi Kình quyết định mạo hiểm phá vòng vây, anh dồn lực ở cổ tay, tăng tốc, gần như ai cũng kinh hoàng khi thấy thiếu niên trong bộ quần áo trắng tinh như muốn đâm kẻ xấu đang vờn ở phía trước.
Anh dồn lực, gia tăng tốc độ một đường nâng xe bật mạnh rồi hiên ngang bay qua đỉnh đầu của đối thủ.
Lôi Kình thành công đáp xe xuống đường đua, không bị chúng ảnh hưởng mà dũng mãnh như một chiến binh lao thẳng về phía trước.
Cuối cùng anh vẫn về nhì vì bị hai kẻ kia vờn trong khoảng chục giây, chục giây đó đã đủ để người dẫn đầu kéo xa anh một khoảng cách không nhỏ.
Thiếu niên tức tối, không nhịn được, cởi mũ bảo hiểm ra đập mạnh xuống sàn.
Vuốt mặt một cái sải chân đi thẳng tới hai kẻ khốn kia, chúng còn chưa kịp phát hiện đã bị Lôi Kình đạp mạnh vào lưng ngã nhào xuống sàn, đám đông kinh hô cùng lúc, nháo nhào hóng chuyện.

Đương nhiên bọn họ đều rõ nguyên nhân Lôi Kình nổi cơn thịnh nộ.

Trầm Miên chạy nhanh tới muốn kéo Lôi Kình ra nhưng Lôi Kình không định dừng lại.
Một điều kỳ lạ là Lôi Kình không hạ tay đấm mà chỉ co chân nhấn mạnh trên ngực người phía dưới, quan sát khuôn mặt vặn vẹo khó coi của hắn ta, Lôi Kình cười khẩy, ánh mắt đỏ âu chất chứa sự cáu kỉnh muốn được phát ti3t: “Mày… và thằng khốn kia chính thức bị trục xuất khỏi giới đua xe vĩnh viễn.” Lại quét qua đám đông, ánh mắt chạm phải khuôn mặt lo lắng của người yêu, anh vội dời đi, cảnh cáo lần cuối: “Ai dám bảo kê cho chúng thì chính là chống đối với Lôi Kình này.”
Thả xong chữ cuối, Lôi Kình đạp mạnh vào ngực hắn ta một cái nữa rồi đi thẳng đến trước mặt Trác Mộng Nhan, duỗi tay ôm cô rời đi.
Trác Mộng Nhan không nói gì cả, yên lặng, không chút phản kháng mặc anh ôm mình đi đâu thì đi.
Mà Lôi Kình còn chưa nguôi ngoai việc bị chơi xấu trên đường đua, lúc này tâm trạng cũng không tốt lắm.
Anh lấy mũ bảo hiểm màu tím ra, mím chặt môi, cụp mi nhìn xuống khuôn mặt mềm mại, hơi đỏ vì nóng nực của cô, rốt cuộc vẫn không nỡ chứng kiến cô thế này, anh thở dài, khom người, bàn tay vuốt v e mặt cô, giọng hơi thấp, có chút khàn: “A Nhan, anh đã kiềm chế không đánh hắn ta đến nhập viện rồi.”
Và thế là bảo bối của anh đã mỉm cười, cô ôm eo anh, thở hắt ra: “Khi nãy em sợ lắm, sợ anh ngã xe.” Từ nãy giờ cô là vì vẫn chìm trong cảnh tượng nguy hiểm kia chứ không phải là khó chịu khi anh lại dùng bạo lực, hơn nữa đúng như anh nói, anh đã nương tay cho tên khốn đó rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi